Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 375: Tim đập

Ầm ầm!

Chỗ bãi đỗ xe đằng sau tòa nhà Khoa học kỹ thuật, một quả cầu lửa nở ra, chiếu sáng nơi đó.

Đám người Bạch Thần có thể lờ mờ nhìn thấy người cá trốn cũng coi như không tệ, lớp vảy màu xám đen trên người họ phản chiếu ánh sáng đỏ rực.

Bọn họ dựa vào đặc điểm khu phế tích thành phố có vô số chướng ngại vật, tầm nhìn hạn hẹp, không biết đã ẩn nấp đến chỗ cách phòng tuyến hơn trăm mét từ lúc nào.

Bởi vì không rõ vị trí cụ thể của kẻ địch, nên quả đạn pháo mà Tương Bạch Miên vừa bắn ra không tạo thành thương tổn gì đối với bọn họ.

Nhưng ánh sáng do quả đạn pháo bị nổ vẫn chưa biến mất, các vị trí khác của phòng tuyến lập tức điên cuồng trút hỏa lực xuống.

Trong tiếng pằng pằng, tạch tạch liên tiếp không ngừng, những viên đạn pháo rơi xuống như mưa, khiến đám người cá kia phải tránh né vào các công sự thiên nhiên, ném lại khoảng năm sáu thi thể.

Ngay sau đó, đám người Long Duyệt Hồng, Hàn Vọng Hoạch lại có cảm giác khó thở.

Tuy xung quanh họ tràn đầy không khí, nhưng bản thân lại giống như chìm xuống đáy nước.

Tiếng loa phóng thanh của Đàm Kiệt lại vang lên:

"Đồ khốn! Có bản lĩnh thì ra đây đánh một trận!"

"Có phải ngày ngày rúc dưới hồ, trứng cũng teo rồi không?"

Lần này, hắn ta chỉ dùng tiếng người cá.

Hắn ta dựa vào khu vực đại khái của mục tiêu, có thể mượn loa phóng thanh, trộn lẫn năng lực "khiêu khích" vào trong âm thanh, khiến đối phương hoàn toàn nổi giận, mất đi lý trí, chỉ nhắm vào một mình mình.

Cứ thế, các dân cư chợ Đá Đỏ ở những chỗ khác của phòng tuyến không bị ngạt thở nữa, có thể tập trung đón địch.

Đương nhiên, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, bởi vì Đàm Kiệt không biết người cá thức tỉnh hoặc là người biến dị đối diện kia còn có năng lực gì, phạm vi đến đâu.

Nhưng sau khi thức tỉnh thành công, nhận được năng lực "khiêu khích", Đàm Kiệt đã quen với trạng thái này.

Ngoại trừ một đấu một khiến đối phương giận quá mất khôn, trở nên dễ giải quyết, rất nhiều thời điểm, năng lực "khiêu khích" còn có thể khiến hắn ta trở thành mục tiêu công kích, rơi vào những tình cảnh vô cùng nguy hiểm, nhưng cùng lúc đó, điều này cũng khiến đối phương bỏ qua những người khác, bị đồng đội của hắn ta dễ dàng giải quyết.

Nói là "khiêu khích", Đàm Kiệt nghĩ bản chất là khơi lên sự tức giận của đối phương, không chỉ là phối hợp với ngôn ngữ, mà còn có thể thông qua động tác, điệu bộ để thực hiện, chỉ có điều hắn ta vẫn chưa tìm ra cách làm thế nào dựa vào sản phẩm điện tử để mở rộng phạm vi ảnh hưởng.

Chỉ hai lần, đám Hàn Vọng Hoạch lại một lần nữa có cảm giác trồi lên mặt nước, hít thở không khí trong lành.

Gần như cùng lúc đó, hai bóng người nhảy ra khỏi phòng tuyến.

Họ một nam một nữ, đều mặc thiết bị khung xương quân dụng, đầu, lưng, cổ, ngực, bụng đều được bọc thép.

Đằng sau hai bộ thiết bị khung xương quân dụng có túi nhiên liệu, hai cánh tay có lắp thêm các vũ khí như thiết bị phóng lựu đạn, súng trường, không có sự tồn tại của các loại vũ khí điện từ, lỗ phóng laser, vừa nhìn là biết là loại vô cùng cũ kỹ.

Hai thành viên của đội cảnh vệ thị trấn được trang bị thiết bị khung xương quân dụng, trên các khớp dường như có chứa lò so, chỉ nhảy vài cái đã từ trên lầu cao đáp xuống đất, lao thẳng đến bãi đỗ xe đằng sau tòa nhà Khoa học kỹ thuật.

Họ muốn giải quyết người thức tỉnh nguy hiểm kia trước khi tất cả mọi người lại một lần nữa "ngạt thở", hoàn toàn hôn mê vì thiếu dưỡng khí.

Đúng lúc này, Đàm Kiệt đang định tiếp tục "khiêu khích" chợt cảm thấy tim đập "thịch" một tiếng.

Nhịp tim của hắn ta bắt đầu tăng tốc.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Điều này khiến đầu hắn nhồi máu, hô hấp khó khăn, trước mắt dần biến thành màu đen.

Đàm Kiệt cố lấy chút sức lực còn lại, dựa vào loa phóng thanh, cao giọng hô kên:

"Hắn có thể, gia tăng nhịp tim!"

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Đàm Kiệt không thể đứng nổi nữa, ngã nhào xuống đất.

Tim hắn ta đập mạnh đến mức có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.

"Gia tăng nhịp tim... người thức tỉnh lĩnh vực Tư mệnh?" Tương Bạch Miên nghe Đàm Kiệt nói, trong chớp mắt nhớ tới tin tức tương ứng.

Sau đó, cô bình tĩnh đưa ra một phán đoán: Người thức tỉnh mạnh mẽ kia không có cách nào khiến "tim đột nhiên ngừng đập", ít nhất là trong lĩnh vực này không thể nào làm được, bằng không hắn đã dễ dàng giải quyết được Đàm Kiệt, không cần lãng phí nhiều thời gian như thế.

Nghĩ tới đây, Tương Bạch Miên chuyển ánh mắt về phía hai người mặc thiết bị khung xương quân dụng đang nhanh chóng di chuyển đến bãi đỗ xe đằng sau tòa nhà Khoa học kỹ thuật.

Cô cho rằng họ hẳn là không giải quyết được mục tiêu, thậm chí cũng không tạo ra bao nhiêu thiệt hại cho người cá ở khu vực đó.

Như thế sẽ mang đến một vấn đề mới, đó chính là "Tổ điều tra cũ" phải làm chuyện gì đó.

Suy nghĩ trong đầu Tương Bạch Miên nhanh chóng xoay chuyển, đã có hai phương án: Một là tranh thủ thời gian, lập tức lùi lại, thoát khỏi phạm vi năng lực của người thức tỉnh kia, sau đó lái xe ra khỏi chợ Đá Đỏ, không quay về nữa.

Trong tình huống mục tiêu của người cá và quái núi là chợ Đá Đỏ, "Tổ điều tra cũ" không cần lo sẽ bị đuổi giết, mà diện tích của Đất Xám lớn như vậy, hai bên không có lý do thì khả năng gặp lại lần thứ hai gần như bằng không.

Vấn đề của phương án này là có kịp thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của đối phương không. Tương Bạch Miên phán đoán là có thể, cô cho rằng khoảng cách trước mắt đã là cực hạn của người thức tỉnh kia rồi, cùng lắm là thêm chừng mười mét nữa thôi, nếu không thì hắn sẽ không mạo hiểm đột phá phía trên cùng của phòng tuyến, hoàn toàn có thể trốn ở khu vực an toàn, thông qua "gia tăng nhịp tim" giải quyết các mục tiêu nguy hiểm, sau đó khiến các thành viên của đội cảnh vệ thị trấn cùng bị ngạt thở.

Mặt khác, một khi rút lui, "Tổ điều tra cũ" cũng sẽ không lấy được thiết bị khung xương quân dụng đã đặt trước, cũng không lấy lại được vật tư đã bỏ ra, có thể nói là thiệt đến tận nhà bà ngoại.

Hai là không lùi mà tiến lên, giải quyết tên người thức tỉnh kia trước, loại trừ tất cả tai họa ngầm, chuyển cục diện về phía chợ Đá Đỏ bên này.

Nhưng chuyện này vô cùng nguy hiểm và nhiều biến số, không cẩn thận là sẽ chết người.

Trong lúc Tương Bạch Miên còn đang cân nhắc, đã thấy Thương Kiến Diệu đeo mặt nạ khỉ nghiêng đầu nhìn về phía mình.

Không cần nói gì, cô cũng biết Thương Kiến Diệu muốn hỏi có ra quân không.

Không phải, có lẽ anh ta chỉ thông báo cho mình biết, bảo mình chuẩn bị sẵn sàng... Suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu Tương Bạch Miên, cô lập tức cảnh giác.

Một giây tiếp theo, Thương Kiến Diệu đeo mặt nạ khỉ cầm một khẩu súng trường "Chiến sĩ điên cuồng", nhảy ra khỏi cửa sổ không có thanh chắn và cánh cửa, đáp xuống tòa nhà đổ sập cách đó không xa.

Tương Bạch Miên cắn răng, không do dự nữa, bỏ súng chống tăng "Tử thần" xuống, cầm súng trường dự phòng bên cạnh, cũng nhảy xuống cửa sổ theo.

"Tổ điều tra cũ" chúng ta từ khi nào bị thiệt mà không đòi lại? Trừ phi không tìm thấy.

Đợi giải quyết xong chuyện này, mình phải cho tên khốn kiếp này biết vì sao hoa lại đỏ!

Cô vừa đứng vững, lập tức quay đầu lại nói:

"Hỏa lực yểm trợ!"

Cô không chỉ nói với Long Duyệt Hồng và Bạch Thần, mà còn đang yêu cầu đội cảnh vệ thị trấn giúp đỡ.

Tiếng tạch tạch lập tức vang lên, kèm theo là những viên đạn bắn xuống, ép người cá và quái núi vừa xuất hiện phải lùi lại.

Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên nắm lấy cơ hội, nhẹ nhàng leo lên đống bê tông vỡ nát do các tòa nhà đổ xuống, nhanh chóng tiếp cận mặt đất.

Việc này thể hiện thần kinh vận động và năng lực giữ thăng bằng của họ vượt qua người bình thường, có thể so với đám khỉ sinh tồn kia. Hàn Vọng Hoạch nếu không phải từng nhìn thấy màu da của họ, nhất định sẽ nghi ngờ đây là quái núi được phái tới nằm vùng.

Lúc này, một người mặc thiết bị khung xương quân dụng dựa vào việc chạy, nhảy và đổi hướng một cách khoa trương, đã tránh được đạn và lựu đạn của người cá, nhanh chóng đến gần bãi đỗ xe đằng sau tòa nhà Khoa học kỹ thuật.

Hắn giơ hai tay lên, điên cuồng nã đạn về phía khu vực kia, mấy người cá không kịp đổi vị trí, đã biến thành một thi thể không hoàn chỉnh dưới mưa đạn.

Mắt thấy mục tiêu thực sự sắp xuất hiện, thành viên đội cảnh vệ thị trấn trang bị thiết bị khung xương quân dụng này chợt thấy tim đập nhanh hơn.

Nó đập thình thịch như rung lên, khiến mạch máu gồ lên trên làn da hắn.

Chỉ mấy giây sau, trước mắt thành viên đội cảnh vệ thị trấn này đã nhuộm màu đỏ máu, hô hấp không theo kịp trạng thái cơ thể.

Nếu không phải đám người Long Duyệt Hồng, Bạch Thần và Hàn Vọng Hoạch dùng hỏa lực trấn áp bên này, thành viên đội cảnh vệ thị trấn hành động bắt đầu chậm chạp, nghiêng ngả như sắp đổ kia có lẽ đã có vài chỗ không được che chắn bị trúng đạn pháo của người cá, chết ngay tại chỗ rồi.

Nhưng cho dù là vậy, hắn cũng nhanh chóng bị hôn mê, ngã khuỵu xuống đất đánh "rầm" một tiếng.

Ngay sau đó, một thành viên nữ của đội cảnh vệ thị trấn mặc thiết bị khung xương quân dụng đang bắn giết ở khu vực này cũng nghe thấy tiếng tim mình đập.

Nó hệt như đang trực tiếp vang lên bên tai cô.

Trong tiếng thình thịch, trái tim của thành viên nữ này cũng không thể chịu nổi, khiến cô trực tiếp ngất xỉu.

Lúc này, cô đã tiến vào khu vực đằng sau bãi đỗ xe của tòa nhà Khoa học kỹ thuật, nhìn thấy một chiếc xe bọc thép dày đỗ ở nơi bị tường và cột nhà che chắn.

Đứng bên cạnh chiếc xe là một người cá cao to đeo vòng nguyệt quế.

Xung quanh người cá này còn có gần mười đồng loại còn sống, hoặc trốn đằng sau công sự che chắn, hoặc lùi vào bên cạnh chiếc xe bọc thép, điểm giống nhau là cùng cầm vũ khí.

Rầm!

Khi thành viên đội cảnh vệ thị trấn này ngã xuống, khung xương kim loại trên người, tấm thiết giáp màu đen chạm xuống đất vang lên tiếng giòn giã.

Thấy cảnh đó, Tương Bạch Miên lại xác nhận được hai chuyện: Một là năng lực tăng tốc nhịp tim của người thức tỉnh kia mỗi lần chỉ có thể ảnh hưởng đến một mục tiêu, bằng không hắn sẽ không lần lượt đối phó với hai người trang bị thiết bị khung xương quân dụng ở cực ly rất gần, khiến rất nhiều người cá tay chân của hắn bị giết chết; Hai là hắn không có năng lực khiến tim đột ngột ngừng đập, có thể đoán ra điều này từ khoảng thời gian mà hai thành viên đội cảnh vệ thị trấn kia có thể gắng gượng kéo dài.

Nhận thức này khiến Tương Bạch Miên chắc chắn hơn một chút, nhưng lại có nỗi lo mới: Cái giá phải trả của Thương Kiến Diệu có thể làm suy yếu năng lực của người thức tỉnh về phương diện tinh thần, tư duy, nhưng không thể ứng phó với loại hình trực tiếp nhắm vào cơ thể.

Trong lúc suy nghĩ, Tương Bạch Miên chợt co người lại, trốn đằng sau một cây cột đá to nặng.

Dựa vào sự "yểm trợ" từ hỏa lực của đám người Long Duyệt Hồng và hai thành viên trang bị thiết bị khung xương quân dụng, cô và Thương Kiến Diệu đã vòng qua nhiều chỗ chở ngại, chạy thẳng đến gần bãi đỗ xe đằng sau tòa nhà Khoa học kỹ thuật, sau đó chia nhau ra trốn vào các công sự tạm thời.

Cô biết người cá thức tỉnh kia chắc chắn đã phát hiện ra mình, không do dự nữa, gỡ một quả lựu đạn ra, tháo chốt, quan sát phương hướng xong thì giơ tay ném ra ngoài.

Trong tiếng nổ lớn, cô dán xuống mặt đất, lăn ngang một vòng rồi nhảy ra, trong quá trình này, cô chĩa súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" về phía đám người cá, bóp cò.

Tạch tạch tạch!

Thương Kiến Diệu cũng nhân cơ hội này, chui ra khỏi chỗ trốn, điên cuồng bắn phá đám người cá.

Đám người cá bị lựu đạn ép ra ngoài loạng choạng ngã xuống đất, chảy be bét máu.

Đúng lúc này, Tương Bạch Miên vừa đáp xuống đất, đang lăn vào một chỗ công sự khác thì nghe thấy tiếng tim mình đập.

Thình thịch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận