Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 816: Trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu

"Thật là ác độc."

Long Duyệt Hồng nhìn thi thể không còn được hoàn chỉnh trước mặt, cảm thán một câu từ tận đáy lòng.

Mấy phút trước, đây còn là một người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh".

Mà cái chết của hắn lại xuất phát từ đòn tấn công của đồng đội hắn.

Mặc dù không có thích khách kia ném thuốc nổ tính năng cao tới, lựu đạn của Tương Bạch Miên cũng có thể giết chết hắn, nhưng bất kể thế nào, nói từ mức độ ra tay, cái chết quả thực là do đồng đội gây ra.

Thương Kiến Diệu nghe vậy, cười lạnh một tiếng:

"Dù sao cũng không cứu được nữa, đương nhiên không thể để chúng ta được lợi."

Anh không hề che giấu vẻ tiếc nuối của mình.

Nếu như để "Tổ điều tra cũ" hoàn thành bước kết liễu này, rất nhiều vật phẩm trên người kẻ kia vẫn có thể giữ lại, trong đó chưa biết chừng có đạo cụ đặc biệt.

Trong lòng Tương Bạch Miên cũng có cảm giác tương tự, dù sao cô còn chưa có vật phẩm mạnh thuộc về riêng mình, dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" đang dùng hiện giờ chỉ có thể mượn được từ chỗ Thương Kiến Diệu.

Đương nhiên, là một cô gái hiền lành, dịu dàng, giàu lòng thương người, cô không viết suy nghĩ này lên mặt.

"Tìm thử thêm một chút, có thể còn vật phẩm lưu lại."

Có một vài vật phẩm do chất liệu đặc thù mà không dễ bị phá hủy.

Ví dụ đơn giản nhất chính là, nếu Long Duyệt Hồng để lộ cơ thể, trúng một phát đạn pháo, cánh tay người máy loại hình T1 của hắn cùng lắm là bị hư hại nghiêm trọng, sửa một chút chưa biết chừng còn có thể dùng tiếp.

Nhìn máu thịt văng tung tóe khắp nơi, mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" chịu đựng cơn buồn nôn, tìm kiếm một hồi.

Qua một hồi, Bạch Thần báo cáo kết quả:

"Không có gì cả."

Tương Bạch Miên thầm thở dài nói:

"Tay sai của "Ác mộng" để che giấu thân phận, trong tình huống đủ điều kiện, những vật phẩm mang theo đều dễ bị phá hủy?"

"Cũng có khả năng chỉ là họ thích cố định khí tức tương ứng vào những vật trông có vẻ bình thường nhất, cũng tiện để mang theo." Thương Kiến Diệu vuốt cằm nói: "Ví dụ như chiếc kính đen của người này."

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Điều kiện tiên quyết là cái giá phải trả có thể chịu đựng được."

"Hắn không có đồ trang sức gì?" Long Duyệt Hồng hơi nghi hoặc hỏi.

Rất nhiều vật phẩm trang sức có thể chịu được vụ nổ, ví dụ những vật phẩm được chế tác từ vàng.

"Có lẽ vật phẩm trang sức của hắn không đủ đối xứng, bị ép từ bỏ tư cách làm đồ đựng." Thương Kiến Diệu mỉm cười nói.

Tương Bạch Miên chuyển ánh mắt đi, quay đầu nhìn về phía trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu mẫu:

"Nếu không tìm được chiến lợi phẩm, vậy chúng ta tranh thủ thời gian thăm dò mục tiêu."

"Thích khách kia có thể quay trở lại bất cứ lúc nào, sức mạnh của "Ác mộng" không lâu nữa có thể tập hợp, thời gian dành cho chúng ta không nhiều lắm."

Đòn tấn công "Tim chợt ngừng đập" lúc trước, có lẽ vì khoảng cách quá xa, hai người dường như ở hai thế giới khác nhau, cho nên Tương Bạch Miên cảm thấy nó chưa thể tạo thành vết thương chí mạng cho "Ác mộng".

Thương Kiến Diệu, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng không có đề nghị khác, đi theo tổ trưởng, duy trì một khoảng cách nhất định, từng bước tiến vào trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu.

Trên đường, Tương Bạch Miên không quên nhặt vũ khí vừa ném xuống đất lên, chỉ vì tác dụng tiêu cực của dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" vẫn còn đang phát huy, cho nên để một khẩu súng tự động treo ở trước ngực.

Sau khi "Tổ điều tra cũ" tới đích đến, cửa kính tự động cảm ứng của trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu đột nhiên trượt sang hai bên.

"Nó vẫn còn tốt?"

"Ở đây còn có điện?"

Long Duyệt Hồng kinh ngạc thốt lên.

Thương Kiến Diệu đang đi phía trước hắn quay đầu lại cười nói: "Nó chỉ nghe theo sự chỉ huy của ta."

Anh thừa nhận vô cùng thản nhiên rằng cửa kính tự động cảm ứng là do anh dùng nhiễu sóng điện từ mở ra.

"Không phải anh không làm được thao tác chi tiết như thế sao?" Bạch Thần hỏi giúp Long Duyệt Hồng.

Tuy rằng không đạt được đến trình độ như Ngô Mông, nhưng việc này vẫn vượt xa trình độ lúc trước của Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu giải thích đơn giản:

"Bởi vì kết cấu của bản thân nó tương đối hoàn hảo, bảo tồn cũng không tệ lắm, tôi chỉ cho một chút kích thích điện tử, đảm bảo mấy linh kiện bị hỏng bên trong có thể kết nối với nhau, là nó có thể tự mình cảm ứng được con người đến gần, từ đó mở ra."

Tương Bạch Miên liếc tên này một cái, nghiêm túc nhắc nhở:

"Ở chỗ này phải bớt làm những chuyện như thế, nếu không tôi sẽ tưởng là Ngô Mông đến.

"Vừa rồi tôi thiếu chút nữa đã bắn đạn hỏa tiễn vào cửa cảm ứng."

Bang bang bang, Thương Kiến Diệu dùng cách vỗ vào bên cạnh súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" để vỗ tay.

Anh không hề có cảm giác bị khiển trách, ngược lại lùi về sau một bước, khen ngợi sự cảnh giác của Tương Bạch Miên:

"Lòng cảnh giác vĩnh viễn tồn tại!"

Được lắm, bây giờ lại là tín đồ của "U Cô"... Trong lúc khóe miệng Tương Bạch Miên giật giật, cô đi về phía bên cạnh hai bước.

Cô không cảm ứng được tín hiệu điện sinh vật và ý thức nhân loại, bèn nhường đường cho Long Duyệt Hồng.

Long Duyệt Hồng mặc áo giáp thông minh sinh học loại hình "Thiết xà Hắc Trảo", bây giờ chính là lá chắn của đội ngũ, đảm đương chức trách lớp phòng ngự đầu tiên, thăm dò những thứ chưa biết.

Thương Kiến Diệu "thành thực" không phản bác lại lời Tương Bạch Miên nói, bởi vì anh cũng không cảm ứng được sự tồn tại của ý thức nhân loại.

Trong tiếng va chạm khẽ khẽ của lớp vảy với nền nhà, Long Duyệt Hồng ôm súng trường "Chiến sĩ điên cuồng", đi vào trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu.

Nơi này không bừa bãi lộn xộn, bám đầy bụi bẩn, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy xương trắng giống những cửa hàng trong rất nhiều khu phế tích khác, nó vẫn giữ được sự hoàn hảo và sạch sẽ ở mức độ nhất định, chỉ là có hai giá trưng bày hơi lệch đi, mấy cái ghế nằm nghiêng dưới đất, ở một vài khu vực có thể nhìn thấy vết tích máu bắn ra biến thành màu đen.

Liếc nhìn lại, Long Duyệt Hồng Phát hiện đại sảnh nơi này bố trí rất đơn giản, dùng sắc màu ấm áp như vàng, xanh lam, xanh lục, đỏ là chính.

Nó hoàn toàn không giống phong cách cổ điển của bản thân tòa kiến trúc này.

Đương nhiên, bức tường sơn thành màu vàng ở bên ngoài đã sớm chứng tỏ điều đó.

"Nơi này không bị "Vô tâm giả" sinh ra sau khi thế giới cũ bị hủy diệt phá hỏng..." Long Duyệt Hồng cảm khái thành lời.

Bạch Thần đi vào cuối cùng, đưa ra suy đoán:

"Trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, bác sĩ, y tá, bệnh nhân, công nhân viên chức ở nơi này cũng không nhiều, không có số lượng lớn đồ ăn để tranh cướp?"

"Có lẽ vậy." Tương Bạch Miên ôm ống phóng rốc-két tác chiến đơn binh, nói: "Mọi người tản ra chút, tìm trong đại sảnh xem có đầu mối gì không."

Thương Kiến Diệu thành thực cười nói theo:

"Không cần quá lo lắng, đúng rồi, Tiểu Hồng, nói anh đấy, ở nơi đây hẳn là không có nguy hiểm ở trên bề nổi."

"Anh nghĩ mà xem, nơi này cách thành phố Ban Sơ gần như vậy, "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" có chuyện gì đều sẽ đi đến đây để làm lễ, cử hành chút nghi thức, nếu dễ dàng gặp phải nguy hiểm, chắc chắn đã bị họ giải quyết từ lâu rồi, anh xem, ngay cả xương trắng có khả năng tồn tại cũng được quét sạch sẽ đi rồi."

Nhìn cái gì mà nhìn? Có cần phải điểm danh không? Mặc dù nói rất có lý... Long Duyệt Hồng thầm lẩu bầu mấy câu, lên tiếng nói:

"Tôi đi kiểm tra tài liệu sách vở."

Hai giá trưng bày bị đổ bày sách vở, tranh ảnh, sách tuyên truyền.

"Được." Tương Bạch Miên không bác bỏ bác bỏ lời xung phong của Long Duyệt Hồng.

Mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" lập tức tản ra, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

Long Duyệt Hồng đi đến trước giá trưng bày gần nhất, quỳ một gối xuống, giơ cánh tay người máy loại hình T1 ra, cầm một xấp giấy đã ố vàng, giòn hơn nhưng không đến mức vừa sờ vào đã rách lên.

Chúng dùng tiếng Hồng Hà để viết, theo thứ tự có tên là:

"Chuyện vợ chồng mới cưới cần biết".

"Đối diện với việc không thể mang thai một cách chính xác".

"Thời gian, tâm trạng, tư thế ảnh hưởng đến việc mang thai".

Long Duyệt Hồng bên trong lớp áo giáp thông minh sinh học loại hình "Thiết xà Hắc Trảo" đột nhiên hơi xấu hổ.

Đây là tư liệu mà mình có thể xem vào lúc này sao?

Lúc hắn hơi ngây ra, phát hiện Thương Kiến Diệu đến gần một chiếc giá trưng bày khác, ngồi xổm xuống, thu thập đống sách vở, tranh ảnh, sách tuyên truyền này vào.

"Lấy, lấy cái này có ích lợi gì?" Long Duyệt Hồng ngập ngừng lên tiếng hỏi.

Thương Kiến Diệu xoay người, nói với vẻ mặt nghiêm túc:

"Đây toàn là thánh vật!"

Nói xong, anh giơ hai tay ra, làm động tác ôm trẻ con khe khẽ đong đưa:

"Cuộc sống mới như mặt trời, sinh mạng là quan trọng nhất!"

Được rồi, bây giờ là Thương Kiến Diệu thành viên của giáo đoàn Trung Thực "Lễ tế sinh mệnh", tín đồ thành kính của "Tư Mệnh"... Tương Bạch Miên đưa ánh mắt ra khỏi khu vực giá trưng bày.

Cô đi đến trước một bức tường gần quầy lễ tân.

Nơi đó có treo rất nhiều khung ảnh, một bộ phận đã rơi xuống đất, vỡ nát.

Trong khung ảnh là danh nhân, ảnh lưu niệm đi tham quan của một công ty lớn đến trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu, Tương Bạch Miên đảo mắt qua, có thể nhìn thấy được một vài danh nhân cô đã gặp được trong sách vở của thế giới cũ.

Có cảm giác đang khai quật lịch sử... Tương Bạch Miên cảm thấy thỏa mãn.

Trong lúc quan sát cẩn thận, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại trước một khung ảnh trong đó.

Bức ảnh rất bình thường, chỉ là ảnh chụp lưu niệm của người đàn ông nghi là quản lý của trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu chụp với một đoàn tham quan.

Hàng chữ phía dưới đã nói ra thân phận tương ứng: Phó giám đốc công ty Phương Bắc - Orc dẫn đoàn đến thăm..."

Công ty Phương Bắc!

Tương Bạch Miên nhớ rất rõ, lúc trước Ngô Mông bảo Phí Lâm Thông lấy một tờ báo "Bưu báo Fahey" từ khu di tích này về, bên trên có một tin tức:

"Hội chợ kĩ thuật sinh học thế giới lần thứ 29 tổ chức tại Fahey, công ty Phương Bắc trưng bày thành quả nghiên cứu mới nhất..."

Lúc đó, "Tổ điều tra cũ" liên tưởng đến một nơi nào đó ở phương Bắc mà con trai sống đời thực vật của Phạm Văn Tư đang điều trị ở đó, cùng với Giang Tiểu Nguyệt, chủ nhân căn phòng "503" dùng thân phận người tình nguyện đến điều trị ở một bệnh viện nào đó ở phương Bắc trước khi thế giới cũ bị hủy diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận