Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 398: Tình thế xoay chuyển

Thương Kiến Diệu không tán đồng lắm với cách nói của Joseph:

"Chẳng lẽ bình thường ông ta không điên?"

"Ngoại trừ khá tàn bạo và nóng tính, thì các phương diện khác của ngài Dimarco đều rất bình thường." Joseph lý luận.

Tương Bạch Miên không cho Thương Kiến Diệu tiếp tục tranh luận nữa, chủ động hỏi:

"Thời gian đó, biểu hiện của ngài Dimarco có gì khác với bình thường?"

"Không phải tôi vừa nói rồi sao?" Vẻ mặt Joseph lại trở nên tối tăm, dường như nhớ tới chuyện không vui nào đó: "Ngài ấy trở nên tàn bạo hơn, không khoan dung với lính gác. Ngày nào chúng tôi thay ca trực cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ không cẩn thận nói linh tinh, bị ngài Dimarco nghe thấy rồi ra lệnh xử tử."

Lính gác còn lại, Paul cũng đồng cảm phụ họa một câu:

"Lúc trước có một lính canh rất được ngài Dimarco tín nhiệm, cũng bởi vì việc nhỏ tương tự mà bị đánh chết tươi."

Joseph tiếp tục nói:

"Ngoài những việc này, ngài Dimarco dường như còn muốn con cái đến phát điên, đám tình nhân không đẻ được, ngài ấy lập tức chú ý đến vợ của người hầu có kinh nghiệm sinh nở... Chúng tôi, chúng tôi đều rất giận dữ, nhưng không dám nói ra."

"Cũng may, trạng thái này của ngài Dimarco chỉ kéo dài vài năm, nếu không thì chúng tôi cũng sẽ suy tính..."

Nói đến đây, hắn ngừng lại, trở nên cảnh giác hơn.

Hiển nhiên, cho dù hắn cảm thấy Thương Kiến Diệu rất thân thiện, nhưng cũng không muốn để lộ những suy nghĩ xấu xa trong lòng ra ngoài.

Nếu để Dimarco biết được, người tiếp theo bị khiêng đến khe núi này mai táng chính là hắn.

"Dimarco trở lại bình thường là vì ông ta rốt cuộc có con mới?" Tương Bạch Miên hơi cau mày hỏi.

Cô càng nghe càng cảm thấy sự cố chấp về con cái của Dimarco không được bình thường, tỏ rõ có triệu chứng của bệnh.

Phải biết rằng, ngoại trừ đứa trẻ bị chết yểu kia thì Dimarco vẫn còn hai đứa con ruột nữa.

"Không phải." Joseph phủ định suy đoán của Tương Bạch Miên: "Có thể là ngài Dimarco dùng việc này để trút ra, từ từ lấy lại tỉnh táo, mà sự tỉnh táo của ngài ấy cũng đã báo đáp lại, năm tháng trước, một tình nhân của ngài ấy rốt cuộc cũng có thai."

"Chưa chắc đã là của ông ta." Thương Kiến Diệu đưa ra một khả năng.

"Việc này thì chúng tôi không rõ lắm." Joseph không định phủ nhận thay cho Dimarco.

Tương Bạch Miên nhìn ra được lính gác trong "Chiếc thuyền Noah ngầm" cũng có suy đoán tương tự, chưa biết chừng đang âm thầm đánh cược ai mới là cha đẻ của đứa bé kia.

Cô suy tư một chút lại hỏi:

"Hai người con còn lại của Dimarco đều là con gái, đứa chết yểu là con trai?"

Đây là cách giải thích tốt nhất về chuyện Dimarco phát điên vì đứa con chết yểu mà cô có thể nghĩ ra được.

"Đứa chết yểu đúng là con trai." Joseph sờ cái mũi rất bự của mình: "Nhưng hai đứa khác, một là gái, một là trai."

Tương Bạch Miên nhất thời không còn đường suy nghĩ nữa.

Thương Kiến Diệu lại hăng hái hỏi:

"Chúng tôi có thể đi theo các anh vào "Chiếc thuyền Noah ngầm" không?"

"Không được." Joseph và Paul đồng thời lắc đầu, vẻ mặt có chút kinh hãi.

"Vì sao?" Thương Kiến Diệu tỏ ý không hiểu.

Joseph vội vàng giải thích:

"Mỗi cửa vào đều có ba tầng kiểm tra, có rất nhiều người trông coi, hai người chúng tôi đi ra, sáu người trở lại, vừa nhìn là biết có chuyện rồi!"

Hắn hiểu Trương Khứ Bệnh muốn mình và Paul trợ giúp để lẻn vào "Chiếc thuyền Noah ngầm".

"Tôi có thể trao đổi với họ." Thương Kiến Diệu thành khẩn đưa ra phương pháp.

Joseph vẫn lắc đầu:

"Vô dụng thôi, chúng tôi đều rất sợ ngài Dimarco, không có sự cho phép của ngài ấy, không dám để bất cứ người ngoài nào đi vào "Chiếc thuyền Noah ngầm"."

"Hơn nữa, mỗi chỗ kiểm tra đều đặt camera giám sát, được bảo vệ có chuyên môn theo dõi, vừa phát hiện ra vấn đề là lập tức cắt đứt thang máy, để "Chiếc thuyền Noah ngầm" hoàn toàn cách biệt với bên ngoài."

Paul bồi thêm một câu:

"Sở thích lớn của ngài Dimarco chính là xem camera."

"Không ai dám qua loa ở phương diện này."

Đáng tiếc, "Thằng hề suy luận" của Thương Kiến Diệu vẫn không thể dựa vào thiết bị phức tạp để đạt được hiệu quả... Camera cũng không thu được âm thanh... Tương Bạch Miên còn tiếc nuối hơn, sau đó vừa cười vừa nói:

"Các anh có phải là có hiểu lầm không cần thiết đối với chúng tôi không?"

"Chúng tôi không có ý định lợi dụng các anh để trà trộn vào "Chiếc thuyền Noah ngầm", mà là muốn nhờ các anh chuyển lời cho ngài Dimarco, nói chúng tôi muốn đến gặp ông ấy, nói chuyện về chuyện của thế giới cũ."

"Đây là mục đích chính của chúng tôi, ngoài việc đó ra thì chỉ có một vài vấn đề nhỏ rất đơn giản."

Joseph và Paul đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cả người không còn căng thẳng nữa.

Người trước vui vẻ nói:

"Có thể giới thiệu về mình được không? Ngài Dimarco hẳn là sẽ hỏi."

"Một tiểu đội thợ săn di tích, đội trưởng là Tiền Bạch." Tương Bạch Miên dùng tiếng Hồng Hà giới thiệu, đồng thời chỉ vào Bạch Thần.

Joseph và Paul cùng đảo mắt nhìn họ, dường như đang hoài nghi đội trưởng của đối phương lại là người thấp bé nhất cũng trầm mặc nhất kia.

Tương Bạch Miên biết giới thiệu như vậy còn chưa đủ sức nặng, bèn tự biên tự diễn thêm một câu:

"Chính là tiểu đội thợ săn di tích đã giải quyết thần sứ người cá, cứu chợ Đá Đỏ."

"Hả?" Joseph và Paul đều mờ mịt.

Có thể thấy được khi ở trong "Chiếc thuyền Noah ngầm", họ không nhạy tin tức lắm, không biết gì về thế giới bên ngoài.

Đương nhiên, việc này chỉ giới hạn trong đám người tầng lớp thấp, bất kể là Dimarco, hay là quản gia và đội trưởng đội cận vệ của ông ta, hẳn là đều biết về "Tiểu đội không làm mà hưởng" vang danh chợ Đá Đỏ.

"Cứ giới thiệu như vậy với ngài Dimarco." Tương Bạch Miên bồi thêm một câu.

"Được." Joseph và Paul đồng ý.

Sau đó họ đảo mắt về phía bao tải đựng thi thể quản gia Karl, dường như đang do dự bây giờ quay về "Chiếc thuyền Noah ngầm" báo cáo hay là chôn thi thể trước.

Tương Bạch Miên thấy thế, cười nói:

"Yên tâm, mọi người đều là bạn bè, để chúng tôi chôn cho."

Bạn bè? Sao tổ trưởng đã học được chiêu của Thương Kiến Diệu rồi... Long Duyệt Hồng không nhịn được mỉa mai hai câu trong lòng.

Joseph và Paul nhận được lời hứa hẹn, yên lòng quay người đi vào hang núi.

Sau khi thấy họ biến mất khỏi tầm mắt, Tương Bạch Miên ra lệnh cho Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng: "Bỏ thi thể của quản gia Karl vào cốp sau xe jeep."

"Hả?" Long Duyệt Hồng đang định cầm lấy một cái xẻng.

Tương Bạch Miên thuận miệng giải thích một câu:

"Mang về tìm Weller kiểm tra kỹ càng, xem nguyên nhân tử vong có chỗ nào kỳ lạ không."

Vậy à... Long Duyệt Hồng vừa rồi còn cho rằng tổ trưởng thực sự quyết định làm người tốt làm đến cùng.

Lúc này, Thương Kiến Diệu nhìn hang núi kia, thở dài:

"Tiếc quá..."

"Có phải anh đang nghĩ, như vậy thì không thể phát huy được năng lực người thức tỉnh và trí thông minh cùng tài trí của mình, thần không biết quỷ không hay trà trộn vào "Chiếc thuyền Noah ngầm"?" Tương Bạch Miên mỉm cười trêu đùa: "Yên tâm, bây giờ là tiên lễ hậu binh."

Thương Kiến Diệu nghiêng đầu nhìn cô một cái:

"Đáng tiếc tôi không thể nào dùng súng chống tăng trực tiếp phá sập cửa của "Chiếc thuyền Noah ngầm"."

"Từ bao giờ anh lại trở nên hung hãn như thế?" Tương Bạch Miên vô cùng kinh ngạc.

Thương Kiến Diệu thành thật trả lời:

"Mấy phút trước. Bây giờ là tôi hung hãn lỗ mãng."

Tương Bạch Miên quan sát từ trên xuống dưới Thương Kiến Diệu vài lần, bỏ qua đề tài này một cách lý trí.

Sau khi Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng khiêng thi thể của quản gia Karl vào xe jeep, "Tổ điều tra cũ" lại đợi thêm một hồi, mới thấy Joseph và Paul quay lại.

Họ vẫn mặc đồng phục màu ô liu đơn giản, mỗi người đều đeo súng tự động sau lưng.

Thấy Thương Kiến Diệu mong đợi nhìn về phía mình, Joseph có chút hổ thẹn nói:

"Ngài Dimarco nhờ tôi chuyển lời đến các anh, không có gì để nói chuyện cả."

"Ngài ấy chỉ trao đổi với giáo chủ giáo phái Cảnh Giác."

"Được rồi." Tương Bạch Miên không dây dưa, dù sao chính chủ cũng không có ở trước mặt.

Họ bắt đầu đi về phía đỗ xe jeep, Thương Kiến Diệu lưu luyến vẫy tay tạm biệt Joseph và Paul.

Sau khi xe jeep lái ra khỏi chân núi, Long Duyệt Hồng không nhịn được lên tiếng hỏi:

"Tiếp theo phải làm sao? Nghĩ cách lẻn vào "Chiếc thuyền Noah ngầm" sao?"

Tương Bạch Miên vừa chú ý tình hình bốn phía, vừa nói như lẩm bẩm:

"Tôi đang nghĩ một vấn đề."

"Chuyện tiếp xúc với Dimarco có đáng để chúng ta mạo hiểm lẻn vào Dimarco hay không?"

"Tổ tiên của ông ta chưa chắc đã biết được cái gì, chỉ đơn thuần sợ hãi ngày tận thế, mà kể cả là vấn đề kẻ phản bội chợ Đá Đỏ hay là ủy thác của Lehman, đối với chúng ta mà nói đều không phải chuyện quan trọng, điều tra ra được thì tốt, không tra được cũng chẳng sao, dù sao chúng ta một là không hứa hẹn, hai là còn chưa thu thù lao."

Bạch Thần tỏ ý tán thành:

"Chúng ta không để điều tra được, nguyên nhân chủ yếu là do giáo phái Cảnh Giác không phối hợp, không cấp quyền cho chúng ta tiếp xúc với Dimarco. Đây là vấn đề của họ, không liên quan gì đến chúng ta."

"Đúng vậy!" Tương Bạch Miên lập tức yên lòng.

Cô chợt cười nói:

"Tuy không mạo hiểm lẻn vào, nhưng cũng phải thảo luận phương án một chút, sau này chưa biết chừng sẽ gặp phải chuyện tương tự, hiện giờ mở rộng tư duy một chút cũng không tệ."

Long Duyệt Hồng liếc nhìn Thương Kiến Diệu vên cạnh, không nhắc lại chuyện "kết bạn" với quản gia nữa, giấu đi phương án trốn vào vật tư để trà trộn vào.

Không phải vì quản gia Karl đã chết, mà hiện giờ hắn biết con người Dimarco vô cùng tàn bạo.

Nếu dùng phương pháp này, quản gia tương ứng sau này cũng khó thoát khỏi cái chết.

"Từ đường ống thông gió?" Long Duyệt Hồng đắn đo, nói: "Tuy Duy Gia Nhĩ từng nói cửa ống thông gió đều có người canh gác, nhưng tôi nghĩ chắc chắn không có nhiều lối vào chính quy, chúng ta hoàn toàn có thể khống chế trước rồi đánh ngất, nhanh chóng giải quyết không gây ra động tĩnh nào."

Có năng lực "Hai tay thiếu sót động tác" và "Người quái đản" của Thương Kiến Diệu, việc này không phải là vấn đề.

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu:

"Có khả năng, nhưng cần phải điều tra trong ống thông gió có lắp camera giám sát hay không trước, mà nếu có thì giải quyết như thế nào?"

Trong lúc mọi người trong tổ thảo luận, Thương Kiến Diệu vẫn im lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tương Bạch Miên chú ý thấy sự bất thường của anh, do dự một chút rồi hỏi:

"Ê, anh có phương án khác nào không?"

Thương Kiến Diệu hơi nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nói:

"Đầu tiên xác nhận hai điểm."

"Một, mục đích chúng ta tiếp xúc với Dimarco là để trao đổi vấn đề ông ta, đúng không?"

Nhận được câu trả lời khẳng định, anh tiếp tục nói:

"Dimarco cũng nói chỉ trao đổi với giáo chủ giáo phái Cảnh Giác."

"Như vậy, tổng hợp lại, có thể đúc kết ra một biện pháp vô cùng đơn giản:

"Chỉ cần chúng ta trở thành giáo chủ giáo phái Cảnh Giác thì vấn đề dễ dàng giải quyết."

Tương Bạch Miên chậm rãi thở hắt ra:

"Đây là một ý tưởng."

"Nhưng vấn đề ở chỗ, không thể dễ dàng trở thành giáo chủ giáo phái Cảnh Giác."

Cô vẫn còn nhớ như in "cái nhìn ở cửa".

Trước khi trời tối, "Tổ điều tra cũ" đến chợ Đá Đỏ một chuyến rồi quay về doanh trại khách sạn, không phiền não vì vấn đề ban ngày nữa.

Nhưng sáng sớm hôm sau có người tới gặp họ.

Vị này giống với quản gia Karl, mặc lễ phục màu đen thẳng thớm, khoảng chừng bốn mươi tuổi, tóc đen được chải chuốt gọn gàng, chỉ là mép tóc hơi cao.

Nhìn từ ngoại hình, ông ta mang đến cho người ta cảm giác nghiêm túc.

Ông ta dùng đôi mắt màu xanh thẳm quét một vòng, cung kính nói:

"Thưa các quý cô, quý ngài, tôi là quản gia Ullrich của ngài Dimarco."

"Ngài ấy muốn mời các cô đến phòng khách chuyên dụng của "Chiếc thuyền Noah ngầm" để gặp mặt."

Hả? Người kinh ngạc không chỉ có Long Duyệt Hồng, còn có đám người Tương Bạch Miên.

Mới qua một đêm mà Dimarco đã thay đổi ý kiến?
Bạn cần đăng nhập để bình luận