Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1097: Chip Sinh học

Tương Bạch Miên tiếp tục bước về phía trước, nhưng không dám đi nhanh, tránh trường hợp muốn quay lại mà không kịp.

Như vậy cũng đã cho cô đủ thời gian để suy nghĩ và phân biệt, không đến mức đi lạc ở những nơi không có ngã rẽ.

Bước một, bước hai, bước ba, Tương Bạch Miên đi qua cánh cửa mở rộng, dọc theo hành lang đến cuối đường.

Phía trước bỗng nhiên mở rộng, xuất hiện một đại sảnh không nhỏ.

Trong đại sảnh, khắp nơi đều là máy móc, tứ phía đều tỏa ra ánh sáng màu sắc khác nhau, chói đến mức khiến Tương Bạch Miên hoa mắt.

Cô bình tĩnh lại, thông qua mặt nạ của thiết bị khung xương quân dụng, chăm chú nhìn xem tình hình ở đây: Ở giữa đại sảnh có vài vật thể kim loại giống như các buồng không gian, chúng bao quanh một thứ gì đó lớn, chiếm khoảng một phần ba diện tích ở đây, giống như một siêu máy tính.

Vỏ máy màu đen bạc, bề mặt có nhiều đèn tín hiệu nhấp nháy ánh sáng đỏ, vàng hoặc xanh dương. Những dây cáp điện to lớn nối chiếc máy khổng lồ này với những khoang tủ đặt dọc theo tường xung quanh, những khoang tủ này không có vách ngăn xung quanh, rất thông thoáng.

Điều này khiến Tương Bạch Miên có thể nhìn thấy bên trong các tủ đựng đầy các hộp sản phẩm điện tử đã được đóng gói, mỗi hộp đều có đèn chỉ báo đang sáng.

Các sản phẩm điện tử tương tự đếm không xuể, được xếp thành hàng dài, dày đặc, giống như tổ ong.

Điều này khiến Tương Bạch Miên nghĩ đến phòng máy của "Sinh vật Bàn Cổ", nhưng dù là bố trí hay máy móc, nơi này đều phức tạp và lớn hơn nhiều.

Xung quanh một "buồng không gian" đang mở ra, nhiều bộ xương đang ngăn ở đó, bên trong "buồng không gian" cũng có một bộ xương trắng.

"Nhân viên nghiên cứu đâu rồi?" Tương Bạch Miên nhìn từ thi thể gần đó đến những thi thể gần "máy chủ", tự nói thầm: "Không biết trong số này có bao nhiêu người cuối cùng trở thành Chấp Tuế..."

Lúc này, cô hoàn toàn xác định một điều.

Đó là viện nghiên cứu Số 8 liên tục đưa người vào đây, duy trì nhà máy điện hạt nhân, mục tiêu chính là cung cấp điện cho những máy móc ở nơi này!

Tương Bạch Miên không vội vàng tiếp cận chiếc máy khổng lồ vừa nhìn là biết đó là thiết bị trung tâm, cô kiểm tra các sản phẩm điện tử được đóng trong ngăn tủ gần đó.

Cô cẩn thận lấy ra một hộp, dựa vào ký hiệu trên đó và kiến thức của mình, xác định đó là một máy tính nhỏ, có bộ xử lý, có bộ nhớ, nhưng không có thiết bị hiển thị, thiết bị nhập và xuất dường như cũng phụ thuộc vào "máy chủ".

So với máy tính tối tân của thế giới cũ mà Tương Bạch Miên từng thấy, chúng có một sự khác biệt lớn, đó là chúng sử dụng chip sinh học, còn gọi là chip bionic.

Lúc trước có tăng lữ máy móc, việc phát hiện chip sinh học được ứng dụng rộng rãi ở đây, Tương Bạch Miên vốn không hề ngạc nhiên, nhưng chính vì đã tiếp xúc với tăng lữ máy móc, cô nảy ra một ý nghĩ trong đầu: "Một trong những đặc điểm chính của chip sinh học là có thể mô phỏng chức năng của bộ não..."

Kết hợp với những phát hiện và suy đoán trước đó, Tương Bạch Miên có nhận thức mới về bản chất của một số chuyện:

"Nếu chip sinh học được thiết kế để mô phỏng não của nhân loại bình thường, mà là não đặc biệt đã được kích thích và phát triển, thì việc tăng lữ máy móc cũng có khả năng thức tỉnh hoàn toàn có thể giải thích được..."

"Điều mình không hiểu hiện giờ là tại sao một số tăng lữ có thể thức tỉnh sau khi trở thành 'Người bất tử', chip sinh học cũng sẽ bị kích thích, thay đổi cấu trúc, vật liệu, kết cấu đã được cố định hóa? Hoặc nên nói việc thức tỉnh của tăng lữ máy móc thực ra là bị làm "ngất", sau đó đưa vào nhà máy để sửa chữa?"

"Hơn nữa, tại sao tăng lữ máy móc vẫn giữ lại cái giá phải trả của họ? Sự biến dị của não bộ có chức năng đặc biệt chắc chắn đi kèm với tổn thương hoặc biến đổi của khu vực tương ứng, khi thiết kế chip sinh học, trước khi hiểu rõ nguyên tắc tương ứng, chỉ có thể hoàn toàn rập khuôn, tránh trường hợp 'Người bất tử' không thu được năng lực, nhưng lại mắc chứng bệnh tổn thương não?"

Tương Bạch Miên từng là nhà nghiên cứu khoa học, rất quan tâm đến những vấn đề tương tự.

Hiện giờ cô đang tiếc rằng, mặc dù "Sinh vật Bàn Cổ" có hai từ "sinh vật", nhưng trong lĩnh vực chip sinh học, không có thành quả nào đáng chú ý, cho nên cô chỉ biết kiến thức cơ bản, hiện giờ phải dựa vào suy đoán là chính.

Nếu biết trước điều này, có lẽ cô sẽ để Thương Kiến Diệu đi cùng, đến "Lưu Ly Niết Bàn" của tăng lữ máy móc nghe giảng bài, à không, nghe Phật pháp.

Thời gian đang rất gấp rút, Tương Bạch Miên chỉ nghĩ qua vài lần, sau đó đi về phía máy chủ, về phía những "buồng không gian" và rất nhiều thi thể phía trước.

Khi đang gần đến đích, cô đột nhiên "a" một tiếng.

Những phát hiện vừa rồi khiến cô liên tưởng đến một số chuyện không hợp logic: Nếu tăng lữ máy móc không còn cơ thể nhưng vẫn có thể nhảy nhót, không cần hấp thụ ý thức nhân loại để bổ sung cho bản thân, chỉ cần có đủ nguồn điện là được, thì tại sao Chấp Tuế lại cần chuẩn bị cơ thể phù hợp, không sử dụng trực tiếp chip sinh học tương ứng?

Là vì muốn tận hưởng, hay là bởi vì sự biến dị của não họ đã đạt đến mức mà chip sinh học không thể mô phỏng từ giai đoạn thiết kế?

Nghĩ đến đây, Tương Bạch Miên nhíu mày:

"Vừa rồi, mình đã phát hiện ra hai thi thể của Chấp Tuế, họ đều có hộp sọ nguyên vẹn, não bên trong chắc chắn không bị lấy ra, nói cách khác, không có chuyện não của họ được giấu kín trong một ống nuôi cấy nào đó để duy trì sự tồn tại của họ."

"Vậy họ hiện đang tồn tại dưới hình thức nào?"

"Sinh mạng ý thức thuần túy, đại não được phục chế lại kết cấu, hay là..."

Tương Bạch Miên đột nhiên quay người, nhìn về phía dãy ngăn tủ kia:

"Hay là, sử dụng một số chip sinh học ở đây?"

Sau vài giây suy nghĩ, Tương Bạch Miên từ từ thu lại ánh nhìn của mình, thầm lẩm bẩm:

"Kết hợp với việc viện nghiên cứu Số 8 vẫn luôn duy trì nguồn điện ở đây, mình nghiêng về khả năng sau, hoặc là, những cỗ máy này có mục đích quan trọng hơn?"

"Nếu là trường hợp sau, thì Chấp Tuế chỉ cần có điện là được, hoàn toàn không cần phải hấp thụ ý thức nhân loại, họ hút ý thức nhân loại không phải vì đói, mà có lý do khác?"

"Nếu là trường hợp trước, không nói đến việc có tồn tại sinh mạng ý thức hay không, chỉ riêng việc sinh mạng ý thức sống dựa vào ý thức, thì đúng là hợp lý, có thể giải thích được, nhưng vấn đề lại đến rồi đây, 'Trang Sinh' cung cấp tư duy hoàn chỉnh cho những 'Vô Tâm Giả' để duy trì nhà máy điện hạt nhân, đảm bảo nguồn điện ở đây, lại vì lý do gì?"

Tương Bạch Miên đứng yên tại chỗ, đôi mắt chăm chú nhìn vào cỗ máy khổng lồ màu đen bạc chiếm một diện tích rất lớn trước mắt.

Trực giác nói cho cô biết, có sự không khớp khá lớn giữa những gì cô đã suy đoán trước đó và sự thật, trong sự không khớp này chứa đựng lý do thực sự của sự hủy diệt của thế giới cũ và mục tiêu cuối cùng của một số Chấp Tuế khi gây ra cuộc bạo động.

Trong "mê cung", Thương Kiến Diệu đẩy cánh cửa lớn màu đỏ máu ra.

Bị vị lỗ mãng chiếm thế chủ đạo, anh không chần chừ, trực tiếp đi vào căn phòng.

Trước mắt anh chợt hoa lên, sau đó nhìn thấy một căn phòng tràn đầy máy móc.

Những máy móc này có lớn có nhỏ, chiếm non nửa không gian, nhỏ thì có những cái bằng lòng bàn tay đàn ông.

Giờ phút này, chúng phân bố ở những nơi khác nhau, dùng cách phương thức khác nhau để nối liền với nhau, đèn tín hiệu tương ứng đều đang lóe lên màu đỏ, vàng hoặc xanh lam, khiến cả căn phòng sáng chói như quán bar và vũ trường ở thành phố Cỏ Dại, chỉ là số lượng màu sắc không đủ.

"Tiểu Xung! Tiểu Xung!" Thương Kiến Diệu vừa hô, vừa nhìn thấy ở căn phòng bên cạnh có một người đàn ông mặc áo dài đen đang đứng.

Người đàn ông kia vốn đang đứng chắp tay sau lưng, đưa lưng về phía Thương Kiến Diệu, nghe thấy tiếng gọi của anh, chậm rãi xoay người lại.

Ông ta chừng bốn mươi tuổi, tóc đen dài, để một chòm râu bên khóe miệng trông rất khí chất.

"Thầy Đỗ Hoành!" Thương Kiến Diệu "hết hồn".

Người đàn ông kia chính là Đỗ Hoành theo họ đến viện nghiên cứu Số 8 sau đó biến mất theo gió.

Thương Kiến Diệu lập tức đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái:

"Tôi hiểu rồi!"

"Thầy họ Đỗ, Tiểu Xung họ Đỗ, "Trang Sinh" cũng họ Đỗ, cho nên ông là một trong những nhân cách của "Trang Sinh"!"

Câu này rất có thiên hướng "Thằng hề suy luận".

Nhưng Thương Kiến Diệu tuyệt đối không nghi ngờ phán đoán của mình, nói rất hùng hồn:

"Thảo nào Tiểu Xung là "Trang Sinh" lúc nhỏ, lại bị ông đuổi chạy khắp nơi, Chấp tuế không cần thể diện à!"

"Thảo nào thầy thiếu rất nhiều ký ức, bởi vì chỉ là một nhân cách đơn độc, rất nhiều chuyện chưa từng trải qua."

Đỗ Hoành mỉm cười:

"Sau khi trở thành nhà khoa học nghiên cứu não người, tôi mới đổi sang cái tên hiện giờ, để phân biệt với bản thân là đối tượng thí nghiệm."

"Từ nhỏ tôi đã có khuynh hướng phân liệt nhân cách."

"Bởi vì thầy là người thức tỉnh trời sinh." Thương Kiến Diệu tỏ ý đã hiểu.

"Về phần ký ức thiếu sót, không phải do nhân cách phân liệt, mà là di chứng do tai họa mang lại." Đỗ Hoành lại nói.

Lúc này, Thương Kiến Diệu đột nhiên căng thẳng, nhìn quanh một vòng, nói:

"Tôi đã mở cửa, đi vào, đám người "Chân Lý" lại vẫn chưa tấn công?"

"Thật sự chờ tôi thuyết phục được thầy?"

Vẻ mặt Đỗ Hoành không thay đổi gì, nói với giọng phức tạp:

"Chẳng mấy chốc họ sẽ bắt đầu."

"Cuộc bạo động thực sự sắp xảy ra."

"Họ sẽ bắt đầu như thế nào?" Thương Kiến Diệu vừa tò mò vừa nghi ngờ.

Đỗ Hoành nhìn anh, thở dài nói:

"Trong mỗi "Tổ điều tra cũ" mà "Sinh vật Bàn Cổ" phái ra hẳn là có một người thức tỉnh lĩnh vực "Trang Sinh" có cái giá phải trả là nhân cách phân liệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận