Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 926: Mục Thanh thanh

Tầng 417, Long Duyệt Hồng dẫn Thương Kiến Diệu đến gặp bà nội Chung Tử Ninh của mình ở trung tâm hoạt động.

Lúc này, Chung Tử Ninh đang cùng một đám hàng xóm cả lớn cả nhỏ tập khiêu vũ rèn luyện sức khỏe.

Thương Kiến Diệu nhìn thấy, hai mắt như tỏa sáng, lập tức cởi áo khoác ra, gia nhập vào đó.

Điều khiến anh thất vọng chính là đúng lúc này tiếng nhạc ngừng lại.

Chung Tử Ninh dùng khăn mặt vắt trên vai lau mồ hôi trán, nghe thấy tiếng cháu trai lớn gọi mình.

Trong lúc tiến tới đón bà cụ, Thương Kiến Diệu vừa tiếc nuối vừa hâm mộ Long Duyệt Hồng, nói bằng giọng cảm khái:

"Khâu tổ chức hoạt động ở tầng của bà nội anh rất tốt."

"Chủ quản trung tâm hoạt động ở đây rất nghiêm túc, rất có trách nhiệm!"

Tôi lại không thích mấy chuyện như bật nhạc khiêu vũ này... Long Duyệt Hồng thầm lẩm bẩm trong lòng, đồng thời thuận miệng đáp lại Thương Kiến Diệu một câu:

"Nếu anh cảm thấy tốt, sau này kết hôn có thể xin cấp phòng ở tầng này, với cấp bậc của anh, bên trên chắc chắn sẽ cân nhắc đến ý nguyện của anh."

Hắn không nói, so với cấp bậc chức vụ, Thương Kiến Diệu được coi trọng hơn là vì anh ta thuộc cấp bậc người thức tỉnh.

Vừa dứt lời, Long Duyệt Hồng "a" một tiếng.

Hắn nghĩ đến bệnh tình nghiêm trọng của Thương Kiến Diệu, cô gái nào được phân phối cho anh ta đều sẽ cảm thấy đây không phải là chuyện đáng để vui mừng, trừ phi hai bên có tình cảm với nhau, đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn mới có thể khoan dung và tiếp nhận.

"Đây là đồng nghiệp mà cháu nói à?" Chung Tử Ninh nhìn thấy hai người tới, liếc nhìn Thương Kiến Diệu một cái, hỏi Long Duyệt Hồng.

Không đợi Long Duyệt Hồng đáp lại, Thương Kiến Diệu đã ngoan ngoãn gật đầu:

"Chào bà ạ!"

"Vâng ạ." Long Duyệt Hồng vội vàng bổ sung.

"Ừm." Chung Tử Ninh khẽ gật đầu, lại quan sát Thương Kiến Diệu một hồi, vừa nhớ lại, vừa hỏi Long Duyệt Hồng: "Cậu ấy là bạn học của cháu đúng không? Bà nhớ từng gặp ở nhà cháu rồi, cậu ấy từng nhiều lần tới tìm cháu chơi."

"Vâng vâng, chúng cháu được phân đến cùng một tổ." Long Duyệt Hồng giải thích đơn giản.

Chung Tử Ninh mỉm cười, nhiệt tình hỏi Thương Kiến Diệu:

"Bao giờ cháu kết hôn?"

"Cháu còn chưa có đối tượng." Thương Kiến Diệu thành thật trả lời, Long Duyệt Hồng muốn ngăn đối phương lại nhưng không kịp.

Câu trả lời này không phù hợp với phương án!

Chung Tử Ninh sửng sốt:

"Cháu không có đối tượng thì cầu bùa đông con nhiều cháu làm gì?"

Thương Kiến Diệu nghiêm túc giải thích:

"Bình thường hẳn là nên cầu bùa nhân duyên."

Thấy Chung Tử Ninh gật đầu tán đồng, anh tiếp tục nói:

"Nhưng cầu bùa nhân duyên xong, có đối tượng, kết hôn rồi, không phải vẫn đến cầu bùa đông con nhiều cháu sao?"

"Nếu như cháu trực tiếp đến cầu bùa đông con nhiều cháu, cũng không thể một mình cháu sinh con được, chắc chắn phải tìm cho cháu một đối tượng."

"Cho nên cháu cầu bùa đông con nhiều cháu là nhất cử lưỡng tiện!"

Chung Tử Ninh nghe mà đầu óc choáng váng, lại cảm thấy đối phương nói cũng có lý.

"Cũng phải." Bà ấy chỉ vào trung tâm hoạt động: "Bà về nhà thay quần áo trước, sau đó sẽ dẫn cháu đến nhà họ Mục xin bùa."

Thương Kiến Diệu thành khẩn hỏi:

"Bà ơi cháu có thể ở đây đợi bà không?"

Ông bà nội của Long Duyệt Hồng ở khu C, đi đến nhà họ Mục ở khu B kiểu gì cũng phải đi ngang qua trung tâm hoạt động.

"Thằng bé này, còn ngại à? Bà bảo cháu này, tính cách như thế không dễ tìm đối tượng đâu." Chung Tử Ninh cười nói: "Không sao không sao, cháu ở đây chờ cũng được."

Bà lại nói với Long Duyệt Hồng:

"Cháu nói chuyện với bạn đi."

Sau khi nhìn bà nội rời khỏi trung tâm hoạt động, Long Duyệt Hồng cau mày, thấp giọng nói với Thương Kiến Diệu:

"Không phải anh dùng năng lực với bà nội tôi đấy chứ?"

"Không thì sao bà dễ dàng tiếp nhận chuyện một thanh niên độc thân đi cầu bùa đông con nhiều cháu chứ?"

"Không có." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ vô tội: "Bà nội anh rất dễ nói chuyện."

Long Duyệt Hồng đang định đáp một câu "đúng vậy", Thương Kiến Diệu lại bổ sung:

"Giống anh vậy."

"..." Long Duyệt Hồng nhất thời không nói nên lời.

Qua mấy chục giây sau, tiếng nhạc một lần nữa vang lên, Thương Kiến Diệu cởi áo khoác ra cầm trong tay, đi vào trong đám người đang khiêu vũ.

Anh hệt như cá gặp nước, giống như quay về nhà mình vậy.

Thì ra anh không muốn đi theo về nhà bà nội tôi là vì nhân cơ hội khiêu vũ... Long Duyệt Hồng bây giờ mới hiểu ra.

Đợi Chung Tử Ninh thay quần áo quay lại, Thương Kiến Diệu rời khỏi sàn nhảy mà chưa thỏa mãn, mặc áo khoác vào.

"Rất có cảm giác nhịp điệu." Chung Tử Ninh khen ngợi: "Bình thường có rất ít thanh niên khiêu vũ với các bà."

"Đó là vì họ không có mắt nhìn, không biết cách thưởng thức." Thương Kiến Diệu hùng hồn nói.

Câu này khiến Chung Tử Ninh vô cùng vui vẻ, Long Duyệt Hồng đột nhiên có cảm giác nguy cơ, địa vị cháu trai lớn của mình sắp không giữ được nữa.

Thế là hắn cố gắng cắt ngang đề tài.

Ba người vừa cười nói vừa tiến vào khu B, tới trước căn nhà số 49.

Nó không những đóng chặt cửa chính mà ngay cả rèm cửa sổ màu đen cũng được kéo lại.

Mà vào giờ này, phần lớn các căn phòng xung quanh đều đang mở cửa, mọi người tụ tập trên đường phố nói chuyện phiếm, giết thời gian.

Cốc cốc cốc, Chung Tử Ninh gõ cửa phòng 49.

"Tiểu Mục ơi! Có nhà không?" Bà vừa gõ cửa vừa gọi.

Qua chừng mười giây, cửa phòng "kẹt" một tiếng mở ra.

Bên trong mờ tối, chỉ bật một ngọn đèn bàn, diện tích không tính là rộng lắm, còn nhỏ hơn phòng của Thương Kiến Diệu một chút, chỉ gắng gượng ở được một nhà ba người.

Lúc này, trong phòng chỉ có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc quần áo cũ kỹ.

Tóc tai chị ta rối bù, da tái nhợt, còn lại thì tạm ổn, là người đã từng cải tạo gien có hiệu quả đạt tiêu chuẩn trở lên.

"Lãng phí điện quá! Vì sao không dùng ánh đèn ngoài phố?" Trước khi Chung Tử Ninh lên tiếng nói rõ ý định đến đây, Thương Kiến Diệu đã khuyên nhủ với vẻ mặt vô cùng tiếc của.

Đối phương ngẩn ra:

"Vẽ bùa phải ở trong hoàn cảnh như thế.

"À." Thương Kiến Diệu bày tỏ thái độ tôn trọng người chuyên nghiệp.

Chung Tử Ninh liếc nhìn tên này một cái, mỉm cười nói:

"Tiểu Mục à, đây là đồng nghiệp của cháu trai bà, cậu ấy muốn đến xin bùa đông con nhiều cháu."

"À... Chồng con cháu đâu?

"Đến nhà ông nội thằng bé rồi, cháu có một lá bùa cần làm gấp, nên không đi." Người phụ nữ họ Mục kia giải thích.

Chị ta lại hỏi Thương Kiến Diệu:

"Cậu có cần gấp không?"

"Nếu cần gấp thì tôi không sắp xếp được thời gian đâu."

Phải thêm điểm cống hiến... Long Duyệt Hồng đọc đủ loại tài liệu giải trí của thế giới cũ, trong lòng bồi thêm một câu như vậy gần như theo phản xạ có điều kiện.

"Không vội không vội." Thương Kiến Diệu mỉm cười đáp lại: "Dì Mục, lúc nào gì rảnh rỗi vẽ cũng được."

"Dì..." Người phụ nữ họ Mục lặp lại tiếng gọi này, vẻ mặt không được tốt lắm.

Ê, những thời điểm thế này cần phải đổi người nào EQ cao ấy! Long Duyệt Hồng cố gắng nhịn xuống ý muốn gãi đầu.

Hắn luôn cảm thấy chỉ số EQ của Thương Kiến Diệu lên xuống thất thường.

Chung Tử Ninh mỉm cười, vội vàng giới thiệu:

"Đây là Tiểu Mục, Mục Thanh Thanh, con bé chỉ lớn hơn cháu mấy tuổi."

Thương Kiến Diệu "à" hai tiếng, mỉm cười với Mục Thanh Thanh:

"Chị thấy đấy."

"Chúng ta đều là người được sinh ra sau khi công ty đã thành thục kỹ thuật cải tạo gien."

"Chị lớn hơn em mấy tuổi."

"Cho nên..."

Mục Thanh Thanh cũng cười nói:

"Em gọi chị là chị Mục là được rồi, chị vẫn luôn tiếc nuối vì không có em trai em gái."

Long Duyệt Hồng nhìn mà trợn mắt há mồm.

Lúc này hắn mới phát hiện hành vi có chỉ số EQ thấp lúc trước của Thương Kiến Diệu là để làm bước đệm cho việc sử dụng "Thằng hề suy luận" hoặc nên nói là "Dẫn dắt tư duy" sau đó.

Quá thâm hiểm! Quá thâm hiểm! Long Duyệt Hồng chỉ có thể dùng cách oán thầm để bày tỏ tâm trạng của mình.

Sau khi trở thành chị em với Thương Kiến Diệu, Mục Thanh Thanh đột nhiên nhiệt tình hơn rất nhiều:

"Em chờ chị chút, bây giờ chị sẽ vẽ bùa cho em ngay đây."

Chung Tử Ninh đứng bên cạnh nhìn còn an ủi một câu:

"Bà đã nói mà, con người Tiểu Mục rất tốt."

Long Duyệt Hồng nhân cơ hội nói với Chung Tử Ninh:

"Bà nội ơi chuyện đã xong rồi, ở đây không phiền bà nữa, bọn cháu chờ ở đây, bà quay về trung tâm hoạt động khiêu vũ đi."

Hắn sợ cuộc nói chuyện sau đó quá dọa người, làm bà nội nhà mình sợ hãi, hoặc khiến bà bị cuốn vào nguy hiểm.

Quả thực Chung Tử Ninh cũng nhớ các bạn trong trung tâm hoạt động, không hề khách sáo, dặn dò Long Duyệt Hồng hai câu rồi rời đi.

Lúc này Thương Kiến Diệu mới mỉm cười nói với Mục Thanh Thanh:

"Chị Mục, bản lĩnh vẽ bùa của chị được tổ tiên truyền lại à?"

"Đúng vậy, ông cụ cố nhà chị là đạo sĩ, vẫn luôn truyền đời này sang đời khác." Mục Thanh Thanh vuốt lại mái tóc rối.

Thương Kiến Diệu hỏi lại với ánh mắt lấp lánh:

"Những lá bùa này thực sự hữu dụng à?"

Mục Thanh Thanh do dự một chút rồi nói úp mở:

"Tin thì sẽ linh nghiệm."

"Thật sao?" Thương Kiến Diệu gặng hỏi.

Mục Thanh Thanh cảm thấy không nên lừa dối người em trai này, do dự một hồi rồi nói:

"Lúc trước có lẽ là linh nghiệm, bây giờ thì khó nói."

"Vì sao?" Long Duyệt Hồng ngạc nhiên nói chen vào một câu.

Mục Thanh Thanh gãi đầu, nói với vẻ ngượng ngùng:

"Lúc cha chị dạy chị vẽ bùa, chị thấy không hứng thú lắm, không chuyên tâm học hành, sau đó phát hiện việc này có thể kiếm thêm điểm cống hiến, thì không nhớ được hình vẽ thật sự có hình dáng ra sao, chỉ có thể dựa vào ấn tượng của mình một lần nữa thiết kế ra, sau đó cố gắng khiến cả quá trình trông có vẻ thần bí..."

Long Duyệt Hồng nghe vậy, vẻ mặt dại ra, khóe miệng hơi giật giật.

Vẽ lung tung còn hành nghề...

Thương Kiến Diệu sờ cằm nói:

"Chị Mục, vì sao chị không học lại từ chú nữa, mà cần mình tự thiết kế?"

Đúng vậy... Long Duyệt Hồng lấy lại tinh thần.

Mục Thanh Thanh thở dài một hơi:

"Năm năm trước chú em đã qua đời rồi."

"Ôi... Nén bi thương." Thương Kiến Diệu nói vô cùng chân thành.

Anh lại thuận miệng hỏi:

"Năm năm trước, tuổi của chú cũng không quá lớn, vì sao lại qua đời?"

Nhìn tuổi tác của Mục Thanh Thanh, năm năm trước cha chị ta cùng lắm là hơn năm mươi tuổi, mà với điều kiện hiện giờ của "Sinh vật Bàn Cổ", nhân viên kỳ cựu sống đến sáu bảy mươi tuổi không phải là chuyện có xác suất nhỏ, cũng giống như ông bà nội Long Duyệt Hồng vậy.

Mục Thanh Thanh để lộ vẻ bi ai:

"Có lẽ chính là số mệnh."

"Đột nhiên nhồi máu cơ tim không kịp cấp cứu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận