Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1090: Sứ mệnh thực sự của Tổ điều tra cũ

"Giang Tiểu Nguyệt!" Thương Kiến Diệu nhảy dựng lên: "Cô còn sống?"

Giang Tiểu Nguyệt đáp lại với vẻ mặt không có gì thay đổi: "Đương nhiên tôi còn sống."

"Không phải cô là người thực vật sao?" Thương Kiến Diệu tỏ vẻ khiếp sợ.

Giang Tiểu Nguyệt ngồi xếp bằng trên cửa sổ bay, lạnh lùng nói: "Chữa khỏi rồi."

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay, khen từ đáy lòng: "Kỳ tích của y học."

Giang Tiểu Nguyệt nghe vậy, lông mi hơi động đậy.

Có thể lẽ là nhận ra câu này mang theo ý châm chọc, Thương Kiến Diệu vội vàng rời sự chú ý: "Vì sao tiến vào căn phòng của cô sẽ bị mắc 'Bệnh vô tâm'?"

Giang Tiểu Nguyệt khẽ nâng cằm lên: "Đồ ăn đưa tới cửa sao có thể lãng phí?"

Thương Kiến Diệu im lặng một hồi, cố gắng nói lý: "Nhưng tôi đi vào giấc mơ của "Bình Minh" cũng không có chuyện gì."

"Ông ta nghĩ như thế nào không liên quan đến tôi." Giang Tiểu Nguyệt vẫn dùng thái độ và ngữ điệu bị ép làm việc để nói.

Thương Kiến Diệu lại im lặng, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.

Giang Tiểu Nguyệt dường như cũng không thèm để ý có người nói chuyện hay không, vẫn khoanh chân như trước, ngồi trên cửa sổ bay nhìn về phía Thương Kiến Diệu ngoài cửa.

Vẻ mặt Thương Kiến Diệu cực kỳ lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Tôi nhớ căn phòng trong "Hành lang tâm linh" của cô có biển số 503."

Giang Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu, không lên tiếng.

Thương Kiến Diệu lại nói:

"Nơi này là thế giới tâm linh của 'Trang Sinh'?"

"Không hoàn toàn đúng." Vẻ mặt Giang Tiểu Nguyệt có chút thay đổi.

Thương Kiến Diệu tiếp tục nói: "Người đầu tiên tôi đụng phải trong đây nghi là Chấp tuế tháng Tư "Cái Bóng Vặn Vẹo", vậy cô là Chấp tuế tháng Năm Người Giám Sát?"

Giang Tiểu Nguyệt không trả lời ngay: "Việc này cũng không quan trọng, quan trọng là sự lựa chọn anh đưa ra sau đó."

"Cô cũng ngăn cản tôi giống "Cái Bóng Vặn Vẹo" sao?" Thương Kiến Diệu lặng lẽ lùi một bước ra ngoài cửa.

"Ngăn cản" này bao gồm cả tùy chọn tiêu diệt nhân đạo.

Giang Tiểu Nguyệt để lộ ra nụ cười nhạt như không cười: "Trên lí thuyết tôi nên làm như vậy, nhưng tôi có chút do dự, cho nên mới nói nhiều với anh như vậy."

"Hiện giờ tôi đã hiểu rõ, cho dù muốn duy trì hiện trạng, cũng phải lấy tôi làm chủ đạo."

"Anh có thể rời khỏi căn phòng này, sau đó dùng bất cứ cách thức nào đi qua khu vực này cũng không có vấn đề gì."

"À." Các Thương Kiến Diệu một bên cố gắng hết sức khống chế vị "ghét ác như thù tự xưng là hóa thân của chính nghĩa" kia, một bên chậm rãi co chân trở về hành lang.

Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu "thành thực" không có ai trông coi lập tức thao túng cơ thể, lên tiếng hỏi: "Tôi có một vấn đề, lúc trước cô thực sự qua lại với người đàn ông trung niên giàu có kia sao?"

Bầu không khí trong căn phòng đột nhiên ngưng động lại, ánh sáng cũng tối đi khá nhiều.

Thương Kiến Diệu vội vàng giơ hai tay lên bịt miệng lại.

Họ đều chỉ hận không thể đập chết tên "thành thực" kia ngay tại trận.

Giang Tiểu Nguyệt khẽ nheo mắt, thấp giọng lầm bầm một câu: "Tôi vốn không định ngăn cản anh..."

Trong tiếng xẹt xẹt, xung quanh Thương Kiến Diệu hiện lên những sợi dây hư ảo.

Chúng đều đến từ Giang Tiểu Nguyệt, đang vươn dài về phía cơ thể Thương Kiến Diệu, chằng chịt, đếm không hết.

"Khống chế tâm linh?" Thương Kiến Diệu hô lên một tiếng, xoay người chạy trốn.

Những sợi dây hư ảo này hóa thành sóng biển, từng trận từng trận trào về phía bóng lưng anh.

Trong quá trình này, bất kể Thương Kiến Diệu dùng năng lực nào cũng đều như đã chìm xuống đáy biển, không có bất cứ hồi âm nào.

Mắt thấy những sợi tơ sắp đâm vào lưng và gáy Thương Kiến Diệu, vẻ mặt Giang Tiểu Nguyệt chợt thay đổi, giơ tay phải lên, khẽ ấn một cái.

Những sợi tơ hư ảo này biến mất trong nháy mắt, biến mất toàn bộ.

Thương Kiến Diệu không hề phát hiện ra việc này, chạy trốn như một con bò tót cắm đầu đâm vào khắp nơi.

Chạy một hồi, thấy bản thân không có vấn đề gì, Thương Kiến Diệu dừng lại.

"Ở đây thật sự nguy hiểm." Anh cảm thán từ tận đáy lòng: "Mình không đánh lại ai cả."

Anh lại lập tức tự hỏi: "Vì sao Giang Tiểu Nguyệt nói nơi này không hoàn toàn là thế giới tâm linh của 'Trang Sinh'?"

Trong lúc tự nói, Thương Kiến Diệu quan sát xung quanh, quan sát xem rốt cuộc bản thân đã chạy trốn đến đâu.

Vị trí hiện nay của anh vẫn ở trong "mê cung", giao lộ có khoảng năm lối đi thông đến những nơi khác nhau.

Trần nhà, tường và mặt đất đều sơn màu trắng, cánh cửa hai bên cũng được sơn màu khác nhau.

Điều này khiến Thương Kiến Diệu hoàn toàn không biết mình đã đi đến nơi nào.

"Hơn nữa, tiếp theo mình nên đi đâu? Cũng không thể kiểm tra từng căn phòng được. Làm vậy quá nguy hiểm..." Thương Kiến Diệu "thâm độc cay nghiệt" có chút sợ hãi trước tình cảnh hiện nay.

Anh không biết làm thế nào để rời khỏi "mê cung" này, hoặc nên nói không biết lối ra ở đâu, mà đường lui của anh đã bị phá hủy, nếu muốn rời đi, chỉ có thể dùng cách khác.

Trong lúc Thương Kiến Diệu muốn tìm quy luật của "mê cung", trong một căn phòng phía trước anh vang lên động tĩnh rất nhỏ.

Sau đó cánh cửa gỗ màu trắng tương ứng tự động mở ra.

Thương Kiến Diệu vừa tò mò vừa đề phòng, chậm rãi đến gần, chuẩn bị đứng từ xa nhìn tình huống trong căn phòng.

Đột nhiên trong căn phòng kia vang lên giọng đàn ông khá trong: "Không phải anh muốn biết về tình cảnh trước mắt và tiếp theo nên làm cái gì sao? Vào đi, tôi nói cho anh biết."

Người này nói bằng tiếng Hồng Hà.

"Làm sao tôi biết anh không lừa tôi?" Thương Kiến Diệu khá cảnh giác.

Anh đã di chuyển đến gần, từ xa nhìn vào.

Anh lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa.

Giọng nói kia trả lời: "Tôi muốn lừa anh hoàn toàn không cần rắc rối như vậy."

"Câu này rất quen tai." Thương Kiến Diệu nói nhỏ một câu: "Anh viết thư đảm bảo đi!"

Vị trong căn phòng kia im lặng, dường như nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Qua vài giây hắn mới lên tiếng: "Ngoại trừ ở chỗ tôi, không có ai khác cho anh đáp án, anh không còn lựa chọn nào khác."

"Làm sao tôi biết những lời này không lừa dối tôi?" Thương Kiến Diệu nói vậy, nhưng dưới sự khống chế của Thương Kiến Diệu "lỗ mãng", cơ thể đã thành thực đi vào căn phòng kia.

Cùng lúc đó, anh vẫn luôn nhấn mạnh: "Tự anh nói rồi nhé, tuyệt đối không được lừa dối tôi."

Trong câu này có chứa sức mạnh của "Cấy ghép tư duy".

Ngay từ bắt đầu, Thương Kiến Diệu đã chuẩn bị thực hiện "Cấy ghép tư duy".

Đương nhiên, cuối cùng có hiệu quả hay không, thì anh không thể nào biết được.

Winster Garand và Giang Tiểu Nguyệt anh gặp được ở đây đều dùng cách thức nào đó để "miễn dịch" với ảnh hưởng của anh.

Sau khi đi tới căn phòng kia, Thương Kiến Diệu nhìn rõ dáng vẻ của người nói chuyện: Hắn là một nam thanh niên, để mái tóc màu vàng chia ngôi ba bảy, tướng mạo tầm trung, lúc nhìn xung quanh để lộ rõ cảm giác cao ngạo.

Lúc này, hắn đang ngồi trên một chiếc ghế bành có lót đệm mềm, mặc áo sơ mi hoa và chiếc quần đi biển rộng thùng thình, trên đỉnh đầu gài một cặp kính đen, biểu hiện giống như đang đi nghỉ dưỡng.

Tuy Thương Kiến Diệu không màng quanh vấn đề có bị lừa hay không nữa, nhưng nam thanh niên này vẫn hóa giải lo lắng vừa rồi của anh: "Nếu lừa dối có tác dụng, hoàn toàn không cần anh gánh vác chuyện tiếp theo."

"Vì sao chứ?" Thương Kiến Diệu không hiểu.

Giọng nói của nam thanh niên kia trở nên trầm thấp hơn: "Lát nữa tôi sẽ cho anh biết."

"À." Thương Kiến Diệu lịch sự hỏi: "Xưng hô thế nào?"

Nam thanh niên kia mỉm cười: "Chúng ta mới gặp cách đây không lâu, tôi là 'Chân Lý'."

"Anh là 'Chân Lý'? Lúc trước anh nói chuyện không có cảm giác như thế!" Thương Kiến Diệu kinh hãi.

"Chân Lý" trả lời vấn đề nhỏ nhặt này của anh: "Một mặt là lúc trước tôi xảy ra chút chuyện, khi nói chuyện bên ngoài tòa tháp cao sẽ bị ảnh hưởng, mặt khác là cảm giác nói chuyện như thế mới phù hợp với thân phận Chấp tuế chuẩn."

"Tôi thích lý do thứ hai." Thương Kiến Diệu vỗ tay.

Tiếp đó anh tò mò hỏi: "Chấp tuế chuẩn là gì?"

Vẻ mặt của "Chân Lý" lạnh lùng hơn: "Chấp tuế chuẩn chính là sự tồn tại chắc chắn sẽ trở thành Chấp tuế."

"Anh muốn thay thế "Mạt Nhân"?" Thương Kiến Diệu nhớ lại suy đoán bên trong "Tổ điều tra cũ".

"Chân Lý" để lộ nụ cười châm chọc: "Quả trứng mềm kia, thay thế ông ta chỉ là chuyện sớm hay muộn, hơn nữa, ông ta còn đứng ở phe muốn duy trì hiện trạng."

"Ha ha, hiện giờ tôi có thể nói cho anh biết, cái giá phải trả của "Mạt Nhân" là yếu đuối, bây giờ ông ta là một quả trứng mềm vẫn chưa có thuốc chữa, cho dù anh không phải Chấp tuế, chỉ cần quyết liệt với ông ta một chút, ông ta cũng sẽ khuất phục."

Thương Kiến Diệu tỏ vẻ mừng rỡ: "Thì ra là vậy."

Anh lại hỏi: "Tại sao anh phải giúp tôi?"

"Chân Lý" đáp: "Vì tự do, cũng là vì tương lai của Đất xám."

"Sao lại nói như thế?" Thương Kiến Diệu gặng hỏi.

"Chân Lý" cười nói: "Đa số Chấp tuế không còn muốn duy trì hiện trạng nữa, đều muốn thoát khỏi trò chơi mà 'Trang Sinh' định ra quy tắc này."

"Mà ở trên Đất Xám, 'Tư Mệnh' đã chuẩn bị xong cơ thể phù hợp với chúng tôi, chúng tôi không cần dùng ý thức nhân loại làm thức ăn nữa, chỉ cần đúng giờ thay đổi cơ thể, là có thể duy trì trạng thái, chúng tôi cũng sẽ không bó buộc hành vi của những người thức tỉnh nữa, để loài người trên Đất Xám hoàn toàn thoát khỏi sự quấy nhiễu của 'Bệnh vô tâm'."

Thương Kiến Diệu như hiểu ra: "Sếp tổng là phe muốn thay đổi hiện trạng? Chúng tôi là những đứa con của trời được lựa chọn ra, người mang thiên mệnh?"

"Chân Lý" giống như có hỏi sẽ đáp, cười nói: "Tuy không chính xác lắm, nhưng cũng có thể nói như vậy, dù sao trong nhiều 'Tổ điều tra cũ' như vậy, chỉ có các anh nhận được thành công."

"Thành công tìm ra 'Thế giới mới' ngoài hiện thực?" Thương Kiến Diệu "bình tĩnh, lý trí" hỏi.

"Chân Lý" lắc đầu: "Làm sao 'Tư Mệnh' không biết nguyên nhân thực sự khiến thế giới cũ bị hủy diệt và bản chất của 'Bệnh vô tâm', làm sao không rõ 'Thế giới mới' ngoài hiện thực ở nơi nào? Bà ta phái ra từng 'Tổ điều tra cũ' chỉ là hi vọng trong quá trình tiếp xúc với những nhân cách rải rác trên đất xám của 'Trang Sinh', kết giao bạn bè với họ."

"Nhân cách của 'Trang Sinh' luôn xuất hiện và đi lại xung quanh những nơi liên quan đến thế giới cũ, nhưng các 'Tổ điều tra cũ' khác đều thất bại vì đủ loại nguyên nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận