Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 784: Hai tên

Trong lúc Bạch Thần điều chỉnh tư thế, chậm rãi ngắm bắn, Long Duyệt Hồng mặc áo giáp thông minh sinh học loại hình "Thiết xà Hắc Trảo" và Gnawa mặc áo giáp thông minh sinh học loại hình "Tắc kè hoa" lẻn đến gần hang động kín đáo kia.

"Không cần cân nhắc đến "Dẫn dắt tư duy", họ không nghe hiểu được lời anh nói, hẳn là không có hiệu quả đâu." Tương Bạch Miên nghiêng đầu nhắc nhở Thương Kiến Diệu một câu.

Tuy cô biết với trí thông minh và kinh nghiệm chiến đấu của Thương Kiến Diệu, không thể nào không biết rõ điểm ấy, nhưng chỉ sợ anh ta đột nhiên đổi sang nhân cách thích thử những điều không bình thường, cho nên bề ngoài là nhắc nhở, thực tế là đang "cảnh cáo".

Thương Kiến Diệu đang làm nóng người trước trận đấu, đáp lại bằng vẻ mặt thờ ơ:

"Nếu cô không đi theo, họ sẽ bỏ rơi cô."

Động tác làm nóng người của anh được lấy từ bài tập thể dục theo đài của Vương Phú Quý, có trật tự tiết tấu, hoạt bát năng động.

Nghe thấy lời anh nói, hơi thở của Tương Bạch Miên hơi nghẹn lại, cô nghiến răng, nhìn theo bóng lưng Long Duyệt Hồng, mặc thiết bị khung xương quân dụng, từng bước đuổi theo.

Nguyên nhân cô không định vị Gnawa là vì người máy thông minh này đã dựa vào áo giáp thông minh sinh học loại hình "Tắc kè hoa" ẩn giấu thân hình, biến mất trong tầm mắt của cô.

Tuy rằng Tương Bạch Miên còn có thể cảm ứng được sự tồn tại của tín hiệu điện, nhưng cứ cảm thấy thiếu an toàn, vẫn lựa chọn "thực thể" mắt nhìn thấy thì hơn.

Chẳng mấy chốc, Long Duyệt Hồng đã nhìn thấy bốn "Vô tâm giả" làm lính gác ở bên ngoài cửa hang.

Bọn họ đều là đàn ông, giống như "Vô tâm giả" bình thường, lưng hơi còng xuống, mắt đục ngầu, đầy tơ máu, tóc vừa rối vừa bết, cơ mặt đã có sự biến dị nhất định.

Lúc này, bọn họ đều mặc quần áo không vừa người lắm, có nhiều vết may vá, lần lượt ôm súng trường, súng săn, súng đạn ghém và súng tự động.

Đối với một đội ngũ chính quy của thế lực lớn mà nói, chủng loại vũ khí quá nhiều, ngược lại không phải là chuyện tốt, dù sao cũng phải chuẩn bị rất nhiều loại đạn, mỗi loại súng ống đều phải biết cách sửa chữa, ảnh hưởng đặc biệt đến năng suất của hậu cần, nhưng ngay cả thợ săn di tích còn không quan tâm đến điểm ấy, huống hồ là "Vô tâm giả" có cái gì dùng cái đấy, dùng hết thì vứt.

Long Duyệt Hồng hết sức chăm chú nhìn bốn "Vô tâm giả" kia, đợi Bạch Thần khai hỏa phát súng đầu tiên.

Trong động tĩnh khá nhỏ, một viên đạn bay tới cực nhanh, xuyên thẳng vào đầu tên "Vô tâm giả" cầm súng tự động.

Đầu của hắn hệt như một đóa hoa đỏ tươi bất chợt nở rộ.

Nó dường như là một viên đạn tín hiệu, Long Duyệt Hồng và Tương Bạch Miên đồng thời nhảy ra khỏi nơi ẩn nấu, lao rầm rầm về phía hang núi.

Trong quá trình xông tới, họ không quên dùng súng trường trong tay và súng tự động lắp trên thiết bị khung xương quân dụng tạo ra hỏa lực áp chế

Trong tiếng súng nổ dày đặc, ba tên "Vô tâm giả" một người đầu nở hoa, chết dưới súng của Bạch Thần, một tên bị Gnawa lẻn đến gần giữ chặt cơ thể, bóp cò, cả người trúng đạn, máu bắn tung tóe.

Lúc bọn họ ngã xuống đất, một tên "Vô tâm giả" trong hang núi đã nhận ra động tĩnh, lao ra ngoài.

Đây là một người phụ nữ, mặt mũi bẩn thỉu, trên đầu đội mũ lưỡi trai.

Khi ánh mắt của cô ta khóa chặt Tương Bạch Miên đang chạy gần đến Long Duyệt Hồng, nửa người Tương Bạch Miên đột nhiên tê dại, không thể khống chế được thiết bị khung xương quân dụng nữa, ngã về một bên.

Cùng lúc đó cô gái này định giơ súng đạn ghém trong tay lên.

Đôi mắt của Tương Bạch Miên bất chợt phủ một lớp sương mù, súng đạn ghém trong tay "Vô tâm giả" nữ kia theo đó bị nâng lên hai phân.

Pằng!

Một số lượng lớn mảnh sắt bắn về giữa không trung.

"Ảo giác không gian"!

Tương Bạch Miên sử dụng "Ảo giác không gian" để cho kẻ địch phán đoán sai lầm, chĩa súng về nơi không có ai.

Là "Vô tâm giả", cô gái kia có trực giác của thú hoang, sau khi một phát súng không có hiệu quả, cô ta cảm nhận được nguy hiểm, vội vã lùi vào trong hang động, chạy thoát từ một lối ra khác.

Nhưng lúc này, hai chân của cô ta không nghe sai khiến.

"Tứ chi thiếu sót động tác"!

Rầm!

Tương Bạch Miên ngã xuống mặt đất, bắn một viên đạn hỏa tiễn về phía cửa hang.

Vụ nổ nuốt sống "Vô tâm giả" cao cấp kia, khiến cả người cô ta bị xé tan thành mảnh nhỏ.

Trong khói thuốc súng mù mịt, Gnawa và Long Duyệt Hồng một trước một sau xông vào hang động.

Thứ đầu tiên đập vào mắt họ chính là thi thể của con người bị treo trên cao, đang nhẹ nhàng đung đưa theo cơn gió phát sinh từ vụ nổ vừa rồi.

Những thi thể này bị lột sạch bóng, thậm chí có thi thể mất đi làn da, chỉ còn lại máu thịt lồ lộ.

Có mấy chục thi thể, chính là dân du cư hoang dã trong điểm định cư bị tập kích lúc trước.

Trong đó đứa trẻ nhỏ tuổi nhất mới có mấy tuổi, đang bị treo ở đó hong gió.

Thấy cảnh tượng này, đôi mắt Long Duyệt Hồng lập tức đỏ lên.

Hắn nhấc súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" trong tay lên, hướng về phía các "Vô tâm giả" vừa né tránh sóng xung kích từ vụ nổ, điên cuồng bắn phá.

Trong tiếng tạch tạch tạch, từng tên "Vô tâm giả" còn chưa kịp phản ứng đã bị đạn bắn trúng, trên người hoặc xuất hiện rất nhiều lỗ máu, hoặc cơ thể không còn hoàn chỉnh.

Long Duyệt Hồng đang định đổi băng đạn, trong đầu đột nhiên "uỳnh" một tiếng, đáy lòng trồi lên một nỗi sợ hãi mãnh liệt, xuất phát từ bản năng.

Hắn bắt đầu run rẩy, quên cả sử dụng vũ khí, hắn thấy một người đàn ông da ngăm đen giống như nửa cột sắt từ chỗ sâu trong hang động đi ra.

Tóc người đàn ông như ổ gà, đôi mắt đục ngầu, tràn ngập hung ác, là một "Vô tâm giả".

Hắn chỉ mặc một chiếc quần vải bạt, nửa người trên để trần, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gầm rú trầm thấp.

Khí tức khiến người khác sợ hãi cũng theo đó lan ra, hai chân Long Duyệt Hồng mềm nhũn, suýt nữa thì không đỡ nổi trọng lượng cơ thể hắn.

Lúc này, Gnawa không bị ảnh hưởng đang chiến đấu ác liệt với mấy tên "Vô tâm giả" mượn nham thạch trong hang động để ẩn náu cơ thể, có kĩ thuật khá xuất chúng.

Mấy tên "Vô tâm giả" này có tên sử dụng ống phóng rocket tác chiến đơn binh, có tên ôm súng bắn tỉa thích hợp dùng ở cự li xa, bọn họ đều có thể uy hiếp đến Gnawa ở mức độ nhất định.

Đương nhiên, Gnawa không quan tâm lắm, bởi vì hiện giờ ông ta đã mặc thêm một lớp áo giáp thông minh sinh học loại "Tắc kè hoa", chỉ là ngại hoàn cảnh trong hang động, cho rằng buộc phải ngăn chặn những kẻ địch này, tránh cho sóng xung kích và mảnh đạn sinh ra từ vụ nổ làm tổn thương đến Tương Bạch Miên theo ở phía sau.

Về phần Long Duyệt Hồng, có áo giáp thông minh sinh học loại hình "Thiết xà Hắc Trảo", Gnawa cảm thấy không cần lo lắng.

Chỗ Tương Bạch Miên, nỗi sợ hãi hệt như thực thể này dường như biến thành một cây chùy thép, đang nện từng phát vào tim cô.

Có điều, khi vừa vào hang động, cô không những không sợ, không run rẩy, mà còn tỏ vẻ phấn khích.

Lại một "Vô tâm giả" cao cấp? Chính là tên mà lão Gnawa nói lúc trước? Một quần thể "Vô tâm giả" nhỏ thế này lại có đến hai "Vô tâm giả" cao cấp, quả thực không bình thường... Tương Bạch Miên vứt bỏ ống phóng rocket tác chiến đơn binh, chống đỡ cảm giác sợ hãi khiến người ta hít thở không thông, ôm súng phóng lựu lên.

"Mất phối hợp kích thích"!

Bởi vì lúc trước Gnawa đã trinh sát được thông tin về phương diện này, cho nên Tương Bạch Miên đã sớm thay đổi phản ứng kích thích tương tự của bản thân, khiến nỗi sợ hãi biến thành phấn khởi và kích động.

Mà cách thay đổi này có linh cảm đến từ Thương Kiến Diệu.

Rầm!

Một quả lựu đạn bay thẳng về phía "Vô tâm giả" cao cấp có cơ thể cường tráng, làn da ngăm đen, mà hắn vốn định né tránh hai chân cũng mất đi động tác nên có.

Ầm ầm!

Nửa người trên của "Vô tâm giả" cao cấp kia bị lựu đạn bắn trúng, nổ tan tác, trong chớp mắt tứ chi phân liệt.

Ngay sau đó, đám "Vô tâm giả" đang chơi trốn tìm với Gnawa từng người một xông lên, "dũng mãnh" không gì sánh được.

Trong âm thanh tạch tạch tạch, bọn họ bị Gnawa bắn hạ.

Một bên khác, Long Duyệt Hồng trở lại bình thường, đột kích vào chỗ sâu trong hang động.

Hắn thành thạo đổi đạn của súng trường "Chiến sĩ điên cuồng", không ngừng dùng cách bắn tỉa loại trừ những kẻ địch dọc đường.

Đột nhiên, trong mắt hắn xuất hiện một bóng người.

Đây là một "Vô tâm giả" chưa đến mười tuổi.

Ngoại trừ đôi mắt đục ngầu, ngoại trừ cơ mặt và hàm răng biến dị để cắn xé nhai nuốt, nó không khác trẻ con nhân loại bình thường là mấy.

Nó đang cúi người, cảnh giác nhìn Long Duyệt Hồng, cả người không ngừng run rẩy, trong mắt vì sợ hãi mà tràn ngập nước, có vẻ vừa bất lực vừa đáng thương.

Long Duyệt Hồng chần chừ một chút, không bóp cò.

Đúng lúc này "Vô tâm giả" nhỏ tuổi ấy không biết lấy đâu ra một quả lựu đạn đã kéo chốt, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, ném nó về phía Long Duyệt Hồng.

Đồng tử Long Duyệt Hồng ngưng lại, hắn bổ về bên cạnh theo phản xạ có điều kiện, co người lại giữa không trung.

Ầm ầm!

Long Duyệt Hồng tránh thoát chính diện vụ nổ, nhưng dưới sóng xung kích, các mảnh vỡ vẫn bắn lên bề mặt áo giáp thông minh sinh học của hắn, song không thể xuyên qua.

Mà thứ duy nhất không được bảo vệ của hắn chính là cánh tay người máy loại hình T1, độ cứng còn hơn cả "Thiết xà Hắc Trảo".

Phù, lúc Long Duyệt Hồng thở hổn hển đứng dậy, "Vô tâm giả" nhỏ tuổi kia đã bị Tương Bạch Miên bắn thành cái sàn.

Theo từng "Vô tâm giả" ngã xuống, tiểu đội đột kích đã đi sâu vào trong hang núi, nơi này chỉ còn lại hai "Vô tâm giả" nữ và mấy đứa trẻ đằng sau họ.

Hai "Vô tâm giả" này vô cùng căng thẳng, nhìn chăm chăm vào đám người Long Duyệt Hồng, che chắn đảm trẻ tuy chưa đến năm tuổi nhưng đã vô cùng hung dữ ở đằng sau.

Họ phát ra tiếng nức nở, cố gắng dọa cho kẻ định chạy đi, nhưng cả người đều đang run rẩy khó mà kiềm chế, để lộ sự sợ hãi từ đáy lòng.

Họ không lùi một bước nào.

Tương Bạch Miên và Long Duyệt Hồng đồng thời đi chậm lại, không phát động tấn công.

Lúc này, một quả lựu đạn lướt qua họ, bắn thẳng vào chỗ sâu trong hang động.

Trong tiếng nổ ầm ầm, từng bóng người ngã xuống.

Gnawa đi tới bên cạnh Tương Bạch Miên và Long Duyệt Hồng, nói bằng giọng mang theo cảm giác âm thanh điện tử hợp thành:

"Hiện giờ họ là kẻ địch của nhân loại, nhân từ với họ chính là gây tội cho nhân loại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận