Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 815: Chậm chạp

Trong lúc nhìn nhau, tay trái của Tương Bạch Miên ôm ống phóng rốc-két tác chiến đơn binh nhưng lại hướng xuống mặt đất, súng tự động treo ở trên người cũng được xử lý như vậy.

Sau khi hoàn thành hai chuyện này, cô vung cổ tay, để dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" đang quấn trên đó tuột ra từng vòng một.

Ngay sau đó, cô nhét đạo cụ này vào trong túi.

Cứ thế, cả người Tương Bạch Miên trông có vẻ vô cùng đối xứng.

Sau đó, cô cố tình điều chỉnh phần tóc đuôi ngựa, cũng rũ cánh tay trái xuống, để nó và bên tay phải bị liệt có cùng một vị trí.

Trong quá trình này, Tương Bạch Miên làm dấu tay số 4.

Lúc cô làm ra động tác này, Thương Kiến Diệu cũng bắt chước theo: Anh ném súng phóng lựu không tồn tại, chỉ có trong tưởng tượng xuống mặt đất, cũng xử lý súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" treo trên người giống vậy.

Mặc dù không cần, nhưng anh vẫn để cổ tay vung vẩy vài vòng, tiếp đó gỡ "Ngọc sáu giác quan" xuống, nhét vào trong túi áo.

Về phần chải tóc, rũ hai tay xuống, những bước này cũng không thiếu sót, Tương Bạch Miên nhìn thấy chỉ muốn lên tiếng mắng người.

Một bên khác, Bạch Thần chỉ điều chỉnh vị trí súng trường "Quả quýt", để nó nằm thẳng theo hướng cơ thể.

Mà Long Duyệt Hồng không những không khiến mình trở nên đối xứng, ngược lại còn bật dụng cụ mở nắp hộp trên cánh tay người máy loại hình T1 ra ngoài, cũng nhấc chân trái lên, đặt hờ trên mặt đất.

Làm thế nào để tiện cho hình tượng mất đối xứng thì hắn làm như thế!

Phương án số 4 của "Tổ điều tra cũ" có nội dung vô cùng đơn giản, câu nói trọng tâm chỉ có một: Dùng Long Duyệt Hồng làm mồi nhử, thu hút thích khách lĩnh vực "Cán Cân Vàng" bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng kia tấn công, mà ba thành viên còn lại thì nhân cơ hội, định vị đối phương, đưa ra đòn tấn công chí mạng.

Dù sao Long Duyệt Hồng đang mặc áo giáp thông minh sinh học loại hình "Thiết xà Hắc Trảo", để lộ cánh tay người máy loại hình T1 ra ngoài, có thể chống đỡ được phần lớn tổn thương.

Cũng với lý luận đó, Bạch Thần mặc áo giáp thông minh sinh học loại hình "Tắc kè hoa" có thể là sự lựa chọn thứ hai, cho nên cô cũng không cố tình khiến mình trông quá đối xứng.

Mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái của bản thân, thời gian dường như đọng lại, nếu không phải thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, hiện trường giống hệt như một bức ảnh tĩnh.

Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu đặt quá nửa sự chú ý vào xung quanh Long Duyệt Hồng, chỉ chia ra một chút tinh thần chú ý đến Bạch Thần.

Đối với bản thân, Tương Bạch Miên còn sự phòng vệ nhất định, nhưng Thương Kiến Diệu thì tỏ ra hoàn toàn không quan tâm, anh chỉ nhét hai tay vào túi áo, tỏ vẻ mình là quần chúng vây xem.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Long Duyệt Hồng một bên căng thẳng cao độ, có cảm giác dây thần kinh sẽ đứt đoạn bất cứ lúc nào, một bên lo lắng kẻ địch sẽ tập kích Bạch Thần bên kia.

"Đã lâu như vậy rồi, hay là cô ta biết tình huống không ổn, cho nên đã rút lui?"

"Tổ trưởng nói, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng không thể đè nén quá lâu, cô ta thực sự bằng lòng rời đi, không làm gì đó?"

"Mình phải nhìn Tiểu Bạch một chút, dù sao trên người kẻ địch hình như cũng không có vũ khí lợi hại gì, mà năng lực thức tỉnh, mình muốn đề phòng cũng không được..."

"Sao còn chưa hiện thân, cô ta nhịn được sao?"

Một loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu Long Duyệt Hồng, khiến hắn cảm thấy thời gian này thật sự rất khó khăn.

Bỗng nhiên, hắn chợt nổi lên linh cảm, cảm thấy bản thân cần làm chút chuyện gì đó, để nâng cao xác suất bị tập kích, tránh Tiểu Bạch trở thành mũi tấn công chính của kẻ địch.

Trong lúc suy nghĩ, Long Duyệt Hồng đưa ánh mắt về phía bên ngoài cách đó mấy chục mét.

Nơi đó có một kẻ địch khác đã mất đi ý thức, rơi vào trạng thái hôn mê.

"Chưa biết chừng hắn sẽ thoát khỏi ảnh hưởng vào lúc nào đó, từ từ tỉnh lại, hắn là người thức tỉnh lĩnh vực "Mạt Nhân", có thể đọc xem ký ức của bọn mình, còn thay đổi chúng, rất khó đề phòng..." Long Duyệt Hồng nhất thời nảy ra ý tưởng, giơ cánh tay người máy, ôm súng trường "Chiến sĩ điên cuồng", từng bước đến gần Welf.

Hắn muốn nhân lúc đối phương hôn mê, kết thúc tính mạng đối phương, hoàn toàn triệt tiêu một kẻ địch.

Đồng thời, việc này còn có thể thu hút tên thích khách kia tấn công hắn.

Đây là kế một hòn đá trúng hai con chim.

Long Duyệt Hồng vừa đi được hơn mười bước, phía sau hắn nhanh chóng phác họa ra một bóng người.

Hứa Lam vẫn chưa đi.

Cô ta không muốn đi.

Cái tên bị mất đối xứng nghiêm trọng này chính là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt cô ta, cô ta phải làm gì đó, phải trút hết lửa giận trong lòng.

Hai lần trinh sát trước và sự bất mãn tích tụ trong lần ám sát vừa rồi, khiến cho cô ta hoàn toàn mất đi khống chế.

Đương nhiên, là một thích khách có kinh nghiệm phong phú, Hứa Lam không lỗ mãng, mà kiên trì chờ đợi cơ hội.

Cô ta không bị mù, đương nhiên nhìn ra được bộ áo giáp thông minh có năng lực phòng ngự xuất chúng của mục tiêu, hai khẩu "Liên hợp 202" của mình xác suất cao không thể gây tổn thương cho đối phương, mà hai bọc thuốc nổ tính năng cao mang theo bên người có thể phá vỡ mục đích phòng vệ, nhưng làm thế cũng rất dễ liên lụy đến bản thân.

Đến lúc đó, ăn trộm gà không được chưa biết chừng còn mất thêm nắm gạo.

Trong lúc chịu sự giày vò khôn tả, Hứa Lam thấy Long Duyệt Hồng không những không ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, còn cố gắng tấn công Welf, cô ta không kiềm chế được nữa, bị lửa giận xông lên não.

Cô ta vừa hiện thân, lập tức sử dụng một năng lực với những người ở đây:

"Phản ứng chậm chạp"!

Phản ứng này là chỉ phản ứng lúc gặp phải tập kích, nhưng với tình huống trước mắt mà nói, như vậy là đủ rồi.

Lúc trước Hứa Lam tập kích Tương Bạch Miên không dùng đến năng lực này là bởi vì cô ta cảm thấy mình cẩn thận tới gần, hiện thân nổ súng, mấy người đối diện cũng không phản ứng kịp, không cần thiết phải thêm một hiệu quả như thế nữa.

Hơn nữa, lúc trước Welf đọc ký ức quá hấp tấp, tin tức về đội ngũ kẻ địch nắm giữ được rất thiếu chi tiết, Hứa Lam lo lắng đối phương có thể có năng lực hoặc trang bị làm giảm "Phản ứng chậm chạp", khiến mình hoàn toàn bại lộ trước khi nổ súng, không thể tiếp tục hoàn thành hành động tiếp theo, quá trình càng đơn giản thì xác suất sai lệch của "Ẩn thân" càng giảm, tới gần, xuất hiện, nổ súng là lựa chọn tốt hơn.

Trong chớp mắt, Thương Kiến Diệu, Tương Bạch Miên, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng dường như rơi vào trạng thái làm động tác chậm, rõ ràng thấy kẻ địch xuất hiện, định làm ra hành động đối phó nhưng lại chỉ có thể chậm rãi tiến hành.

Hứa Lam cầm hai khẩu súng trong tay, chĩa thẳng vào Long Duyệt Hồng, bất kể là có thể phá được lớp phòng vệ hay không, hai mắt cô ta vẫn đỏ lên, dứt khoát bóp cò.

Keng keng keng!

Từng viên đạn bắn vào mặt ngoài của áo giáp thông minh sinh học loại hình "Thiết xà Hắc Trảo", chỉ có thể tạo ra được mấy vết rách.

Keng keng keng!

Hứa Lam không keo kiệt đạn, cố gắng trong thời gian ngắn nhất bắn hết một băng đạn.

Bị lực bắn mạnh mẽ đẩy về phía sau, Long Duyệt Hồng đột nhiên "hoàn hồn", nghiêng người đi, chuẩn bị bắn phá.

Hắn làm cải tạo gien được cho là tương đối bình thường.

Gồm cả "tăng cường năng lực hồi phục", "tăng khả năng miễn dịch", "tăng tốc độ phản ứng".

"Tăng tốc độ phản ứng"!

Trong tiếng súng tạch tạch tạch, con ngươi Hứa Lam phóng to, cô ta bổ nhào xuống mặt đất.

Lúc ở giữa không trung cô ta nhanh chóng làm bản thân biến mất.

Bụi đất văng lên mù mịt, Long Duyệt Hồng tiếc nuối phát hiện không bắn trúng mục tiêu.

Hắn đã làm mất tung tích của kẻ địch.

Lúc này, Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu cũng phản ứng lại, nhưng dù sao vẫn chậm hơn một chút. Tương Bạch Miên thấy thế, trực tiếp hô lên:

"Giải quyết người khác trước!"

Tránh cho lát nữa lại thêm một kẻ địch nguy hiểm.

Thương Kiến Diệu hưởng ứng lời kêu gọi của cô, lăn xuống mặt đất, nhặt súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" mà mình vừa vứt ra.

Mà lúc này Tương Bạch Miên đã tháo một quả lựu đạn từ đai vũ trang của mình xuống, dùng răng kéo chốt, dùng hết sức lực của tay trái, ném về phía Welf, Bạch Thần thì giơ súng trường "Quả quýt" lên.

Hứa Lam vừa thông qua đòn tập kích vừa rồi để trút lửa giận trong lòng, lúc này đang định ẩn nấp rồi rút lui, sau đó sẽ tìm cơ hội tốt hơn, nhưng lại thấy mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" tấn công Welf.

Cô ta thay đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng từ bỏ ý định khiến các kẻ địch bị toàn thân tê dại.

Bởi vì toàn thân không bao gồm ý thức, Thương Kiến Diệu vẫn có thể sử dụng năng lực người thức tỉnh của mình.

Đến lúc đó, nếu Hứa Lam rơi vào trạng thái không thể tự kiềm chế, có khả năng bản thân cũng không trốn thoát.

Cuối cùng, Hứa Lam lấy ra một bọc thuốc nổ tính năng cao, ném về phía Welf.

Cô ta muốn phá hủy tất cả đầu mối có thể lưu lại trên người đồng đội!

Ném thuốc nổ tính năng cao ra ngoài, Hứa Lam đồng thời lăn đi dưới mặt đất, một lần nữa làm cơ thể biến mất.

Uỳnh uỳnh!

Khi ngọn lửa lớn theo đó bốc lên, vụ nổ mạnh đã nuốt chửng Welf.

Hứa Lam quay đầu lại nhìn thoáng qua, nghiến chặt răng, đi đường vòng thoát khỏi khu vực cửa chính của trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu.

Trên đường, cô ta lờ mờ cảm thấy trong các căn nhà xung quanh lóe lên ánh sáng yếu ớt rồi biến mất.

Sau khi dẫn đầu quay trở lại mái nhà, Hứa Lam cầm máy tính bảng, phát hiện nó sắp hết pin.

"Phải tìm một chỗ sạc điện, nhờ "Bác sĩ" giúp đỡ." Hứa Lam lầm bầm.

Cô ta cất hai chiếc nhẫn trên tay đi, cầm ba lô của mình lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Sau khi thực sự kéo giãn khoảng cách, Hứa Lam như có điều suy nghĩ, đưa ánh mắt về một chỗ khác:

"Muốn hoàn thành nhiệm vụ ở chỗ này, có lẽ phải nhờ sự giúp đỡ của Ngô Mông."

"Mình phải nghĩ cách lợi dụng sức mạnh hắn, cho dù sẽ cởi bỏ phong ấn cho hắn cũng không luyến tiếc."

Trên đường phố trước cửa trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu.

Mấy thành viên "Tổ điều tra cũ" nhìn thi thể nổ thành từng mảnh nhỏ be bét máu, hoàn toàn không biết bắt tay từ đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận