Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 718: Lần đầu tiên thẩm tra

Tương Bạch Miên cầm điện thoại lên, "a lô" hai tiếng, sau đó nhìn về phía Thương Kiến Diệu với vẻ mặt kỳ lạ:

"Tổ hạng mục C-14 gọi anh qua làm một buổi kiểm tra."

Thông báo xong, cô nói bằng giọng trêu chọc:

"Ngài thật là bận!"

Thương Kiến Diệu liếc nhìn đồng hồ treo tường, nói với vẻ mặt không tình nguyện:

"Sắp tới giờ cơm rồi, buổi chiều tôi qua đó."

"Họ đâu có để ý đến việc ăn cơm!"

Anh rất phàn nàn về việc này.

Lúc trước anh đã muốn thử căng tin của sở nghiên cứu xem thế nào.

"Hứ, biểu hiện của anh là vô tổ chức, vô kỷ luật." Tương Bạch Miên lườm tên này một cái, cầm ống nghe lên, gọi lại.

Cô thu lại nụ cười trên mặt, nói bằng giọng rất nghiêm chỉnh:

"Nội bộ chúng tôi có một cuộc họp thường kỳ, rất quan trọng, sau hai giờ chiều Thương Kiến Diệu sẽ sang bên chỗ các anh."

Dường như tổ hạng mục C-14 không có ý kiến gì, Tương Bạch Miên nhanh chóng cúp điện thoại, mỉm cười nói với Thương Kiến Diệu:

"Giải quyết xong!"

Tiếp đó, cô nói đùa:

"Thủ trưởng tốt như tôi cũng không dễ gặp được đâu."

Thương Kiến Diệu liếc nhìn Long Duyệt Hồng:

"Nói anh đó! Nghe cho rõ."

Long Duyệt Hồng vốn định phản bác, nhưng nghĩ sau khi mình rời khỏi "Tổ điều tra cũ", không biết sẽ làm việc dưới trướng ai, lại có chút thấp thỏm, thế là phát biểu cảm tưởng:

"Đúng vậy, công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp có thể gặp được một cấp trên tốt như tổ trưởng, thật sự rất may mắn."

Hắn cảm thấy nếu bản thân đến "Tổ điều tra cũ" khác, hoặc là một đội ngũ khác của Ban an toàn thì bây giờ còn có thể nguyên vẹn đứng đây hay không vẫn còn là ẩn số.

Đương nhiên, làm các chức vụ khác chắc chắn sẽ không phải trải qua nhiều như vậy, cũng sẽ ít gặp nguy hiểm hơn, nhưng Long Duyệt Hồng cho rằng hơn một năm mình trưởng thành còn nhiều hơn người khác mười năm, việc này không chỉ thể hiện ở việc thăng cấp, còn lột xác ở phương diện cá nhân nữa.

"Đúng vậy, đúng vậy." Thương Kiến Diệu vô cùng tán thành: "Anh xem anh còn có cánh tay người máy rồi."

"Anh đang bôi nhọ tôi?" Tương Bạch Miên giận quá hóa cười.

Cô đứng dậy, hừ hai tiếng:

"Không được, phải cho anh biết uy nghiêm của tổ trưởng, trưa nay anh phải mời mọi người ăn cơm!"

"Được." Gương mặt Thương Kiến Diệu lập tức sáng lên, anh đáp lại: "Như vậy có thể gọi được rất nhiều đồ ăn."

Bạch Thần yên lặng ngồi nghe bên cạnh, nhìn một lúc cũng nở nụ cười nhàn nhạt.

Hai giờ mười lăm phút chiều, Thương Kiến Diệu gặp được người phụ trách hạng mục C-14 - Mai Thọ An, ở tầng 3 tòa nhà ngầm.

Mai Thọ An ngồi trong phòng làm việc có ánh sáng dịu nhẹ, ông ta đẩy kính mắt viền vàng lên, chỉ vào chiếc ghế bành đối diện:

"Mời ngồi."

"Lần trước ông chỉ nói ngồi." Thương Kiến Diệu "thành thật" có sao nói vậy.

Mai Thọ An vừa định lên tiếng, đột nhiên lại ợ một tiếng thật dài.

Ông ta dùng mu bàn tay che miệng, nói với vẻ mặt nghiêm túc:

"Chắc cậu đã rõ vì sao tôi gọi cậu qua đây."

"Không rõ lắm." Thương Kiến Diệu lắc đầu.

Anh lập tức giải thích:

"Có quá nhiều lý do, tôi không biết cụ thể là cái nào."

Mai Thọ An cầm cốc giữ nhiệt ở bên cạnh lên uống một ngụm:

"Vì sao lần trước cậu không nói mình đã trở thành người thức tỉnh?"

Thương Kiến Diệu tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc:

"Các ông cũng không phải không biết, tôi có vấn đề về tinh thần.

Lúc nói chuyện, anh chỉ đầu mình, nói rất hùng hồn.

Năm ngón tay dán trên cốc giữ nhiệt của Mai Thọ An giật giật, ông ta lại hỏi:

"Cậu đến cấp bậc nào rồi?"

"Vừa mới tiến vào "Hành lang tâm linh"." Thương Kiến Diệu vô cùng thành thật.

Con ngươi đằng sau kính mắt gọng vàng của Mai Thọ An dường như phóng to hơn một chút, ông ta nhìn chằm chằm Thương Kiến Diệu, cả buổi không nói gì.

"Cậu xác định?" Ông ta hỏi lại như xác nhận.

Thương Kiến Diệu không dùng ngôn ngữ để đáp lại, mà dựa lưng vào ghế, mười ngón tay đan vào nhau.

Xẹt xẹt, đèn huỳnh quang trong phòng làm việc đột nhiên lúc sáng lúc tối.

"Nhiễu sóng điện từ..." Mai Thọ An không hề nghi ngờ gì về cấp bậc thực lực của Thương Kiến Diệu.

Ông ta hơi cau mày, bổ sung một câu hỏi:

"Cậu thức tỉnh lúc nào?"

Thương Kiến Diệu tỏ vẻ "ông có ngốc không vậy":

"Lúc tham gia thí nghiệm của các ông."

Mai Thọ An đan hai tay, hỏi lại với vẻ mặt kỳ quặc:

"Nói cách khác, cậu chỉ mất một năm lẻ ba tháng đã tiến vào "Hành lang tâm linh"?"

Thương Kiến Diệu thành khẩn gật đầu:

"Đúng vậy, vẫn còn hơi chậm, đoạn cuối mất khá nhiều thời gian, ôi, cuối cùng cũng không thể hạ được quyết tâm."

Mai Thọ An quyết định không thảo luận vấn đề này nữa:

"Tiểu đội của cậu đã làm rất nhiều việc trên mặt đất, tổ trưởng của cậu chắc hẳn đã biết cậu là người thức tỉnh từ sớm, cô ấy lại không hề báo cáo lại."

Thương Kiến Diệu nhún vai:

"Một lượt "Thằng hề suy luận" thì có thể giải quyết được."

"Nếu một lượt không được thì thêm hai ba lượt."

Đây là phương án mà "Tổ điều tra cũ" đã từng thảo luận, một khi chuyện Thương Kiến Diệu là người thức tỉnh bị công ty biết được, thì cứ đổ hết trách nhiệm lên người anh, dù sao anh cũng đã là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", những "sai sót" nhỏ như thế dù có bị phạt cũng chỉ phạt ba chén rượu.

"Một trong những năng lực của cậu là "Thằng hề suy luận"?" Trọng điểm chú ý của Mai Thọ An chợt lệch đi: "Cậu thuộc lĩnh vực "Trang Sinh"? Năng lực khác là gì?"

Thương Kiến Diệu quan sát nhân viên nghiên cứu có khí chất của phần tử trí thức từ trên xuống dưới vài lần:

"Ông là người thức tỉnh à?"

"Phải." Mai Thọ An không giấu giếm.

Nói xong, ông ta lại ợ một cái.

"Ông đến cấp bậc nào rồi?" Thương Kiến Diệu đổi khách thành chủ, tỏ vẻ như mình là nhân viên kiểm tra.

Mai Thọ An do dự một chút, cuối cùng căn cứ vào thực lực của đối phương, thản nhiên đáp:

"Tôi cũng tiến vào "Hành lang tâm linh" rồi."

"Ông đã là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" rồi mà còn không biết phải gắng sức không nói cho người khác biết về năng lực và cái giá phải trả sao?" Thương Kiến Diệu lập tức "phê bình" người phụ trách hạng mục C-14 này.

Mai Thọ An không nhịn được giơ tay đẩy chiếc kính gọng vàng của mình lên:

"Cái giá phải trả của cậu có nói hay không cũng không thành vấn đề, nó rất rõ ràng."

Tinh thần, à không, đầu óc có vấn đề!

"Cho nên, năng lực càng không thể tiết lộ cho người khác." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ đây là điều đương nhiên.

Mai Thọ An chậm rãi thở hắt ra:

"Cậu đã trở thành người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", vậy tiếp theo phải tiếp nhận hai đến ba lượt kiểm tra, đây là lần đầu tiên."

"Thương Kiến Diệu, mục tiêu của cậu là gì? Hoặc nên nói, cậu muốn theo đuổi điều gì?"

Vẻ mặt Thương Kiến Diệu lập tức nghiêm túc lại:

"Cứu vớt toàn bộ nhân loại!"

Mai Thọ An đã chuẩn bị tâm lý, dừng lại vài giây lại hỏi:

"Sau khi cứu vớt xong toàn bộ nhân loại thì sao?"

"Làm chủ quản trung tâm hoạt động của tầng nào đó, tổ chức cho mọi người hát hò khiêu vũ" Thương Kiến Diệu lập tức trở nên sinh động và phấn chấn: "Nếu các ông điều tôi đến làm chủ quản bộ phận giải trí, tôi cũng không phản đối."

Mai Thọ An nhất thời á khẩu không trả lời được, đành phải cầm bút máy, viết viết vẽ vẽ lên máy tính xách tay trước mặt.

Ông ta ghi chép xong câu trả lời của Thương Kiến Diệu, cuối cùng thêm ý kiến của mình:

"Đối tượng kiểm tra có lòng trung thành khá lớn với công ty."

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Mai Thọ An suy tư rồi nói:

"Nếu cậu có thể thông qua tất cả các bài kiểm tra, với cấp bậc của cậu, "Tổ điều tra cũ" kia của các cậu sau này sẽ do cậu phụ trách."

"Không được." Thương Kiến Diệu lắc đầu rất kiên định.

"Vì sao?" Mai Thọ An không hiểu hỏi: "Nếu cậu lo lắng đến mặt mũi của tổ trưởng, thì công ty có thể điều cô ta đến làm tổ trưởng của tổ đội khác."

Sắc mặt Thương Kiến Diệu từ từ trở nên nghiêm túc:

"Bởi vì..."

"Tôi không đánh lại cô ấy."

Mai Thọ An giơ tay lên day trán, lại ợ một cái.

"Cô ta cũng là người thức tỉnh?" Vị phụ trách sở nghiên cứu này hỏi.

Thương Kiến Diệu lắc đầu:

"Tạm thời chưa phải."

Mai Thọ An không nhịn được gặng hỏi:

"Vậy vì sao cậu không đánh lại cô ta?"

"Cô ta dựa vào cái gì?"

Người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" lợi hại đến mức nào, Mai Thọ An vô cùng rõ ràng.

Thương Kiến Diệu im lặng một lát rồi nói:

"Cô ấy dựa vào đầu óc."

Mai Thọ An im lặng một hồi, cầm cốc giữ nhiệt lên uống một ngụm nữa:

"Khụ, cậu có những lý giải nào về cấp bậc "Hành lang tâm linh" này?"

Các Thương Kiến Diệu thay nhau nói lại phần lớn tình hình mà mình biết, chỉ không nói đến lời căn dặn sau cùng của Đỗ Hoành.

Mai Thọ An khẽ gật đầu:

"Quả nhiên các cậu đã trải qua khá nhiều chuyện."

"Tôi có thể nhắc nhở cậu thêm một điều, tuyệt đối không được chuyển dời khí tức hoặc sức mạnh có trong đạo cụ vào "Biển khởi nguồn" của mình, làm thế sẽ khiến tọa độ tâm linh của cậu bị bại lộ, rất dễ bị cường giả thăm dò sâu trong "Hành lang tâm linh" tương ứng xâm nhập, hơn nữa, hắn còn có thể tìm sự giúp đỡ, cùng nhau kéo tới."

"Đây là một hành vi vô cùng nguy hiểm, chúng ta không thể gửi gắm hi vọng đối phương không phát hiện ra, tuy đây là trường hợp thường xuất hiện, nhưng chỉ sợ bất trắc."

"Tôi vốn định nói cho cậu biết những điều này khi cậu tiến vào "Biển khởi nguồn", nào ngờ cậu lại che giấu thực lực."

"Còn có, gắng sức đừng nói số phòng tâm linh của mình cho người khác biết, có thể khiến cậu bị tập kích trong "Hành lang tâm linh", cậu cũng không muốn từng người trong hiện thực thăm dò tâm linh cậu trong "Căn phòng tâm linh" chứ? Bản thân việc thăm dò đã giống với một cách xâm nhập rồi."

Thương Kiến Diệu nghiêm túc suy nghĩ một hồi:

"Vậy tôi có thể một lưới bắt hết bọn họ?"

Mai Thọ An có cảm giác bị chặn họng, hồi lâu mới nói:

"Hi vọng thực lực của cậu có thể tương xứng với chí khí mạnh mẽ của cậu."

Thương Kiến Diệu bỏ qua đề tài này, chủ động hỏi:

"Tăm dò "Căn phòng tâm linh" có nâng cao thực lực của mình không?"

Mai Thọ An lại quan sát Thương Kiến Diệu vài lần:

"Lúc bình thường, cậu vẫn rất giỏi tư duy."

"Đúng vậy, dùng định nghĩa trong công ty mà nói thì phải, thông qua việc đó để rèn luyện, nâng cao mức độ tinh thần của cậu."

"Nhưng, thăm dò "Căn phòng tâm linh" của người khác cũng là một chuyện rất nguy hiểm, tốt nhất là làm từng chút một, phát hiện tình huống bất thường thì lùi ra, sau khi chuẩn bị đầy đủ nhắm vào nó thì lại tiếp tục."

Nói đến đây, Mai Thọ An lại phổ biến kiến thức:

"Trong tình huống bình thường, ít nhất phải thăm dò năm "Căn phòng tâm linh" thì cường độ tinh thần mới có thể tăng lên mức có thể nhìn thấy cánh cửa của "thế giới mới", nếu không thì cậu không sao tìm được."

"Vậy dưới tình huống không bình thường thì sao?" Thương Kiến Diệu rất tò mò.

Vẻ mặt Mai Thọ An có hơi thay đổi:

"Vừa bước vào "Hành lang tâm linh", tùy tiện mở một căn phòng là có thể nhìn thấy cánh cửa tiến vào "thế giới mới"."

Nói xong câu này, biểu cảm của ông ta chợt nghiêm túc lại:

"Người như vậy thường tự xưng là đã nhận được ân huệ của Chấp tuế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận