Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 558: Đạo và sửa chữa thiết bị điện

Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Gnawa nghe vậy, đồng thời xoay người lại, chỉ thấy một căn phòng ở tầng hai mở cửa, một người đàn ông khoảng hai bảy, hai tám tuổi bước ra.

Gã tóc đen mắt xanh, gương mặt thon gầy, tóc ngắn rối bù, trên mũi đeo một đôi kính gọng đen hình tròn, mặc bộ quần áo tối màu, chính là Richardson - vệ sĩ được Lehman dùng lương cao thuê về.

Gã cũng đến từ "Công nghiệp liên hợp", trước đây nghe nói là một kỹ sư, từng hợp tác nhiều lần với Lehman, luôn hài lòng về uy tín.

"Các người là?" Richardson nhìn đám người Thương Kiến Diệu, trầm giọng hỏi.

Rondal nhiệt tình trả lời giúp:

"Họ là bạn của ông chủ, cũng là đối tác làm ăn, lần này chúng ta đến thành phố Ban Sơ, có một phần mục đích là giao dịch với họ."

Đôi mắt màu xanh nhạt trên gương mặt thon gầy của Richardson xuyên qua mắt kính hơi dày, quan sát đám người Tương Bạch Miên:

"Ai nói cho các người biết về nhà trọ này?"

Lehman." Tương Bạch Miên cười như không cười đáp: "Là ông chủ, chẳng lẽ ông ấy không có tư cách này?"

Richardson im lặng hai giây, lại nhìn về phía đám Rondal thuộc hạ của Lehman:

"Mặc dù là đối tác làm ăn, nhưng cũng không thể cho phép họ lên lầu, an toàn mới là quan trọng nhất."

"Nhưng..." Rondal khó xử: "Họ đã lên lầu rồi."

Trong lúc con ngươi Richardson chợt phóng to, Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên đã xông về phía gã.

Giây tiếp theo, hai người họ đột nhiên cảm thấy lười biếng, chẳng muốn làm gì, chỉ muốn nằm xuống để mặc thời gian trôi qua.

Thật là phiền phức, lát nữa còn phải đánh nhau, rút súng, uy hiếp, điều tra, một đống chuyện, vẫn nên lén lút làm biếng một chút, trốn ở bên cạnh, đợi lão Gnawa xử lý là được... Tương Bạch Miên chỉ cảm thấy từng chút từng chút ý lười tích góp trong nhiều năm đều bùng phát vào giờ phút này.

Thương Kiến Diệu thì nằm luôn xuống, kiên quyết quán triệt nguyên tắc "có thể ngồi không thì không đứng, có thể nằm thì không ngồi".

Biểu hiện này khiến Richardson cũng phải sửng sốt, sau đó trong mắt gã hiện lên một nắm đấm sắt to như cái bát ô tô.

Rầm!

Richardson trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Tương Bạch Miên lập tức thoát khỏi trạng thái lười biếng, trở nên hoạt bát.

"Thì ra đây là năng lực của hắn..." Tương Bạch Miên nhớ lại cảm thụ vừa rồi.

Lúc cô xông lên thật ra đã có kế hoạch rồi, dựa vào Gnawa áp trận, để bản thân trải nghiệm các năng lực khác nhau của người thức tỉnh khác nhau, để tích lũy kinh nghiệm đưa ra quyết sách, vạch kế hoạch.

Tuy Lehman không rõ năng lực cụ thể của Richardson, nhưng từ vài lần hợp tác đại khái vẫn có thể đoán được trình độ của đối phương.

Về phần Thương Kiến Diệu vì sao cũng xông ra, hơn nữa còn không sử dụng năng lực của bản thân, Tương Bạch Miên không có cách nào dùng suy nghĩ bình thường để suy đoán.

Lúc này, thấy ba người "Tổ điều tra cũ" tập kích Richardson, đám người Rondal bất giác giơ nòng súng lên.

Thương Kiến Diệu nằm dưới đất bật dậy, nghiêm túc nói:

"Hắn là nội gián, là người muốn mưu hại Lehman!"

"An toàn quan trọng nhất, phải lập tức xử lý hắn."

Nghe thấy mấy chữ "an toàn quan trọng nhất", đám người Rondal đều để lộ vẻ mặt đã hiểu ra.

Họ cũng không quan tâm rốt cuộc có chứng cớ không, dường như chỉ cần liên quan đến an toàn thì đều sẽ lựa chọn tin tưởng hoàn toàn.

Đây là hình thức tư duy gì? Kết cấu logic trong lời nói vừa rồi của Thương Kiến Diệu cũng không giống sử dụng "Thằng hề suy luận"... Tương Bạch Miên di chuyển ánh mắt qua đám người Rondal.

Cô chợt nhìn về phía cầu thang đi thông lên tầng ba, tăng âm lượng lên hô một câu:

"Ông có thể xuống rồi."

Mười giây sau, Lehman có dáng vẻ chất phác như nông dân rón rén men theo cầu thang xuống tầng hai.

"Ông chủ, ông không nên ra ngoài." Đám người Rondal lần lượt lên tiếng khuyên can.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc trả lời giúp:

"Làm vậy để xử lý nội gián, an toàn quan trọng nhất!"

Tuy nửa câu trước và nửa câu sau không có liên hệ gì tất yếu, nhưng đám người Rondal vẫn "hiểu" và ủng hộ quyết định của Lehman.

Chẹp, hình như Thương Kiến Diệu đã tìm ra từ mấu chốt... Tương Bạch Miên thấy thế, thầm cười trong bụng.

Từ mấu chốt này là "an toàn".

Nó có sự khác biệt với "Thằng hề suy luận", "Thằng hề suy luận" chỉ dẫn dắt cho ra một kết luận cũng khiến người cho ra kết luận tin tưởng vào nó, mà trong những chuyện xảy ra sau đó, những người đó nếu gặp phải kết luận ngược lại, chi tiết mâu thuẫn, không phải cứ lặp lại kết luận đó là có thể giữ được hiệu quả hoặc là đạt được mục đích khác.

Theo Tương Bạch Miên thấy, đây giống "thôi miên" hơn, dùng từ mấu chốt để "thôi miên", vừa nghe thấy từ mấu chốt đó thì sẽ tin tưởng vô điều kiện và người nói.

Nhưng nếu là "thôi miên" thì có cách thức tốt hơn... Hơn nữa, chỉ "thôi miên" những người xung quanh ông ta, vì sao không "thôi miên" luôn cả ông ta? Trong Tương Bạch Miên suy nghĩ, Gnawa đã theo quy trình, hỏi thăm Lehman:

"Hắn là vệ sĩ ông dùng lương cao thuê về, vì sao lại không ở cùng một tầng với ông?"

Lehman nhìn đám người Rondal, thả lỏng hơn trước nhiều.

"Hắn vốn vẫn luôn ở phòng bên cạnh phòng tôi, nhưng sau khi hắn trở nên xa lạ, thì đã chuyển xuống tầng hai, dường như cố gắng biến tầng ba thành nhà tù vậy."

Thương Kiến Diệu cũng nhìn về phía Richardson đang hôn mê, hăng hái nói:

"Vậy để chúng tôi công bố đáp án nhé."

"Từ từ đã, tiết kiệm chút." Tương Bạch Miên biết Thương Kiến Diệu muốn dùng "Ngọc số mệnh" xem ký ức của Richardson.

Từ biểu hiện của Rondal có thể thấy, những gì họ gặp phải có thể né tránh "Thằng hề suy luận" ở mức độ nhất định.

Điều này không có nghĩa là "Thằng hề suy luận" không sản sinh hiệu quả, mà là họ tự cho rằng tất cả đều bình thường, cho dù trở thành bạn của Thương Kiến Diệu, cũng không thể nào nói ra chỗ nào có vấn đề.

Ngăn Thương Kiến Diệu lại xong, Tương Bạch Miên chỉ vào phòng của Richardson nói:

"Đi vào tìm xem có đầu mối gì không."

Cô chợt xoay người nói vấn đề đám người Rondal:

"Các anh canh giữ ở bên ngoài, an toàn là quan trọng nhất."

Đám người Rondal lập tức nghiêm túc đáp lại:

"An toàn là quan trọng nhất!"

Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và cả Lehman cùng đi về phía căn phòng của Richardson. Gnawa kéo theo Richardson theo sát phía sau.

Căn phòng kia lộn xộn hệt như mái tóc của chủ nhân nó, chồng chất đầy đồ như dây diện, chốt mở, nam châm, bày mấy thứ như radio.

Lúc hai mắt Thương Kiến Diệu sáng lên, Lehman đã giới thiệu:

"Đây là sở thích của Richardson, thích nghịch các sản phẩm điện tử máy móc, bản thân hắn cũng học nghề này, rất lành nghề."

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu, đeo găng tay, kiểm tra từng vật phẩm trong căn phòng.

Thương Kiến Diệu cũng thử làm tương tự, nhưng anh đi thẳng đến radio.

"Richardson cũng thích nghe đài phát thanh, hắn nói thành phố Ban Sơ ngoại trừ tần số chính thức, còn có một vài kênh radio nhỏ, rất thú vị." Lehman liếc nhìn radio, thuận miệng giải thích: "Nhưng tôi không thích cái này nên không để ý."

Lúc Tương Bạch Miên và Gnawa khẽ gật đầu, Thương Kiến Diệu bật radio lên.

Bên trong nhanh chóng vang lên tập âm loạt soạt.

"Đợi lát nữa tìm đoạn ghi âm, xem Richardson thích nghe đài radio nhỏ nào, bên trong có lẽ cất giấu đầu mối." Tương Bạch Miên ra lệnh một câu.

Thấy không còn âm thanh nào khác, Thương Kiến Diệu cảm thấy hơi thất vọng vỗ nhẹ lên trên radio, kiểm tra những thứ có thể có chữ viết trên bàn.

Sau một hồi bận rộn, ba người "Tổ điều tra cũ" không tìm được đầu mối nào hữu dụng.

Xem ra chỉ có thể dùng "Ngọc số mệnh"... Tương Bạch Miên thầm thở dài.

Đúng lúc này, trong radio phát ra tiếng loạt soạt đột nhiên vang lên một giọng nói đàn ông trầm thấp:

"Chào mừng các bạn đến với đài phát thanh Đạo và sửa chữa thiết bị điện tần số 119.2, tôi là bạn của mọi người, Ngô Mông thích nói những đạo lý lớn."

Người này dùng tiếng Hồng Hà, Ngô Mông được dịch âm trực tiếp.

Đạo và sửa chữa thiết bị điện? Tương Bạch Miên không nhịn được liếc nhìn radio.

Tiếng của Ngô Mông tiếp tục vang lên:

"Yêu là bình đẳng, chỉ một phía cố gắng và đòi hỏi sẽ thu được kết quả không tốt."

"Công bằng rất quan trọng, nhưng ở Đất Xám, nắm giữ năng lực thực hiện công bằng càng quan trọng hơn."

"Lúc nhấn mạnh an toàn luôn trên hết, phải bảo vệ một người, thì phải để anh ta ở nơi không có người ngoài, khiến nguy hiểm không thể tiếp cận anh ta..."

Giọng nói dần trầm hơn, vang vọng trong căn phòng.

Việc này... Trong đầu óc Tương Bạch Miên chợt có chút hỗn loạn.

Thương Kiến Diệu chợt đi thẳng ra cửa, vừa đi vừa nói:

"Tôi phải giam Tiểu Hồng lại, để anh ta rời ra nguy hiểm, còn có, các cô cũng..."

Anh còn chưa dứt lời, giọng nói chợt trầm xuống, phản bác lời mình:

"Cứ dọa cho anh ta quay về công ty là được."

Thương Kiến Diệu lập tức dừng bước, gật đầu một cái nói:

"Vì sao mình lại đi tin một chương trình phát thanh?"

"Anh ta cũng không có đưa ra ví dụ cụ thể!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận