Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 397: Người chết

Hai người từ cửa hang đi ra đều mặc đồng phục màu quả trám, mỗi người đều vác theo súng tự động, dường như là lính gác của "Chiếc thuyền Noah ngầm".

Bọn họ liếc nhìn xung quanh, xác nhận không có ai, mới khiêng bao tải nặng trịch kia, đi sâu vào chỗ khe núi.

Không lâu sau, bọn họ tìm được một chỗ đất đai tương đối xốp, rút hai cái xẻng sắt từ trong bao tải ra.

Tương Bạch Miên nháy mắt với tổ viên, dẫn họ lặng lẽ từ trên chỗ cao bò xuống, trốn vào nơi cách hai tên lính gác của "Chiếc thuyền Noah ngầm" không xa lắm.

"Đi thôi." Cô chợt đè thấp giọng, nói với Thương Kiến Diệu một câu.

Thương Kiến Diệu không ngại việc bao giờ, ôm súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" lên, lao ra khỏi chỗ nấp, hô lên về phía hai tên lính gác của "Chiếc thuyền Noah ngầm" kia:

"Các anh đã bị bao vây!"

Hai lính gác hoảng sợ, cùng vứt xẻng lại, lao về hai chỗ khác nhau, cố gắng tìm công sự, tránh thoát khỏi lượt bắn đầu tiên.

Nhưng bọn họ vừa hoàn thành bước đầu tiên, đã nhìn thấy nòng súng đen ngòm của súng chống tăng "Tử thần" cùng súng phóng lựu đang chờ bắn.

Bọn họ thay đổi suy nghĩ rất nhanh, lập tức ngừng lại, giơ hai tay lên đặt ra sau đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Thương Kiến Diệu đeo mặt nạ khỉ đi tới, vừa cười vừa nói:

"Không cần sợ, chúng tôi chỉ tới để kết bạn."

Hai lính gác của "Chiếc thuyền Noah ngầm" đồng thời ngẩng đầu lên liếc nhìn súng trường trong tay Thương Kiến Diệu, rồi lại lặng lẽ cúi đầu xuống.

Hai người họ là người Hồng Hà điển hình, một người tóc nâu, một người tóc vàng, một người mắt xanh, một người mắt xám, đều để râu, tướng mạo không có gì đặc thù, nếu cần phải miêu tả một nét đặc biệt, thì có lẽ là mũi rất lớn, lông mày hơi rậm.

Thương Kiến Diệu lập tức cười nói:

"Các anh xem."

"Tôi không nổ súng về phía các anh, mà đang hòa nhã nói chuyện với các anh."

"Cũng không bảo các anh bỏ vũ khí xuống để mặc tôi làm thịt."

"Cho nên..."

Nghe anh nói vậy, hai lính gác nhất thời cảm thấy người này rất ôn hòa, dường như thực sự chỉ tới để kết bạn.

"Không nói sớm, dọa chúng tôi rồi." Tên lính gác tóc nâu mắt xanh, mũi to kia có lá gan tương đối lớn, nhanh chóng đứng dậy.

"Xưng hô thế nào?" Thương Kiến Diệu thể hiện sự thân thiện của mình.

Lính gác kia thuận miệng nói:

"Gọi Joseph là được, anh ta là Paul."

"Còn anh?"

"Trương Khứ Bệnh." Thương Kiến Diệu dùng tiếng Hồng Hà nói ra cái tên giả của mình.

"Các anh là người Tiếng Xám." Joseph nghe cái tên được phiên dịch ra, như có điều hiểu ra, hỏi thăm.

"Con người chính là con người, không cần phải phân chia ra các cộng đồng." Thương Kiến Diệu nhấn mạnh ý kiến của mình."

Lúc này, Tương Bạch Miên đã đi tới bên cạnh bao tải, ngồi xổm xuống.

Cô cẩn thận tháo miệng túi ra, để thứ bên trong lộ ra ngoài.

Đây là một thi thể.

Ông ta mặc lễ phục màu đen, tóc đã hoa râm, trên ngực có một vết máu lớn.

"Quản gia Karl!" Tương Bạch Miên nhận ra thi thể này.

Đây là một trong ba quản gia của Dimarco - Karl, chuyện phụ trách việc làm ăn vè phương diện vũ khí.

Buổi sáng ông ta còn gặp mặt nói chuyện với người cảnh báo Tống Hà, tỏ ý họ không bán tin tức cho người cá và quái núi, mà bây giờ, mái tóc được chải chỉnh tề của ông ta đã rối bù.

Chỉ mấy tiếng trôi qua, ông ta đã biến thành một thi thể.

"Quản gia Karl?" Long Duyệt Hồng kinh ngạc lặp lại, không ngờ bên trong bai tải lại đựng thi thể của ông ta.

Hắn còn tưởng là người hầu nào chọc giận Dimarco.

Đương nhiên, nếu nói về mặt ý nghĩa, quản gia cũng là một trong những người hầu.

"Quản gia Karl chết như thế nào?" Thương Kiến Diệu hỏi hai lính gác "Chiếc thuyền Noah ngầm" đã xây dựng quan hệ bạn bè thân thiết.

Lần này, anh không trực tiếp "kết giao bạn bè", mà dùng "Thằng hề suy luận" bắt chước hiệu quả thân thiết của người cảnh báo Tống Hà.

Lúc này, Tương Bạch Miên đã kiểm tra sơ qua, bước đầu xác nhận Karl chết do trúng đạn vào ngực.

Vẻ mặt của Joseph mũi to hơi tối lại:

"Bị ngài Dimarco giết chết."

"Vì sao?" Long Duyệt Hồng thốt lên hỏi.

Hắn nhớ quản gia Karl là một trong những người trung thành tận tâm, rõ ràng cũng là tín đồ của giáo phái Cảnh Giác, để giúp Dimarco lo liệu việc buôn bán vũ khí mà lựa chọn không đi trốn.

Paul và Joseph có lông mày rậm liếc nhìn nhau một cái, do dự rồi nói:

"Sáng nay, sau khi gặp người của giáo phái Cảnh Giác kia, quản gia Karl vẫn luôn muốn gặp ngài Dimarco."

"Khi đó, ngài Dimarco đang nghỉ ngơi trong phòng, đến chiều mới cho ông ta vào."

"Cụ thể họ đã nói chuyện gì chúng tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết sau khi cãi vã thì ngài Dimarco đã bắn chết quản gia Karl trong cơn giận dữ."

Tương Bạch Miên đứng dậy, Thương Kiến Diệu sắm vai "thám tử", ăn ý hỏi:

"Tranh cãi sau đó, các anh có nhìn thấy không?"

Joseph lắc đầu:

"Chúng tôi chỉ nghe thấy trong phòng đột nhiên có tiếng động lớn, lúc mở cửa đi vào bảo vệ ngài Dimarco thì đã thấy ngài ấy giết chết quản gia Karl."

"Chuyện cãi vã là do ngài ấy thuận miệng nói ra."

Lẽ nào sau khi quản gia Karl nói chuyện xong với người cảnh báo Tống, trở lại "Chiếc thuyền Noah ngầm", vì nhớ lại một vài chuyện gì đó, mà bắt đầu nghi ngờ Dimarco thực sự bán tin tức liên quan đến giáo chủ Renato cho quái núi? Ông ta cố gắng tìm kiếm sự giải thích, kết quả chọc giận Dimarco tàn bạo, bị ông ta trực tiếp bắn chết? Nhưng, như vậy không phù hợp với hình tượng trung thành của quản gia Karl... Trong đầu Tương Bạch Miên lóe lên một loạt suy đoán.

Đột nhiên, cô nhạy bén phát hiện ra một chi tiết, bèn lên tiếng hỏi:

"Lúc ngài Dimarco và quản gia Karl nói chuyện, không có ai canh giữ bên cạnh ông ta?"

Cần lính gác ở ngoài cửa đi vào cứu viện.

Joseph đáp:

"Đúng vậy, trừ phi có việc cần trao đổi, nếu không Dimarco sẽ không cho người ở trong phòng mình, ngài ấy không thích thế."

Thương Kiến Diệu nhất thời chẹp miệng:

"Ông ta thực sự không phải là một tín đồ giáo phái Cảnh Giác không đạt tiêu chuẩn."

Nghe thấy câu này, Long Duyệt Hồng mới phát hiện trong lời kể vừa rồi có một điểm mâu thuẫn: Thân là tín đồ của giáo phái Cảnh Giác, Dimarco lại không sợ ở riêng với người khác sẽ bị tập kích, lựa chọn để tất cả lính gác ở bên ngoài, việc này quá thiếu cảnh giác!

"Có lẽ ông ta chỉ tùy tiện tín ngưỡng "U Cô" thôi." Bạch Thần cảm thấy đây là cách giải thích hợp lý nhất.

Lính gác Paul lông mày rậm đưa ra lời phủ định:

"Không, ngài Dimarco vẫn luôn rất thành kính."

"Bình thường ngài ấy hay đeo mặt nạ, một năm nay ngày nào cũng đeo, ngoại trừ lúc ngủ thì không hề tháo xuống."

Thương Kiến Diệu phản bác:

"Làm sao anh biết lúc ngủ ông ta sẽ tháo xuống?"

Paul do dự một chút rồi nói:

"Tôi, tôi cảm thấy vậy."

Thương Kiến Diệu vuốt cằm, hỏi:

"Ông ta sẽ cùng với phụ nữ, à, gồm cả đàn ông, lên giường ư?"

"Có, ngài ấy có rất nhiều phụ nữ." Joseph tuy cảm thấy đề tài này lạ lùng, nhưng vẫn thành thật trả lời.

Thương Kiến Diệu đeo mặt nạ khỉ mỉm cười:

"Vậy lúc ông ta làm chuyện đó, có tháo mặt nạ không?"

Joseph và Paul liếc mắt nhìn nhau, đều bắt đầu hồi tưởng lại.

Qua một hồi, Paul nói:

"Tôi nghe mấy cô hầu gái từng lên giường với ngài Dimarco nói, có lúc đeo, có lúc không đeo."

"Đúng vậy." Joseph nhớ lại một vài tin đồn nghe được: "Mấy năm đầu, thời điểm ngài Dimarco không đeo mặt nạ tương đối nhiều, gần đây thì hầu như đều đeo."

"Ranh giới cụ thể là lúc nào?" Tương Bạch Miên hỏi.

"Không biết." Joseph và Paul cùng lắc đầu.

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, hỏi:

"Gần đây ông ta nói chuyện với giáo chủ Renato có đeo không?"

"Có đeo, một năm nay, ngày nào ngài ấy cũng đeo." Joseph đưa ra câu trả lời khẳng định.

Một năm nay... Tương Bạch Miên bỗng nhớ đến một việc: Halmir bạn của Lehman mất tích hình như cũng khoảng một năm rồi!

Việc này càng ngày càng khó hiểu rồi... Trong lúc Tương Bạch Miên âm thầm cảm khái, Thương Kiến Diệu lại đổi đề tài:

"Dimarco và tổ tiên của ông ta biểu hiện như thế nào?"

Biểu hiện gì? Joseph và Paul có chút lơ mơ.

Tương Bạch Miên đảo mắt, thở hắt ra, cố gắng "giải thích":

"Dimarco và tổ tiên của ông ta quản lý "Chiếc thuyền Noah ngầm" thế nào?"

Joseph và Paul liếc mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Thương Kiến Diệu nhìn họ, vừa cười vừa nói:

"Xung quanh không có người khác."

Joseph dường như tìm được chỗ dựa, hít một hơi thật sâu, nói:

"Trong người Dimarco và tổ tiên của ngài ấy đều có dòng máu tàn bạo."

"Cha mẹ tôi cũng là người của "Chiếc thuyền Noah ngầm", một người là lính canh, một người là hầu gái, họ nói với tôi rằng, hàng năm đều có một số lượng lớn người hầu bị giết chết vì đủ các loại nguyên nhân, sau đó chôn ở khe núi này, chỉ có một số ít trong đó may mắn thoát được."

"Cha mẹ anh chính là hai người may mắn?" Tương Bạch Miên rất phối hợp.

Joseph chậm rãi lắc đầu:

"Không. Dimarco và tổ tiên củ ngài ấy rất ít tàn sát lính gác và người nhà của họ, chỉ có vài năm trước, khoảng thời gian ngài Dimarco mất con trai, mới có mấy lính gác vì chọc giận mà bị ngài ấy xử tử. Trong tình huống bình thường, các lính gác phạm sai lầm đều được cho hai ba lần cơ hội."

"Còn chưa điên đến mức ấy." Tương Bạch Miên đánh giá một câu không khen không chê: "Dimarco mất con trai là như thế nào?"

Joseph nhớ lại rồi nói:

"Ngài Dimarco và tổ tiên của ngài ấy tuy rất tàn bạo, nhưng đều yêu sinh mệnh mới."

"Từ cụ cố của ngài ấy, mỗi một đời chủ nhân "Chiếc thuyền Noah ngầm" đều đồng thời có rất nhiều bạn đời, sinh ra rất nhiều con trai, từ đó họ sẽ chọn ra người xuất sắc nhất để thừa kế "Chiếc thuyền Noah ngầm".

"Hơn nữa, họ còn khích lệ, lính gác, hầu gái kết hợp, sinh con."

"Đều..." Thương Kiến Diệu nhắc lại một chữ trong đó.

Joseph gật đầu:

"Đúng vậy, ít nhất là cha mẹ tôi nói với tôi như thế."

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:

"Bất mãn do tàn bạo mang đến vẫn luôn tích lũy lại, sau khi cha của ngài Dimarco bị bệnh nặng, đám người hầu không kìm được nữa, tạo ra một trận bạo loạn."

"Việc này khiến cho ngài Dimarco mất đi khá nhiều người thân, cuối cùng chỉ còn vài người sống."

"Sau khi dẹp được cuộc bạo loạn này, ngài Dimarco trở thành chủ nhân của "Chiếc thuyền Noah ngầm", tìm rất nhiều bạn đời trong đó, nào ngờ, nhiều năm qua chỉ để được ba đứa con. Về phương diện này, đứa con mà ngài ấy yêu thương nhất lại bất hạnh chết yểu cách đây ba năm."

"Thời gian đó, ngài Dimarco như phát điên vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận