Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 603: Nghệ thuật hành vi

Thương Kiến Diệu lập tức phấn khích:

"Được."

Tương Bạch Miên cố tình phớt lờ vẻ mặt của anh, nhìn Gnawa đang gật cái cổ bằng kim loại nói:

"Lão Gnawa, việc này giao cho ông."

Thương Kiến Diệu chỉ cảm thấy thất vọng một chút về chuyện này, chẳng mấy chốc đã lấy lại tinh thần, kéo Gnawa sang một bên, nhỏ giọng dặn dò.

Dimis một tay đút túi áo, xách theo túi giấy màu đen đựng chiếc áo gió màu đen lúc trước, vừa thưởng thức cảnh phố buổi tối, vừa đi về phía con đường thông tới khu Thanh Cảm Lãm.

Trong quá trình này, khó tránh khỏi có người qua đường đến gần hắn, hoặc cùng đường với hắn, nhưng họ đều bất giác đi chậm lại, hoặc lựa chọn đi vòng, nói chung, không ai có thể thông qua việc ngụy trang thành người đi đường bình thường để theo dõi Dimis, mà tất cả chuyện này đều được hoàn thành một cách vô tình.

Mắt thấy lối rẽ vào con ngõ nhỏ đang ở phía trước, Dimis đột nhiên nhìn thấy một bóng người xông tới.

Tốc độ của đối phương rất nhanh, hệt như một chiếc xe mất lái, khi hắn phản ứng kịp, người đó đã vọt đến bên cạnh.

Ngay sau đó, một bàn tay kim loại màu bạc đen vỗ vào vai Dimis với điệu bộ như thể anh em tốt.

Bấy giờ Dimis mới nhìn rõ đối phương là một người máy mặc quân phục màu xanh lá, mắt lóe ra anh sáng đỏ.

Hắn há miệng ra, định dùng cách kêu cứu để gây ra sự hỗn loạn, nhân cơ hội chạy trốn, kết quả Gnawa đã co tay phải lại, kẹp vào cổ hắn, khiến giọng nói của hắn bị kẹt trở lại.

"Anh nói xem những nhân viên trị an vừa đi ngang qua có kịp quay lại không?" Gnawa cố gắng để giọng nam trung có cảm giác như âm điện tử hợp thành của mình mang theo chút ý cười.

Câu thoại này là do Thương Kiến Diệu dạy ông ta, bảo ông ta ngay cả giọng điệu cũng phải nắm bắt chính xác.

Vẻ mặt Dimis cứng đờ, không biết mình đã sai lầm ở đâu.

Gnawa thuận thế ôm lấy vai hắn, tỏ vẻ mọi người rất thân quen, tình cảm rất tốt, dùng cách này để che giấu cánh tay phải có vị trí bất thường.

"Chỉ là có chuyện muốn tìm anh tâm sự." Người máy thông minh này một lần nữa nói ra lời thoại mà Thương Kiến Diệu đã chuẩn bị cho mình để trấn an mục tiêu.

Nếu không phải không thể có biểu cảm, ông ta sẽ mang theo chút ý cười trên mặt.

Sắc mặt Dimis đã trở lại bình thường, không nhìn ra có tâm trạng sợ sệt nào, cùng Gnawa đi vào con ngõ nhỏ tĩnh mịch kia, tìm một góc không người.

"Anh là người đánh bom cuộc biểu tình của công dân phải không?" Gnawa lên tiếng hỏi.

Dimis bình tĩnh gật đầu:

"Các người đã nhìn thấu lớp ngụy trang của tôi, còn cần thiết hỏi vấn đề này sao?"

"Bảo chủ nhân của ngươi ra đi."

Gnawa chú ý thấy phản ứng của đối phương không khớp lắm với kho số liệu mô hình hành vi nhân loại của mình, thuận thế hỏi:

"Anh không sợ sao?"

"Sợ thì có ích gì?" Dimis hỏi lại với vẻ khá lạnh nhạt.

Gnawa gật gật cái cổ bằng kim loại:

"Anh cũng là đồng bọn của hung thủ ám sát ở sân giác đấu?"

"Có thể coi là vậy." Dimis lại mỉm cười.

Gnawa gặng hỏi:

"Tại sao các anh phải làm việc này?"

"Để phá vỡ trật tự hiện nay, tạo ra sự hỗn loạn." Dimis nói với vẻ mặt nghiêm trang: "Thành phố Ban Sơ bây giờ giống như một ao nước tù từ từ dâng lên, nếu cứ tiếp tục như thế, càng ngày sẽ càng mất đi sức sống, cũng sẽ ngập đến cổ tất cả mọi người..."

Nghe đến đó, Gnawa sửa lại:

"Từ từ dâng lên và ao nước tù có sự mâu thuẫn về mặt logic, không thể để cùng vào một chỗ."

Dimis ngẩn ra: "Hiểu ý là được, nói chung, phải phá vỡ trạng thái này, tiếp theo bất kể là phát triển theo hướng nào, cũng sẽ không tệ hơn bây giờ. "

Gnawa lại có chút tán đồng với điều này:

"Vận động và thay đổi mới là quy luật chung của thế giới này, điều duy nhất không thay đổi là chúng ta vẫn luôn thay đổi."

"Các người muốn hợp tác?" Dimis suy đoán mục đích của thế lực sau lưng người máy này.

Hắn vừa dứt lời, đã thấy một bóng người đi vào chỗ vắng vẻ này.

Trước đó hắn hoàn toàn không cảm ứng được gì, điều này chứng tỏ đối phương có thể che giấu ý thức của mình, cũng là một người thức tỉnh.

Người vừa đến rất cao lớn, đeo một chiếc mặt nạ khỉ sống động như thật.

Nhân lúc sự chú ý của Dimis bị chiếc mặt nạ thu hút, Thương Kiến Diệu cười nói:

"Anh xem."

"Chúng tôi muốn làm một chuyện lớn ở thành phố Ban Sơ, các anh cũng muốn làm chuyện lớn ở thành phố Ban Sơ.

Chúng tôi là một đội ngũ, các anh cũng là một đội ngũ."

"Cho nên..."

Vẻ mặt Dimis thay đổi vài lần, cuối cùng cũng để lộ ra vẻ tươi cười vừa thân thiết, vừa bất ngờ:

"Thì ra là các anh, sao lại dùng cách gặp mặt đáng sợ thế này?"

"Như thế sẽ bí mật và an toàn hơn." Thương Kiến Diệu thành khẩn trả lời.

Không để Dimis có cơ hội lên tiếng, anh để cho giọng nói của mình mang theo ý cười:

"Anh vừa thuyết phục người máy của chúng tôi."

Dimis mỉm cười:

"Không còn cách nào, dù sao cũng phải chuẩn bị một vài bài lý luận, để đối phó với những người khác nhau."

"..." Lúc này Gnawa mới phát hiện bản thân không nhận ra đối phương đang nói dối.

Đương nhiên, cho dù là máy phát hiện nói dối có thể theo dõi các loại số liệu của đối phương cũng chưa chắc đã chuẩn xác, huống hồ là một người máy "nghiệp dư" như ông ta.

Thương Kiến Diệu cũng cười nói:

"Thực ra tôi cũng cảm thấy anh nói có lý, thành phố Ban Sơ bây giờ rất cần thay đổi. Bất kể là thay đổi theo phương hướng nào, đều tốt hơn là không thay đổi."

"Nói thật, anh quen biết với hung thủ ám sát ở sân giác đấu à? Tôi trông anh không giống như lo lắng cho anh ta lắm."

Dimis bật cười ha ha:

"Chúng tôi chỉ hợp tác một chút về chuyện đó, tôi thậm chí còn không biết tên của anh ta là thật hay giả."

Nói đến đây, hắn nhún vai:

"Dù sao cũng là do cấp trên sắp xếp, họ phân công thế nào, tôi làm như thế ấy."

"Bên trên anh rốt cuộc là tổ chức nào, làm tôi có chút mơ hồ?" Thương Kiến Diệu dùng tiếng lóng để thử.

Gnawa chú ý mật thiết đến động tĩnh của Dimis, chỉ cần phát hiện ra hắn có dấu hiệu tỉnh lại là sẽ lập tức ra tay đánh ngất đối phương.

"Họ chưa nói với anh à?" Dimis tự động tìm lời giải thích hợp lý cho Thương Kiến Diệu.

Vẻ mặt của hắn lại một lần nữa trở nên nghiêm túc:

"Chúng tôi là giáo đoàn "Hành Vi"."

Nói đến đây, hắn làm mặt quỷ, giọng trở nên trầm thấp:

"Hành vi thể hiện nội tâm, cầu nguyện cho xúc động cùng tồn tại với anh."

"Giáo đoàn "Hành Vi"..." Thương Kiến Diệu đã từng đọc được nội dung liên quan trong tài liệu của công ty, nhưng vẫn hỏi lại như xác nhận: "Các anh tín ngưỡng Chấp tuế nào?"

"Tháng Năm "Người Giám Sát"." Dimis lại làm mặt quỷ một lần nữa, dường như đang dùng cách nào để thể hiện sự tôn trọng với Chấp tuế.

Thương Kiến Diệu "à à" hai tiếng:

"Tiệc thánh của các anh là gì?"

"Các loại côn trùng và đủ loại cách làm." Dimis nghiêm mặt đáp: "Trong thời kỳ hỗn loạn, ngoại trừ dân du cư hoang dã và một vài thợ săn di tích thiếu đồ ăn thì ai muốn ăn mấy thứ này, cho nên giáo đoàn chúng tôi dẫn đầu dùng chúng làm tiệc thánh."

Cố gắng tỏ ra khác biệt với những người khác? Gnawa thử phân tích nguyên nhân.

Thương Kiến Diệu giơ tay lên giữ chiếc mặt nạ khỉ trên mặt:

"Vặt đầu đi có thể ăn, rất giàu protein."

Anh lập tức thở dài:

"Rốt cuộc các anh muốn đạt được mục đích gì?"

"Điều này cần phải đi hỏi cấp trên của anh và cấp trên của tôi, tôi chỉ là một binh lính chấp hành nhiệm vụ." Dimis bày tỏ mình cũng không rõ lắm.

Thương Kiến Diệu dùng ánh mắt tiếc hận liếc Dimis vài giây, khiến hắn không hiểu gì.

"Sao anh luôn bị đám nhân viên trị an kia đuổi theo? Cố tình hiện thân, thu hút sự chú ý?" Thương Kiến Diệu lại hỏi.

Dimis để lộ nụ cười đắc ý:

"Đây là một loại nghệ thuật hành vi."

"À, chẳng trách giáo đoàn của các anh có tên là "Hành Vi"." Thương Kiến Diệu vốn đang không hứng thú với tiệc thánh, hai mắt chợt sáng lên.

Lúc này, Gnawa nói xen vào:

"Điều này khiến anh vui vẻ?"

"Không chỉ khiến tôi vui vẻ, mà còn là một cách để cầu khấn, được Chấp tuế khen ngợi và thưởng thức." Dimis không giấu giếm.

Thương Kiến Diệu tò mò hỏi"

"Anh từng hoàn thành nghệ thuật hành vi nào?"

"Cũng nhiều lắm, lúc nào trò chuyện tiếp nhé, chỗ này lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua." Dimis khá cẩn thận.

Thương Kiến Diệu gật đầu:

"Lúc trước anh dùng khăn quàng cổ che miệng, là cố tình lừa gạt những người đuổi bắt anh?"

"Đúng vậy, một khi tháo khăn quàng cổ ra, họ sẽ không nhận ra tôi nữa." Dimis hơi cong khóe miệng.

Thương Kiến Diệu đưa tay phải ra:

"Hôm nay tới đây thôi, tạm thời đừng báo cáo chuyện chúng ta gặp nhau lên trên."

"Như vậy nếu anh bị bán đứng, còn có thể đến tìm chúng tôi hỗ trợ, nhiệm vụ tiếp theo nếu cần hợp tác, cũng có thể đến tìm chúng tôi."

Dimis hơi trầm ngâm rồi chậm rãi gật đầu:

"Các anh cũng phải để lại đường lui đấy."

"Được rồi, làm thế nào để liên lạc với các anh?"

Sau khi đưa ra một thời gian cố định, một đoạn tần số và mật mã điện báo nào đó, Thương Kiến Diệu vẫy tay tạm biệt Dimis.

Gnawa cũng học anh, giơ cánh tay kim loại lên, xòe năm ngón tay ra lắc lư mấy cái.

Thương Kiến Diệu tháo mặt nạ xuống, cùng Gnawa đi vòng về căn phòng an toàn, đợi thêm mấy phút thì thấy Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần trở về.

Vừa rồi họ canh gác xung quanh con ngõ nhỏ kia, vừa phát hiện ra bất thường thì sẽ ra tín hiệu.

Nghe Thương Kiến Diệu kể lại xong, Tương Bạch Miên hơi cau mày, tự lẩm bẩm danh từ kia:

"Giáo đoàn "Hành Vi"..."

Qua vài giây, cô cảm thán:

"Đúng là quần ma loạn vũ!"

Cô đang chỉ cục diện của thành phố Ban Sơ, các thế lực, các giáo đoàn đề đang hóa trang lên sân khấu.

Trao đổi chuyện này xong, Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng:

"Mọi người đi nghỉ ngơi đi, lãm Gnawa chú ý một chút, tối mai thử ghi âm kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện"."
Bạn cần đăng nhập để bình luận