Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1042: Nghi vấn

Phòng phẫu thuật đương nhiên là không đặt trong phòng khách, Thương Kiến Diệu và Gnawa sau khi hết lục soát đơn giản đã phát hiện địa điểm mục tiêu nằm ở bên phải căn hộ.

Đây là một căn phòng đã được cải tạo, bên trên có treo những ngọn đèn mổ, bên dưới đèn là giường phẫu thuật có thể di chuyển được, bên cạnh giường còn có rất nhiều máy móc hiện đại, tân tiến.

Lúc này, có một bộ xương trắng không đắp bất cứ thứ gì lẳng lặng nằm trên chiếc giường kia, xung quanh có lác đác vài thi thể và thiết bị y tế chưa bị rỉ sét.

Thương Kiến Diệu khoác súng trường "Chiến sĩ điên cuồng", vác theo chiếc ba lô căng chặt của mình, đi đến bên cạnh giường phẫu thuật, chăm chú quan sát thi thể của người nghi ngờ là "con của Chấp tuế".

"Có thể nhìn ra phẫu thuật về phương diện gì không?" Qua một hồi, anh nghiêng đầu hỏi thăm Gnawa.

Gnawa đội mũ giáp "Tắc kè hoa" gật gật cái cổ bằng kim loại:

"Chỉ nhìn từ xương tìm rất khó đưa ra phán đoán."

Nói đến đây, ông ta lại đổi giọng:

"Nhưng cuộc giải phẫu không thể nào không chuẩn bị gì đã xuống dao, chắc chắn phải làm rõ ổ bệnh ở nơi nào trước."

Ý của ông ta là, bác sĩ phụ trách phẫu thuật chắc hẳn có tư liệu tương đối hoàn chỉnh về ca bệnh.

Keng! Thương Kiến Diệu dùng bàn tay phải bao phủ khung xương kim loại vỗ vào phần ngực có dán bức tranh chư thiên Chấp tuế phù hộ, nói như ngộ ra:

"Mau chóng kiểm tra các thi thể xung quanh."

Nói xong, anh lại nhìn vào bộ xương trắng trên bàn mổ:

"Đây là "con của Chấp tuế"? Xương cốt để lại cũng không khác gì người bình thường nhỉ."

Gnawa đã thăm dò một lượt từ trước, nói:

"Khả năng đứa con do thể giáng thế của Chấp tuế để lại là nhân loại bình thường cũng không thấp."

Thương Kiến Diệu bỏ qua câu này, tự mình nói tiếp:

"Sẽ là con của vị Chấp tuế nào?"

"Cái bóng vặn vẹo, Chấp tuế Tháng Tư?"

Đây là suy đoán anh căn cứ vào những gì gặp phải trong cầu thang để đưa ra.

"Xác suất là 82%." Gnawa đưa ra một kết quả tính toán.

Tư duy của Thương Kiến Diệu lại nhảy sang một chuyện khác, nói với vẻ vô cùng đau đớn:

"Đường đường là Chấp tuế, lại không có cách nào chữa khỏi cho con mình, để mặc ông ta mạo hiểm tiếp nhận cuộc phẫu thuật!"

"Việc Chấp tuế can thiệp vào Đất Xám rõ ràng gặp phải sự hạn chế nào đó." Gnawa không thử lý giải suy nghĩ của Thương Kiến Diệu, có câu hỏi thì trả lời, có câu nói thì hưởng ứng.

Thương Kiến Diệu cuối cùng cũng khống chế được bản thân, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể mặc áo blouse trắng ở bên cạnh bàn mổ.

Xung quanh thì thể rơi vãi các vật phẩm như dao mổ, thuốc sinh học, trên người sạch sẽ không có tài liệu gì.

"Tìm thấy rồi." Gnawa ngồi xổm đằng sau một bộ hài cốt, lên tiếng nói.

Thương Kiến Diệu dựa vào thiết bị khung xương quân dụng, xoay người một trăm tám mươi độ.

"Là cái gì?" Anh còn chưa hạ mặt nạ bảo hộ xuống đã vội vàng hỏi.

Gnawa vừa lật xem tư liệu, vừa tiến hành phiên dịch :

"Mục tiêu của cuộc phẫu thuật là giải quyết vấn đề về tim, vì thế đã chuẩn bị hệ thống tuần hoàn bên ngoài cơ thể."

Khi thế giới cũ bị hủy diệt, Konimis không gặp phải sự đả kích nào, thiết bị máy móc trong các bệnh viện đều được bảo tồn khá nguyên vẹn, chỉ là theo thời gian trôi qua, bản thân không có dây chuyền sản xuất các loại dược phẩm và thiết bị y tế, nên mới dần dần tiến vào trạng thái nhập khẩu một ít thuốc thiếu thốn.

"Xem ra đúng là cuộc phẫu thuật đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn chưa kết thúc đã gây ra một trận tai họa." Thương Kiến Diệu đứng phắt lên, lại một lần nữa nhìn về phía di hài của "con của Chấp tuế".

Gnawa nói:

"Theo kết quả đánh giá trước phẫu thuật, cũng có sự mạo hiểm rất lớn, nhưng đội ngũ này vẫn muốn thử một lần, sau khi bệnh nhân nắm rõ tình hình cũng đồng ý với họ."

"Chắc hẳn họ không ngờ cuộc phẫu thuật thất bại lại gây ra một tai họa mang tính hủy diệt toàn thành phố."

"Đúng vậy, đúng vậy." Thương Kiến Diệu tỏ ý tán đồng.

Tiếp đó anh dựng thẳng bàn tay phải lên, nói:

"Nam mô a nậu đa la tam miệu tam bồ đề, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ."

Gnawa tiếp tục phân tích nội dung bên trong tài liệu của ca bệnh:

"Phương án tiền phẫu thuật có nhắc đến, bệnh nhân là một người thức tỉnh, sau khi gây tê có thể sẽ bất giác ảnh hưởng đến tín hiệu điện từ trong môi trường xung quanh, cần người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" am hiểu về năng lực trong phương diện này phụ trợ..."

"Rất mạnh?" Thương Kiến Diệu ngắt lời Gnawa.

"Người thức tỉnh thăm dò sâu trong "Hành lang tâm linh" có thể can thiệp vật chất ở một mức độ nhất định." Gnawa đáp lại.

Ông ta nói tiếp:

"Bệnh nhân tám mươi mốt tuổi, sức khỏe rất yếu, đây là căn nguyên chủ yếu của nguy cơ."

"Tám mươi mốt tuổi?" Thương Kiến Diệu kinh ngạc thốt lên: "Ông ta chỉ là một đứa trẻ thôi chứ!"

Gnawa biết đây là "Này" lý giải trên ngữ nghĩa về cách gọi "con của Chấp tuế", nghiêm túc giải thích:

"Konimis bị hủy diệt vào năm 37 lịch mới, mà thời đại hỗn loạn trước lịch mới kéo dài khoảng 20 năm."

"Nếu Hội đồng hiền nhân của Konimis tuyên bố "con của Chấp tuế" phù hộ cho thành phố này và làng mạc xung quanh nó thoát khỏi tai họa thế giới cũ hủy diệt, thì chứng tỏ lúc ấy đối phương đã có ý thức tự chủ và năng lực hành động khá mạnh."

"Kết hợp với tin tức 81 tuổi này, quay ngược về trước, trước khi thế giới cũ bị hủy diệt "con của Chấp tuế" khoảng 24 tuổi, phù hợp với suy đoán vừa rồi."

Thời đại hỗn loạn duy trì bao nhiêu năm, đối với các thế lực khác nhau, cách tính cũng khác nhau, chỉ có thể nói đại khái chừng 20 năm, những năm gần đây các thế lực lớn trên Đất Xám càng ngày càng giao lưu thường xuyên hơn, lịch mới đều có cách tính riêng của mỗi thế lực, cần phải thông qua chuyển đổi mới có thể khớp được.

Thương Kiến Diệu thở dài không hề che giấu:

"Tôi còn tưởng ông ta lớn bằng Tiểu Xung."

"Đã bảy tám mươi tuổi rồi, vẫn còn lấy danh xưng "con của Chấp tuế", dùng oai phong của cha chú để tỏ rõ thân phận của mình, chẹp chẹp, sống không được tốt lắm."

Giờ phút này, Gnawa sâu sắc hiểu được câu thành ngữ: Ông nói gà bà nói vịt.

Ông ta không biết Thương Kiến Diệu đang cảm khái điều gì.

Thương Kiến Diệu nhanh chóng quên đi lời nói vừa rồi, kiểm tra các bộ hài cốt còn lại, không phát hiện ra đầu mối hữu dụng nào.

Liếc nhìn thi hài không mặc quần áo hay mang theo đồ gì của "con của Chấp tuế", anh đi ra cửa, nói:

"Đến các phòng khác tìm kiếm xem sao."

"Cần báo cáo phát hiện vừa rồi cho Đại Bạch trước không?" Ánh sáng đỏ lóe lên vài cái trong mắt Gnawa.

Thương Kiến Diệu ngửa đầu cười nói:

"Việc này còn cần hỏi?"

Không để Gnawa có cơ hội phản ứng lại, anh đã dựa vào hệ thống truyền tin nội bộ bên trong thiết bị khung xương quân dụng, báo cáo đơn giản về tình hình trong phòng phẫu thuật cho Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên suy nghĩ một hồi rồi nói:

"Có một vấn đề."

"Vấn đề gì?" Thương Kiến Diệu hăng hái hỏi.

"Này", anh như vậy có giống vừa phát hiện ra thi thể của cha mình không? Tương Bạch Miên không nhịn được thầm châm chọc một câu.

Có điều cô cũng biết, thực ra Thương Kiến Diệu đã sớm chấp nhận sự thật cha mình đã mất, chỉ là muốn làm rõ cuối cùng cha mình đã làm gì, chết bởi điều gì.

Mà bây giờ chắc chắn nỗi đau thương của Thương Kiến Diệu vẫn còn, nhưng cũng có sự thoải mái và buông bỏ sau khi hoàn thành tâm nguyện.

Hơn nữa, tư duy của một bệnh nhân tâm thần rất khó dùng logic của người bình thường để suy đoán ra trạng thái.

Tương Bạch Miên trầm ngâm vài giây rồi nói:

"Con của Chấp tuế đã tám mươi mốt tuổi, cũng đã thăm dò đến chỗ sâu trong "Hành lang tâm linh", vì sao còn mạo hiểm tiếp nhận phẫu thuật tim, mà không trực tiếp đi vào "Thế giới mới"?"

"Cha của ông ta là Chấp tuế, hoàn toàn có thể khiến cánh cửa dẫn đến "Thế giới mới" trực tiếp xuất hiện trước mặt con mình."

Việc Chấp tuế có thể điều chỉnh số thứ tự và vị trí căn phòng là điều đã được công nhận, Thương Kiến Diệu đã từng gặp rất nhiều lần.

Thương Kiến Diệu nhất thời bật cười:

"Xem ra Chấp tuế cũng không muốn con mình tiến vào "Thế giới mới"."

Tương Bạch Miên im lặng, đây cũng là kết quả cô nghĩ tới.

Đương nhiên đây không phải là khả năng duy nhất, Tương Bạch Miên cân nhắc rồi nói:

"Có lẽ có thứ gì đó ngăn cản Chấp tuế giúp đỡ con trai mình."

"Thật là đáng thương." Thương Kiến Diệu đột nhiên đồng cảm, mặc dù anh còn chưa có con.

Thời gian eo hẹp, Tương Bạch Miên không nói thêm nữa, dặn dò hai câu sau đó chủ động dừng trò chuyện.

Thương Kiến Diệu và Gnawa lập tức rời khỏi phòng phẫu thuật, tiến vào căn phòng bên cạnh.

Đây là một căn phòng sách không nhỏ, bên trên giá sách bày rất nhiều sách báo, một phần thậm chí còn cần phải có thang để leo lên lấy.

Gnawa liếc nhìn lại, thấy có sách về các lĩnh vực nghệ thuật như âm nhạc, hội họa, điêu khắc, cũng nhìn thấy các loại sách về chữa bệnh, giữ gìn sức khỏe như "Nhân loại làm thế nào để giữ gìn sức khỏe", "Bảo vệ trái tim của bạn", "Mở ra đại não của bạn"...

"Sở thích đọc sách của chủ nhân căn phòng này rất tạp." Gnawa bước đầu đưa ra phán đoán.

Điều này khiến việc tìm kiếm đầu mối căn cứ vào danh sách đọc của "Tổ điều tra cũ" trở nên rất khó khăn.

Thương Kiến Diệu vẫn đẩy mặt nạ bảo hộ lên cao, cười nói:

"Sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, phương thức giải trí của con người quá ít, chỉ có thể đọc sách."

Giây tiếp theo, anh tự phản bác lại bản thân:

"Ai nói vậy? Là chúa tể Konimis, niềm vui sướng của "con của Chấp tuế" là điều anh hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được!"

"Nói cứ như anh có thể tưởng tượng ra vậy..." Các Thương Kiến Diệu khác cãi nhau ầm ĩ.

Điều này khiến Gnawa nghi ngờ có phải bệnh tình của anh trở nặng không.

Ông ta đang định lên tiếng khuyên can, Thương Kiến Diệu mặc thiết bị khung xương quân dụng đi đến bên cạnh bàn học gần cửa sổ.

Nơi đó có để giá bút và các loại sách vở, vị trí dễ thấy nhất có một khung ảnh.

Thương Kiến Diệu giơ tay phải ra, cầm lấy khung ảnh kia, chuyển mặt trước của nó về phía mình.

Trong ảnh có hai người đàn ông, một người tuổi trung niên, một người chưa đến 20 tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận