Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 794: Trao đổi

"Thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài!"

Odick đập vào cửa sắt, la lớn.

Anh ta dùng tiếng Hồng Hà mà bản thân quen thuộc hơn, bản năng hơn.

"Xem đi, anh ấy đã dùng biểu hiện của mình để chứng tỏ lời nói của tôi." Bác sĩ mặc áo blu trắng, đeo khẩu trang xanh nhún vai: "Các cô trao đổi đi, có chuyện gì thì đến phòng làm việc tìm tôi."

Anh ta không cần dặn thêm là vì anh ta cảm thấy không giao chìa khóa cho đám người này, dù họ không muốn đứng ngoài cửa sắt để trao đổi cũng không được.

Lawry giơ tay lên dụi mắt một cái, nói với đám người Tương Bạch Miên: "Các cô có thể hỏi Odick, nếu cần tôi tránh đi, thì xin hãy nói cho tôi biết."

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Vậy mời cô tạm thời tránh đi, yên tâm, chúng tôi sẽ làm nhanh thôi."

Đợi Lawry mặc chiếc váy thẫm màu rẽ vào cửa cầu thang, biến mất khỏi tầm mắt của mấy thành viên "Tổ điều tra cũ", Tương Bạch Miên mới nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu, thở dài nói:

"Đi thôi, thử xem có thể trao đổi được không."

Thương Kiến Diệu mang theo vẻ mặt nghiêm túc, đi về phía căn phòng của Odick.

Cửa sắt của căn phòng có màu xanh lam, bên trên có một cái lỗ không lớn cao bằng đầu người, trước và sau lỗ được hàn những thanh kim loại để cách ly.

Thông qua lỗ hổng kia, Odick nhìn thấy Thương Kiến Diệu đến gần, anh ta lập tức trở nên kích động, giơ hai tay ra nắm lấy những thanh kim loại, gắng sức rung lắc:

"Thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài!"

Gương mặt chưa nói đến tuấn tú nhưng rất đoan chính của anh ta đỏ bừng lên, có chút vặn vẹo, dường như muốn cắn người khác.

Thương Kiến Diệu nhìn nhìn cái mũi vô cùng yếu ớt nhưng không có biểu hiện gì rõ ràng của anh ta một cái, nghiêm mặt hỏi:

"Anh còn nhớ chúng tôi không?"

"Thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài!" Odick điên cuồng rung lắc cửa sắt, để nó phát ra âm thanh rầm rầm.

"Ôi xin lỗi." Thương Kiến Diệu đột nhiên tỉnh ngộ, lịch sự nói tiếng xin lỗi: "Chúng tôi đã ngụy trang, anh không nhận ra là điều hết sức bình thường, anh còn nhớ Tiết Thập Nguyệt và Trương Khứ Bệnh không?"

Ánh mắt hung dữ của Odick nhìn anh một cái, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.

Anh ta phấn khởi hô lên:

"Bên trái một người, bên phải một người, ở giữa đặt một khung ảnh nhỏ!"

"Mày một con mắt to một con mắt nhỏ, không phải là người tốt, để tao móc xuống giúp mày nhé!"

Tương Bạch Miên nghe vậy, thầm thở hắt ra.

Nhìn từ tình huống trao đổi vừa rồi, Odick điên thật rồi.

Nếu như là anh ta giả vờ, Tương Bạch Miên chỉ có thể khen ngợi, diễn xuất của anh ta đã đạt đến trình độ không có sơ hở.

Thương Kiến Diệu phát ra tiếng thở dài, sau đó nói:

"Anh xem."

"Chúng ta từng đối đầu với "cha sứ" giả."

"Cùng nhau khống chế những quý tộc ở thành phố Cỏ Dại kia."

"Cho nên..."

Đến cấp bậc "Hành lang tâm linh", thực ra cách thức "Thằng hề suy luận" của Thương Kiến Diệu đã không cần nghiêm cẩn như thế, nhưng anh là một người thích cảm giác nghi thức, nếu như anh nhớ được lời thoại.

Odick lập tức trở nên bình tĩnh.

Anh ta dí sát gương mặt vào lỗ hổng trên cửa, để song sắt bằng kim loại ép lên mặt mình tạo thành vết tích.

Anh ta mỉm cười, thấp giọng dè dặt nói:

"Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài!"

Nói đến đây, anh ta lại trở nên kích động, giọng một lần nữa cao lên:

"Là bạn bè thì hãy để tôi ra ngoài!"

Rầm rầm rầm, anh ta điên cuồng đập vào cửa sắt.

Thương Kiến Diệu yên tĩnh nghe, nhìn, đợi anh ta bình thường trở lại, mới dò hỏi:

"Anh đã phát hiện được điều gì từ trong cơn ác mộng kia?"

Vẻ mặt vạn vẹo của Odick thả lỏng xuống, để lộ ra vài phần mê man, vài phần đần độn.

"Bên trái một người, bên phải một người, ở giữa đặt một khung ảnh nhỏ."

"Mày có một mắt to, một mắt nhỏ, không phải người tốt, để tao móc xuống giúp mày nhé."

Anh ta trợn trừng đôi tròng mắt màu xanh lam, lặp lại những lời vừa rồi như nói mớ.

Thương Kiến Diệu bình tĩnh nhìn, bỗng nhiên dang hai cánh tay ra, hơi ngẩng đầu, nhắm hai mắt lại:

"Khắp nơi đều là ảo mộng, cần gì phải nghiêm túc?"

Sau đó, anh nghiêng người sang, nhìn về phía Tương Bạch Miên:

"Anh ấy có thể nghe hiểu lời tôi nói ở một mức độ nhất định, có thể bị năng lực tương tự "Thằng hề suy luận" ảnh hưởng, nhưng không thể trao đổi hữu hiệu."

Thương Kiến Diệu khẳng định vừa rồi "Thằng hề suy luận" đã có hiệu quả.

Về phần hiệu quả thế nào, anh không thể đưa ra phán đoán từ những phản hồi trước mắt.

Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng, xác nhận trên hành lang không có những người khác, mà căn phòng xung quanh cũng không có bệnh nhân, chỉ ở nơi xa hơn một chút mới có tiếng lẩm bẩm, tiếng hát, tiếng cười, tiếng khóc truyền đến.

Nhìn Odick sau cửa sắt, Tương Bạch Miên suy tư rồi nói:

"Anh ta không ngừng lặp lại hai câu nói chính là thông tin mà anh ta đã sử dụng năng lực của mình thăm dò được trong ác mộng?"

"Bên trái một người, bên phải một người, ở giữa là một khung ảnh... Một con mắt to, một con mắt nhỏ, không phải người tốt, muốn móc chúng xuống một cách quá khích..."

"Cái đầu đối xứng, cái sau không đối xứng... Đây là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế?"

"Nhưng cái giá phải trả của Odick không phải là cái này..."

"Với cả, anh ta kích động như vậy, liều mạng muốn ra ngoài, vì sao không sử dụng năng lực?"

Long Duyệt Hồng nghe có chút mờ mịt, không nhịn được đưa ra nghi vấn:

"Tổ trưởng, câu nói đầu tiên của cô và ba câu nói sau đó hình như không có sự liên quan tất yếu nào."

Lẽ nào tin tức mà Odick đã thăm dò được là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế?

Tương Bạch Miên cười khổ nói:

"Câu đầu tiên là suy đoán ý nghĩa của hai câu nói kia, đằng sau là phân tích thông tin mà chúng có thể ẩn chứa."

Bạch Thần suy nghĩ một chút rồi nói:

"Có lẽ Odick chỉ đơn thuần miêu tả cảnh tượng đã nhìn thấy trong cơn ác mộng kia trước khi phát điên."

"Bên trái một người, bên phải một người, ở giữa có một khung ảnh, mà một người trong đó có một bên mắt một bên mắt nhỏ."

"Không giống người tốt và "móc xuống giúp", tôi cảm thấy là sau khi Odick phát điên mới cho thêm vào, nó là từ ngữ để quấy nhiễu thông tin, cần loại trừ."

"Có lý." Tương Bạch Miên tỏ ý tán thành.

Tiếp đó cô bật cười lắc đầu:

"Sau khi Odick phát điên, còn thêm cả chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế?"

"Lúc trước tiếp xúc với anh ta, anh ta hẳn là không có vấn đề này."

Nụ cười của Tương Bạch Miên rõ ràng mang theo sự chua xót.

"Quan trọng nhất vẫn là vấn đề cô vừa nói, một người thức tỉnh bị điên, không thể nào dễ dàng bị nhốt như vậy." Thương Kiến Diệu vuốt cằm: "Lẽ nào trong tiềm thức của anh ta không muốn làm hại người vô tội."

Anh vừa dứt lời, Odick ở bên cạnh vẫn luôn thì thào mấy câu "bên trái một người, bên phải một người" lần thứ hai nổi giận, gắng sức rung lắc hàng rào kim loại trong lỗ hổng, rống lên nói:

"Thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài!"

Đợi tâm trạng của vị "Thợ săn cao cấp" này ổn định hơn một chút, Tương Bạch Miên mới thở dài nói:

"Đáng tiếc, "Ngọc số mệnh" đã dùng hết từ lâu rồi."

"Tôi lại không lựa chọn năng lực ở lĩnh vực "Mạt Nhân"."

"Nếu không, hiện giờ có thể trực tiếp xem ký ức của Odick, từ đó tìm ra đầu mối."

Sau khi im lặng một lát, Long Duyệt Hồng lên tiếng hỏi:

"Làm sao bây giờ?"

"Đằng sau Odick có "Sao Mai Bình Minh", chắc chắn họ sẽ điều tra ra được." Tương Bạch Miên lấy lại bình tĩnh: "Cho dù bây giờ chúng ta có muốn nhúng tay vào, bỏ sức ra báo thù cho anh ta, cũng tránh để nhiều người tử vong hoặc phát điên, thì tốt nhất là hợp tác với "Giáo phái Chân Ngã"."

Họ có cơ sở để hợp tác với "Giáo phái Chân Ngã", mà lại chưa từng quen biết với "Sao Mai Bình Minh", họ hợp tác với Odick là xuất phát từ nghiệp đoàn thợ săn.

Bạch Thần, Long Duyệt Hồng và Gnawa đồng ý với ý kiến của tổ trưởng.

Thương Kiến Diệu liếc nhìn phòng làm việc của bác sĩ ở cửa cầu thang: "Tôi muốn đi hỏi xem bệnh của Odick có chữa khỏi được không."

"Ừm." Tương Bạch Miên không phản đối.

Từ trước đến nay Thương Kiến Diệu luôn là người theo phái hành động, lập tức đi gõ cửa phòng làm việc của bác sĩ, tìm được vị bác sĩ vừa rồi.

Anh ta bỏ khẩu trang xuống, để lộ ra gương mặt gầy gò.

Vị bác sĩ này nghe Thương Kiến Diệu hỏi xong, đáp bằng vẻ mặt nghiêm túc:

"Tình hình của bạn các anh khá nghiêm trọng."

"Nếu như anh ta chỉ là tâm trạng kích động, tính khí nóng nảy, có khuynh hướng bạo lực, có chút mất khống chế bản thân, vậy thì còn đơn giản, dùng thuốc là có thể kiểm soát được, nhưng rõ ràng anh ta đã coi ảo tưởng thành hiện thực, sống trong thế giới của riêng mình, không ngừng lặp đi lặp lại một số lời lẽ mà chúng ta khó có thể hiểu được, không thể tiến hành trao đổi một cách hữu hiệu."

"Cụ thể đến mức độ nào, cần phải quan sát thời gian dài, không ngừng thay đổi phương án điều trị."

Đây chẳng phải là có ý rất khó chữa khỏi hay sao? Long Duyệt Hồng thầm nói trong lòng.

Mà trên Đất Xám, người không thể chữa khỏi trong một thời gian nhất định, trừ phi thực sự nhiều của cải, nếu không chắc chắn sẽ bị vứt bỏ, tránh lãng phí tài nguyên.

Thương Kiến Diệu không nhiều lời, bình tĩnh nói:

"Tôi hiểu rồi."

Nhóm năm người ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, đi về phía cửa cầu thang.

Tương Bạch Miên tinh mắt nhìn thấy vợ của Odick - Lawry đang ngồi xổm trong bóng tối ở chỗ khúc quanh, chôn mặt vào khuỷu tay đặt trên đầu gối.

Nhận thấy động tĩnh, Lawry đứng phắt dậy.

Có lẽ vì động tác quá nhanh, cô ta hơi lảo đảo, thiếu chút nữa không đứng vững.

"Được chưa? Có thu hoạch gì không?" Cô ta vội vàng hỏi, hai mắt đỏ hoe.

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Những lời mà anh ấy lặp đi lặp lại rất có thể chính là đầu mối, nhưng cần điều tra thêm."

Lúc này Thương Kiến Diệu đột nhiên giành lời, nói:

"Tôi có thể khiến cho bệnh tình của Odick thuyên giảm, cô có muốn thử một lần không?"

Hả? Tương Bạch Miên kinh ngạc liếc nhìn Thương Kiến Diệu, phát hiện vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, ánh mắt chân thành.

"Thật sao?" Lawry lập tức kích động.

Thương Kiến Diệu thành khẩn gật đầu:

"Tôi có kinh nghiệm điều trị bệnh tinh thần và có biện pháp đặc biệt."

"Có điều, không thể chỉ tận gốc vấn đề của Odick, thỉnh thoảng anh ta vẫn sẽ có biểu hiện bất thường, cần quan sát và điều trị thời gian dài, nhưng phần lớn thời gian, anh ta vẫn là người chồng cũ kia của cô."

Nếu Thương Kiến Diệu hứa hẹn chắc chắn có thể chữa khỏi, Lawry ngược lại sẽ không tin, nhưng sau khi nghe anh nói có thể làm bệnh tình thuyên giảm, Lawry không nhịn được giấy lên hi vọng:

"Tôi không có vấn đề gì, có thể thử một lần."

Dù sao cũng không thể tệ hơn được nữa.

Thương Kiến Diệu cong khóe miệng, nở nụ cười khó diễn tả được.

"Phương pháp điều trị của tôi khá đặc thù, cần cô nói chi tiết cho tôi biết Odick là người như thế nào."

"Cô nói càng tỉ mỉ, thì hi vọng bệnh tình thuyên giảm càng lớn."

Nghe đến đó, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng vẫn mờ mịt như trước, Tương Bạch Miên lại có sự suy đoán nhất định, trong mắt để lộ vẻ bi ai khó mà che giấu được.

Lawry không chú ý đến biểu hiện của cô, nhìn Thương Kiến Diệu, kích động nói:

"Anh là muốn thông qua các chi tiết trong cuộc sống bình thường của Odick để đánh thức anh ấy?"

"Được, tôi nói cho anh biết!"

Cô ta lập tức nhìn xung quanh, cười với vẻ ấy náy:

"Nhưng có thể tương đối nhiều, chúng ta, chúng ta tìm một nơi ngồi xuống nói chuyện đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận