Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 928: Điện thoại

Reng reng reng!

Điện thoại trong phòng 14 tầng 647 đổ chuông.

Lúc này Thương Kiến Diệu không hề khách sáo, ngồi lên ghế bành của Tương Bạch Miên lắc la lắc lư.

Anh đưa tay cầm ống nghe lên, áp vào tai, nói rõ ràng từng chữ:

"Xin chào, đây là phòng 14 tầng 647, thuộc Ban an toàn, nhiệm vụ cụ thể của tiểu đội được bảo mật, xin hỏi có chuyện gì không ạ?"

Tương Bạch Miên ở đầu dây bên kia vừa bực mình vừa buồn cười, mắng:

"Anh giấu đầu lòi đuôi rồi!"

"Đúng vậy đúng vậy, cô nói đúng." Thương Kiến Diệu biết nghe lời phải.

Tương Bạch Miên không dài dòng, nghiêm túc lại, nói:

"Vậy tôi bắt đầu làm việc đây."

Sợ rằng điện thoại cũng bị nghe lén, lúc thảo luận trực tiếp trong phòng làm việc, Tương Bạch Miên đã dặn đi dặn lại Thương Kiến Diệu, bảo anh đừng nói chuyện phiếm, đừng đề cập đến chuyện nhóm mình đang điều tra về cái chết của cha Mục Thanh Thanh, sau khi nghe thấy hai chữ "làm việc", cứ giúp đỡ theo những gì đã giao hẹn từ trước.

"Được." Thương Kiến Diệu tập trung chú ý, để tinh thần của mình tràn ra ngoài, dựa vào cấu tạo điện thoại và sóng điện từ chuyển phát, ảnh hưởng đến hoàn cảnh xung quanh Tương Bạch Miên.

Đương nhiên sự ảnh hưởng này rất yếu, phải để mục tiêu gần đó cũng nghe thấy lời Thương Kiến Diệu nói mới sinh ra tác dụng, đây là nguyên nhân trong trạng thái hiện giờ, "Dẫn dắt tư duy" có thể thông qua cách thức này để sử dụng, mà "Người quái đản", "Thanh niên văn học", "Tứ chi thiếu sót động tác" không làm được.

Mà dựa vào ảnh hưởng hơi yếu này, Thương Kiến Diệu còn có thể cảm ứng được ý thức nhân loại trong phạm vi nhất định.

Nếu phía Tương Bạch Miên xảy ra chuyện bất trắc, anh có thể lập tức hỗ trợ.

Mà thông qua cuộc thảo luận gay gắt trong hội hiệp thương dân chủ Thương Kiến Diệu, họ đã nghĩ xong nội dung hỗ trợ.

Đó chính là thay Tương Bạch Miên lớn tiếng cầu xin một cách thành khẩn:

"Tôi sai rồi, tôi không dám nữa, xin hãy tha cho tôi!"

Đổi là người khác, cầu xin như vậy chắc chắn không có bất cứ tác dụng nào, ngược lại còn làm lỡ mất thời gian quý giá để cứu Tương Bạch Miên, nhưng Thương Kiến Diệu thì khác, dưới sự ảnh hưởng của "Dẫn dắt tư duy", kẻ địch sẽ chấp nhận lời xin tha từ trong nội tâm, tin rằng họ không dám làm như thế nữa, từ đó sẽ nhận định rằng bản thân đã đạt được hiệu quả tương đương với diệt khẩu, không tiếp tục nữa.

Sau khi Tương Bạch Miên nghe được biện pháp này, cô đã đánh giá: Tuy việc này có chút hoang đường, có chút buồn cười, có chút hài hước, nhưng hữu dụng là được!

Đương nhiên cầu xin tha thứ là phương án dự phòng của họ, gần với nói đùa hơn, bởi vì trong lúc gấp gáp, trực tiếp hô lên những câu đơn giản như "dừng lại", "ngưng lại" mới có thể kịp được.

Trừ phi "Dẫn dắt tư duy" thiếu đi điều kiện tiền đề nên hiệu quả không tốt, Thương Kiến Diệu mới cân nhắc đến việc xin tha.

Tương Bạch Miên một tay cầm ống nghe, nghe tiếng hít thở của Thương Kiến Diệu, không để bỏ sót mỗi một câu nhắc nhở có thể chuyển đến, một tay thao tác chuột, mở tài liệu được lưu lại kia.

Đây là danh sách tất cả những người chết vì bệnh tim trong "Sinh vật Bàn Cổ" 10 năm qua, mà đằng sau mỗi người đều có kèm theo báo cáo điều tra sơ bộ và kết luận kiểm tra.

Họ Mục tương đối ít, mà trong những người có họ này, người trong 10 năm xuất hiện vấn đề về tim không cấp cứu kịp lại càng ít hơn, chỉ có một người duy nhất, Tương Bạch Miên vô cùng dễ dàng tìm ra đối tượng mục tiêu: Mục Nhân Kiệt.

Người này từ tuổi tác đến thời gian tử vong đều phù hợp với thân phận cha của Mục Thanh Thanh.

Tương Bạch Miên mở báo cáo điều tra sơ bộ và kết luận kiểm tra tương ứng ra.

Trong báo cáo điều tra sơ bộ có ghi ngày 30 tháng 9 năm năm trước, ở khu A tầng 417, Mục Nhân Kiệt nửa đêm tỉnh dậy đến nhà vệ sinh công cộng gần đó, trên đường đột nhiên ngã xuống đất, không thể kêu cứu.

Lúc đó đêm khuya vắng người, không ai nhận thấy chuyện này, đợi đến khi hàng xóm đến nhà vệ sinh công cộng, đi ngang qua đó mới phát hiện ra Mục Nhân Kiệt đã tử vong.

Kiểm tra thi thể xác nhận chết vì nhồi máu cơ tim.

Báo cáo điều tra sơ bộ còn đề cập lúc đó Ban quản lý trật tự phái người kiểm tra camera giám sát không phát hiện thấy Mục Nhân Kiệt bị người khác tập kích.

Lúc ông ta hôn mê, xung quanh không có ai đi ngang qua.

Báo cáo điều tra sơ bộ này được viết vào năm năm trước, mà video trong camera giám sát của "Sinh vật Bàn Cổ" chỉ lưu trữ tối đa ba năm, lần trước kiểm tra còn là chuyện cách đây hai năm, vì vậy không thể xem lại video trong camera giám sát nữa, chỉ có thể căn cứ vào báo cáo điều tra sơ bộ, sau đó tổng kết các mối quan hệ cá nhân và tình hình mắc bệnh tim trong tầng tương ứng để đưa ra phán đoán chuyện này không có vấn đề.

Sau khi điều tra các mối quan hệ cá nhân, đã đưa ra kết luận Mục Nhân Kiệt lúc còn sống không có mâu thuẫn quá lớn với ai, mà năm đó ở tầng 417 ngoại trừ Mục Nhân Kiệt, không ai chết vì bệnh tim.

Tương Bạch Miên xem xong, cầm ống nghe, lầm bầm như tự nói:

"Không có vấn đề gì."

Chỉ nhìn vào báo cáo điều tra sơ bộ và kết luận kiểm tra, Mục Nhân Kiệt chết do ngoài ý muốn, hoặc nên nói là số mệnh đã định trước.

"Không vấn đề gì chính là vấn đề lớn nhất." Thương Kiến Diệu ở đầu dây bên kia trả lời rất nghiêm túc.

Tương Bạch Miên "ha" một tiếng:

"Lý do là gì?"

"Không có lý do gì." Thương Kiến Diệu trả lời rất hùng hồn.

Trả lời xong nhân cách thuộc dạng thích phụ họa của anh thấp giọng xuống, yếu ớt nói:

"Tôi chỉ cảm thấy có chút trùng hợp."

"Tại sao anh không nói là đặt tên không tốt lành, số mệnh không tốt, lại làm chuyện liên quan đến vận mệnh, cho nên bị quật?" Tương Bạch Miên cố ý ngăn đề tài này lại, định ngày mai đến phòng làm việc rồi nói chuyện kỹ càng hơn, tránh việc điện thoại bị nghe lén.

Bốp, Thương Kiến Diệu vỗ xuống đùi:

"Quả thật có khả năng này!"

Tương Bạch Miên không cho anh cơ hội để suy nghĩ bay xa, nói:

"Tối nay anh có thăm dò bóng ma tâm lý trong căn phòng "506" không?"

"Nghỉ ngơi một ngày, hơi nhức đầu." Thương Kiến Diệu thành thật trả lời.

Lúc trước anh bị thương do vụ nổ trong bóng ma tâm lý, tinh thần bị tổn thương, cần hồi phục, chỉ có điều không nghiêm trọng lắm, một hai hôm ngủ ngon rất là có thể giải quyết.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Anh nói về tình hình trong bóng ma tâm lý đó đi, chúng ta cùng xem điểm mấu chốt ở chỗ nào."

"Được!" Thương Kiến Diệu rất biết nghe lời phải.

Sau khi anh kể lại chi tiết những gì trải qua trong bóng ma tâm lý đó, cũng đưa ra suy đoán của mình, Tương Bạch Miên trầm ngâm rồi nói:

"Có một điểm anh nói không sai, chủ nhân căn phòng chắc hẳn đã sống một thời gian rất dài trong khu nhà trực thuộc viện nghiên cứu Số 4, cho nên đa số người ở đó đều có sự qua lại, tán gẫu về đủ loại truyện."

Chỉ có như vậy, khi Thương Kiến Diệu tán gẫu chuyện trời đất với những người đó, họ mới có biểu hiện vô cùng sinh động, có hỏi sẽ đáp, mà một khi vượt qua một phạm trù nào đó, lại ông nói gà bà nói vịt, chính mình cũng không biết mình đang nói cái gì.

"Đúng vậy đúng vậy." Thương Kiến Diệu tỏ ý tán thành.

Tương Bạch Miên tiếp tục nói:

"Hơn nữa bóng ma tâm lí này trông có vẻ rất yên bình, hài hòa, vui vẻ, chỉ cần anh không đến gần khu vực cổng, sẽ không bị tấn công."

"Kết hợp với suy đoán vừa rồi, phải chăng có thể cho rằng chủ nhân căn phòng rất lưu luyến, hoài niệm, có tình cảm với khu nhà ở thuộc viện nghiên cứu Số 4?"

"Chẳng trách tôi lại có cảm giác như về nhà." Thương Kiến Diệu ở đầu dây bên kia sờ cằm.

"Còn, còn rất trực quan." Tương Bạch Miên không nhịn được cười.

Cô lập tức thở hắt ra, đưa ra câu hỏi:

"Vậy thì đối với nhà, nỗi sợ hãi lớn nhất của anh là gì?"

"Là mất đi." Thương Kiến Diệu trả lời không chút do dự.

Tương Bạch Miên cầm ống nghe, khẽ gật đầu một cái:

"Lúc anh xông qua khu vực cổng chính, vẻ mặt của những người trong khu nhà ở thuộc viện nghiên cứu Số 4 đều có sự thay đổi, sau khi vụ nổ xảy ra họ lại tỏ thái độ lạnh lùng vô tình, điều này khiến tôi có một suy đoán."

"Bản chất của bóng ma tâm lý này là bà ta làm một vài chuyện gì đó, mất đi quê hương, bị những người tổ thành quê hương đồng loạt vứt bỏ, mà hành vi vượt qua cổng chính là biểu hiện có tính tượng trưng cho hành vi này, cho nên vụ nổ mới xảy ra đột ngột, hỗn loạn, tràn đầy ý muốn hủy diệt như thế."

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ xuống bàn làm việc thay cho vỗ tay.

Anh nghiêm túc hỏi:

"Vậy bóng ma tâm lí kiểu này phải vượt qua như thế nào?"

"Dũng khí đối diện với nguy hiểm có lẽ cũng không được."

Tương Bạch Miên cân nhắc một chút rồi nói:

"Thử dũng khí đối diện với những hồi ức đau khổ xem."

"Việc này phù hợp với tính cách của chủ nhân căn phòng đã thể hiện ra trong bóng ma tâm lý này."

"Tôi hiểu rồi." Thương Kiến Diệu không phấn khởi mà lại đầy cảm khái: "Có những chuyện chỉ khi xé miệng vết thương ra, nhìn thẳng vào hình ảnh máu chảy đầm đìa, để mủ bên trong khô lại mới có thể giải quyết."

Rất có triết lý đấy... Tương Bạch Miên đang định chi tiết hóa phương án, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Ai đấy?" Cô nghiêng người hỏi.

"Con nói xem là ai? Trong nhà chỉ có mấy người như thế!" Tiết Tố Mai, mẹ của Tương Bạch Miên đẩy cửa phòng ra: "Bổ cho con quả táo này."

Bà cầm một cái đĩa không lớn trong tay, bên trên là những miếng táo được cắt nhỏ và dĩa ăn.

Con lại không nói muốn ăn... Tương Bạch Miên lầu bầu một câu trong lòng, ngoài miệng vẫn mỉm cười:

"Hiểu con gái không ai bằng mẹ, làm sao mẹ biết con đang thèm ăn hoa quả?"

"Mẹ còn không hiểu con sao?" Tiết Tố Mai bỏ đĩa xuống, thuận miệng hỏi: "Gọi điện thoại cho ai lâu vậy?"

Tương Bạch Miên thản nhiên đáp:

"Một đồng nghiệp, hỏi vài chuyện."

"À." Tiết Tố Mai không hỏi nhiều, xoay người ra khỏi phòng sách.

Sáng hôm sau, Tương Bạch Miên xuất phát từ sớm, nhưng đến phòng làm việc muộn nhất, nói lại những gì mà tối qua điều tra được, cuối cùng hỏi:

"Mọi người có ý kiến gì?"

"Dừng ở đây." Bạch Thần mím môi nói: "Nếu không liên quan đến ông bà nội của Tiểu Hồng, vậy coi như không có chuyện này, một mặt bản thân chuyện này rất có khả năng chỉ là trùng hợp, mặt khác, cho dù thực sự liên quan đến giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh", thì tránh xa một chút, không sinh ra sự liên quan, cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, nếu thật sự muốn trả thù, họ đã sớm ra tay rồi."

"Đã có vết xe đổ, giáo phái bí mật kiểu này muốn phát triển lớn mạnh dưới mắt của công ty cũng rất khó khăn." Long Duyệt Hồng phụ họa.

Thương Kiến Diệu bật cười một tiếng, không đưa ra ý kiến, sờ cằm nói:

"Tôi đang nghĩ, nếu như cái chết của cha Mục Thanh Thanh thực sự do con người gây ra, vậy thì lúc đó hung thủ sẽ ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận