Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 986: Giọng nói

Gnawa xác nhận tính chân thực trong nội dung của đoạn khẩu hình, lại hỏi Thương Kiến Diệu;

"Tôi không thu được thông tin về sóng âm, làm sao anh nghe được cô ấy nói chuyện?"

"Trực tiếp vang lên trong đầu tôi!"

Thương Kiến Diệu giống như tìm ra một trò chơi mới rất thú vị.

Không đợi Gnawa đáp lại, anh lại hô lên về phía một nam một nữ kia:

"Hai người có thể nghe tôi nói chuyện không?"

Anh cố gắng cao giọng, hơn nữa bức tường, kính thủy tinh trong quán cà phê tạo ra tiếng vang, khiến cho âm thanh vang vọng không dứt.

Người phụ nữ mặc tóc vàng mặc váy liền màu trắng và ông già mặc vest nửa người run rẩy đều không phản ứng với chuyện này, chỉ nhìn chằm chằm vị trí Thương Kiến Diệu đang đứng.

Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút, nhảy sang bên cạnh một bước.

Dựa vào thiết bị khung xương quân dụng phụ trợ, một bước nhảy này của anh xa vài mét, từ bên cạnh bàn cà phê ra đến trước người Gnawa.

Người phụ nữ tóc vàng và ông già mặc vest cũng theo đó nghiêng người sang, quay đầu về phía hai người.

Nhưng họ không đứng dậy, hơn nữa động tác có vẻ khá khó khăn.

Người phụ nữ chống hai tay xuống mép bàn mới gắng gượng chuyển được cơ thể đến vị trí đã định, giống như bị kẹt lại giữa chỗ ngồi và cái bàn vậy, ông già thì tỏ ra bên trái hoàn toàn không thể dùng sức được, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

"Họ quả nhiên có thể nhìn thấy tôi!" Trên gương mặt bị mũ giáp che kín của Thương Kiến Diệu hiện ra vẻ vui sướng khi thí nghiệm thành công.

"Nhưng hình như họ không nghe được anh nói gì." Gnawa bổ sung thêm một kết luận.

Thương Kiến Diệu lập tức khổ não:

"Vậy phải làm sao để trao đổi với họ? Tôi nên làm gì để trả lời họ tôi đúng là thần quyến của "Tư Mệnh"?"

"Gật đầu." Tư duy của người máy thông minh trước khi gặp Lỗi hệ thống luôn rất rõ ràng.

"Đúng vậy!" Thương Kiến Diệu gật đầu với biên độ rất lớn.

Anh vừa gật đầu, vừa làu bàu:

"Đáng tiếc tôi từng học thủ ngữ không có tính hệ thống, nếu không có thể trực tiếp trao đổi, tôi dùng thủ ngữ bày tỏ ý của mình, lão Gnawa giải nghĩa khẩu hình của họ."

"Không đúng, chưa chắc họ đã biết thủ ngữ, chỉ có thể dựa vào ngôn ngữ cơ thể thường gặp..."

Nhưng hai vị kia dường như không nhìn thấy anh gật đầu, chỉ nhìn chằm chằm không dời mắt.

Gnawa đang định phân tích đây rốt cuộc là tình huống gì, cũng bảo Thương Kiến Diệu kiên trì đợi, xem có thể nghe được lời người phụ nữ kia nói không, Thương Kiến Diệu đã như ngộ ra:

"Tôi hiểu rồi!"

"Thực ra họ cũng không nhìn thấy tôi, chỉ có thể lờ mờ cảm ứng được ý thức nhân loại của tôi!"

Anh lập tức nghiêng đầu nói với Gnawa:

"Cho nên, họ vẫn luôn "nhìn" tôi, chứ không phải ông."

"Vậy âm thanh mà anh nghe được từ đâu tới?" Gnawa đưa ra nghi vấn.

Thương Kiến Diệu dùng giọng khẳng định đáp lại:

"Truyền âm tâm linh!"

"Chưa biết chừng họ cũng là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", hiện giờ đã đến trước cửa của tôi, đang hô lên vào bên trong."

"Tôi phải vào căn phòng của tôi kiểm tra chút."

Anh nói là làm, lập tức nhắm mắt lại, dùng tay phải nhéo hai huyệt thái dương.

Tuy huyệt thái dương của anh đã bị mũ giáp của thiết bị khung xương quân dụng bao bọc rất kín, tay anh hoàn toàn không chạm vào được, nhưng nghi thức cần có vẫn phải làm.

Giây tiếp theo, dựa vào thiết bị khung xương quân dụng cố định và chống đỡ, Thương Kiến Diệu tiến vào giấc ngủ với tư thế đứng.

Trong căn phòng "131", bóng của anh vừa xuất hiện, đã lập tức chạy về phía cửa, cố gắng mở cửa cho khách.

Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" lập tức bị những cánh tay mọc ra trên người giữ lại, đầu tự động tiến vào chỗ mắt mèo, quan sát tình huống ngoài cửa.

Bên ngoài không có một bóng người.

Sau đó, anh mới dè dặt mở cửa, lén lút nhìn hai bên vài lần.

Không có khách tới thăm.

"Ôi..." Anh thất vọng thở dài, quay về thế giới hiện thực.

"Thế nào?" Gnawa nhận ra cơ thể anh động.

Thương Kiến Diệu tiếc nuối đáp lại:

"Không có."

Anh luôn nhiệt tình hiếu khách.

"Nên trao đổi thế nào đây..." Thương Kiến Diệu một lần nữa rơi vào trầm tư.

Đột nhiên, anh lại kêu lên:

"Chị ta lại nói chuyện với tôi!"

"Nói là: rời xa nơi này!"

"Rời xa nơi này..." Gnawa vừa lặp lại câu này, vừa đưa ánh mắt về phía một nam một nữ kia, kiểm tra khẩu hình họ.

Thương Kiến Diệu dùng tiếng Đất Xám, cho dù là người máy thông minh cũng không thể xác định là "chị ta" hay là "ông ta".

Lúc này, bất kể là người phụ nữ tóc vàng hay là ông già mặc vest, đều đang ngậm miệng.

Gnawa đành phải hỏi Thương Kiến Diệu;

"Rời xa nơi này là lời cảnh cáo, hay là nhắc nhở?"

Phân biệt điều này chủ yếu dựa vào ngữ điệu.

"Cảm thấy là nhắc nhở." Thương Kiến Diệu nhớ lại rồi nói.

Đột nhiên hai mắt anh sáng lên, kéo ba lô chiến thuật ra trước người.

Trong tiếng xoẹt, khóa kéo được mở ra.

Thương Kiến Diệu thò tay vào ba lô, lấy ra ngọc Phật màu xanh biếc như hồ nước.

Anh giải thích với Gnawa hai mắt đang lóe lên ánh sáng đỏ:

"Trong phế tích xưởng sắt thép, ngọc Phật này là giao điểm giữa hiện thực và ảo ảnh, bây giờ chưa biết chừng có thể giúp tôi và người đối diện trao đổi."

Thương Kiến Diệu vừa dứt lời, ngọc Phật kia chợt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, màu xanh hiền hòa.

Nó như một làn nước, bao phủ toàn bộ quán cà phê, bất kể là phần chìm trong bóng tối hay là khu vực được chiếu sáng, đều nhuộm chút màu xanh biếc.

Sau đó, Thương Kiến Diệu một lần nữa nghe thấy người phụ nữ kia nói:

"Bồ Đề ban ơn?"

Cùng lúc đó, giọng mang cảm giác âm thanh điện tử hợp thành của Gnawa vang lên:

"Lần này tôi cũng nghe thấy."

Điều này chứng tỏ hai bên có thể trao đổi.

Miếng ngọc Phật này thực sự phát huy tác dụng!

"Đúng đúng." Thương Kiến Diệu mỉm cười trả lời câu hỏi của người phụ nữ tóc vàng.

Là một người lịch sự, tuy anh không đẩy mặt nạ bảo hộ lên, để lộ gương mặt, nhưng vẫn khách sáo hỏi:

"Hai vị là?"

Người phụ nữ tóc vàng kia vừa hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, vừa thuận miệng đáp:

"Flora, công ty "Quả Quýt"."

Ông già mặc vest nói bằng giọng hơi bất ổn:

"Barnard, Liên minh Lâm Hải."

Không đợi hai vị đối diện hỏi, Thương Kiến Diệu đã vô cùng chủ động tự báo tên mình:

"Thương Kiến Diệu, "Sinh vật Bàn Cổ"."

Lúc này, Gnawa lợi dụng hệ thống truyền tin, thông báo tình hình mình tra được tên hai người này trong kho số liệu cho Thương Kiến Diệu biết:

"Flora là một cái tên khá thường gặp trong phạm vi thế lực của công ty "Quả Quýt", nổi tiếng nhất là một vị từng đảm nhiệm chức vụ giám đốc trong ban giám đốc của họ, nhưng nghe đâu đã qua đời cách đây hơn hai mươi năm rồi."

"Liên minh Lâm Hải từng có một vị tổng thống tên là Barnard, là tổng thống người Hồng Hà đầu tiên ở đó, ông ta cũng đã qua đời cách đây mười năm rồi."

"Đều qua đời rồi?" Thương Kiến Diệu không những không kinh hãi, mà còn rất phấn khởi: "Chúng ta thực sự gặp ma rồi?"

Anh còn chưa dứt lời, bên tai đột nhiên vang lên tiếng xẹt xẹt rõ ràng.

Theo đó cảnh tượng bên trong quán cà phê cũng xuất hiện sự vặn vẹo, thậm chí còn hiện ra một lượng lớn đường nhiễu sóng, giống như ti vi gặp trục trặc.

Đúng lúc này, Flora dường như đã hiểu tình huống trước mặt là chuyện gì.

Chị ta cô gắng hô lên trước khi bóng tối ùa tới, xé nát cũng như che phủ một phần ánh đèn trong quán cà phê:

"Vĩnh viễn đừng vào "Thế giới mới"!"

Trong lúc âm thanh chói tai vang vọng, ánh sáng xanh biếc tỏa ra từ ngọc Phật không thấy đâu nữa, ánh đèn vàng chiếu bên khu vực cửa sổ cũng tắt đi, hai bóng người theo đó biến mất.

Lúc này Gnawa mới phát hiện, trước mắt nào có quán cà phê, chỉ là những đống rác rưởi không giá trị gì.

Ngay cả khung cửa sổ cũng đầy dấu vết vỡ nát.

"Này này!"

Thương Kiến Diệu gọi thêm vài tiếng, chỉ có khoảng không đáp lại anh.

"Chuyện gì vậy?" Anh lầm bầm.

Không đợi Gnawa phân tích, anh tự mình trả lời câu hỏi của mình:

"Nếu như Flora và Barnard chúng ta vừa nhìn thấy là Flora, Barnard đã qua đời nhiều năm trước mà lão Gnawa nói, vậy thì thú vị đây."

Có thể ngồi vào vị trí ban giám đốc của công ty "Quả Quýt" và tổng thống của "Liên minh Lâm Hải", hai người họ xác suất cao là người thức tỉnh thăm dò sâu trong "Hành lang tâm linh"."

"Cái chết của họ phải chăng là một cách thể hiện họ tiến vào "Thế giới mới", dù sao từ đó về sau, họ không thể nào thường xuyên xuất hiện nữa, chỉ có thể thỉnh thoảng quay về?"

"Rất có thể." Gnawa đánh giá đúng trọng tâm: "Anh cảm thấy thứ vừa rồi chúng ta nhìn thấy chính là cảnh tượng nào đó ở "Thế giới mới"?"

Ông ta bỏ qua bước suy luận, trực tiếp đưa ra kết luận.

Thương Kiến Diệu cười nói:

"Bản thân Konimis có liên hệ mật thiết với "Thế giới mới", hoặc là đến từ tiếp điểm "Thế giới mới" lớn, hoặc xuất phát từ cơ thể của sự tồn tại địa vị cao nào đó đang ngủ say, khiến virus "Bệnh vô tâm" khuếch tán ra."

"Nếu virus "Bệnh vô tâm" đã phát rán ra, ở một vài khu vực trong Konimis, việc thế giới cũ thế giới mới xuất hiện sự chồng chéo lên nhau cũng rất bình thường."

Gnawa gật gật cái cổ bằng kim loại:

"Nói một cách đơn giản, cảnh tượng vừa rồi rất có khả năng là hình chiếu do sức mạnh thuộc về "Thế giới mới" tràn ra ngoài tạo thành."

"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu đột nhiên ủ rũ: "Vừa rồi tôi nên hỏi một loạt vấn đề mới đúng!"

Gnawa an ủi:

"Có thể nhận được lời nhắc nhở đừng tiến vào "Thế giới mới" đã rất tốt rồi."

"Con người họ rất tốt." Thương Kiến Diệu thành khẩn đánh giá.

Anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa cười vừa nói:

"Nếu chúng ta tiếp tục đi sâu vào trong, chưa biết chừng còn gặp nhiều cảnh tượng của "Thế giới mới" hơn."

Gnawa dễ dàng hiểu ý ở ngoài lời của tên này: Chuyện này quá thú vị!

Ông ta phải nhắc nhở Thương Kiến Diệu:

"Nhưng điều này cũng có nghĩa là xác suất lây nhiễm "Bệnh vô tâm" sẽ tăng cao."

"Hơn nữa sau đó chưa chắc đã gặp được người thân thiết như Flora và Barnard."

"Đến lúc đó, bị hai vấn đề cùng tập kích, dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" chưa chắc đã bảo vệ được anh."

Câu trả lời của Thương Kiến Diệu chẳng liên quan gì đến lời Gnawa nói, anh hăng hái bừng bừng nói:

"Phải chăng sẽ gặp được bạn cũ?"

"Ai?" Gnawa hỏi.

"Tiến sĩ đấy." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ có gì mà phải đoán: "Nếu ông ta còn sống, tôi sẽ cho ông ta một đầu đạn hạt nhân!"

Nói xong Thương Kiến Diệu cất ngọc Phật đi, một lần nữa cầm súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" lên, đi ra cửa của "quán cà phê".

Giây tiếp theo, anh dừng lại đó.

"Làm sao vậy?" Gnawa thân thiết hỏi.

Thương Kiến Diệu không hề khách sáo, cầu xin viện trợ:

"Mở cửa giúp tôi với, đây là cửa hướng vào trong, tôi không thể nào đá văng ra được."

Một tay anh bị liệt "đã lâu", một tay cầm vũ khí, không thể nào dùng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận