Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 728: Do dự

Nghe thấy câu hỏi của Tô Ngọc, Thương Kiến Diệu tỏ vẻ "quả nhiên ông cũng rất nhiều ý tưởng":

"Tôi tiếp xúc với ý thức ẩn giấu của ông ta."

Tô Ngọc buồn cười lắc đầu:

"Quả nhiên người vô tri thì không biết sợ, sau đó thì sao?"

Thương Kiến Diệu thản nhiên đáp:

"Ông ta đang kêu "cứu tôi"."

Tô Ngọc im lặng một chút rồi nói:

"Cậu còn vấn đề gì không? Không có thì có thể ra về."

Thương Kiến Diệu nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói:

"Thủ tịch của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" tiến vào "Thế giới mới" đồng thời từ bỏ thân xác, mà "Ứng thân phật" vẫn còn giữ lại cơ thể, rất nhiều người thức tỉnh cấp bậc "Thế giới mới" cũng giống như vậy, hai lựa chọn này, ai đúng ai sai?"

Tô Ngọc lại một lần nữa im lặng, qua một hồi mới nói:

"Hiện giờ vẫn chưa có kết luận."

"Cường giả "Thế giới mới" lựa chọn giữ lại thể xác thỉnh thoảng tỉnh lại có người rất hối hận, có người cảm thấy vô cùng may mắn, về phần nguyên nhân thì họ không nói."

Thương Kiến Diệu "ừm" một tiếng thật dài, tạm biệt xoay người không hề dây dưa, rời khỏi phòng 21.

Anh vừa trở lại "Tổ điều tra cũ", Tương Bạch Miên đã đứng dậy, nhìn ra phía cửa, tò mò hỏi:

"Hồ sơ đưa cho anh có giá trị lớn không?"

"Bí tịch võ công của top 3 bảng xếp hạng toàn bộ giang hồ." Thương Kiến Diệu rõ ràng rất thích ví dụ của phó tổng Tô, sau đó còn tự thêm một đống định ngữ.

Lúc Long Duyệt Hồng còn đang ngẩn ra, Tương Bạch Miên đã nói như được giác ngộ:

"Báu vật vô giá..."

"Kinh nghiệm tích lũy qua từng đời người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" của công ty?"

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay.

"Cụ thể gồm những gì?" Tương Bạch Miên biết mình đã đoán đúng.

"Một vài hạng mục cần chú ý và rất nhiều căn phòng cùng mức độ nguy hiểm, tình huống khái quát về bóng ma tâm lý, cách vượt qua."

Dù sao cũng rất nhiều.

"Thật sự là báu vật vô giá, có một tài liệu như thế, chưa biết chừng trong một năm anh có thể thăm dò vào sâu trong "Hành lang tâm linh"." Tương Bạch Miên lại nhìn ra cửa: "Chuyện về phương diện này lúc khác thảo luận tiếp."

Ý của cô là, những kiến thức liên quan đến "Hành lang tâm linh" đợi bao giờ lên mặt đất rồi nói chuyện tiếp, có thể là một đợt huấn luyện làm quen với áo giáp thông minh sinh học, cũng có thể là một nhiệm vụ mới.

Nói xong, Tương Bạch Miên chỉ một tập văn kiện trên bàn:

"Đây là dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh", bây giờ anh có thể cầm về, "Ngọc sáu giác quan" phải đợi lần sau ra ngoài mới có thể xin về."

Giống như ba bộ thiết bị khung xương quân dụng.

Mà nguyên nhân trả dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" cho Thương Kiến Diệu rất đơn giản, nó sẽ bảo vệ cho hậu quả của lần "làm ẩu" lúc trước, để cân bằng những khí tức linh tinh trong "Biển khởi nguồn" của anh, bất kể là trong "Sinh vật Bàn Cổ", hay là trên Đất Xám, đạo cụ này cũng phải để ở nơi anh có thể nhanh chóng lấy được, tránh không kịp trở tay.

Phải biết rằng, những khí tức này có thể dẫn đến những sự tồn tại "buông xuống" trực tiếp ảnh hưởng đến thế giới tâm linh, không phải Thương Kiến Diệu trốn trong công ty thì có thể tránh thoát.

Nếu đã vậy, phê chuẩn cho anh luôn mang theo dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" là chuyện nên làm, dù sao là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", bản thân anh chính là một vũ khí sắc bén, lãnh đạo không quá để ý anh có thêm một đạo cụ.

Thương Kiến Diệu lập tức đi đến bàn làm việc của tổ trưởng, miệng thì ồn ào nói:

"Nếu công ty đã xử lý, không biết hiệu quả tiêu cực có thay đổi không."

"Hình như có." Tương Bạch Miên chỉ vào túi đựng văn kiện: "Phó ban Tất Ngu bảo tôi gắng hết sức đừng sờ trực tiếp."

"Có độc?" Suy nghĩ của Thương Kiến Diệu luôn rất mới mẻ.

Sau đó, anh cầm túi văn kiện kia lên, mở nó ra.

Bên trong túi có một bọc túi nilon buộc chặt, tầng nọ nối tiếp tầng kia, vô cùng khó xé.

"Như vậy không được, thời khắc mấu chốt làm sao mà kịp..." Thương Kiến Diệu vừa đánh giá, vừa nghiêng đầu nói với Long Duyệt Hồng: "Mau giúp tôi một tay!"

"Giúp thế nào?" Long Duyệt Hồng cẩn thận hỏi lại.

"Đương nhiên là dùng cánh tay người máy của anh để giúp, việc này không thể so với mở đồ hộp được." Thương Kiến Diệu luôn nói rất hùng hồn.

Dưới sự trợ giúp của Long Duyệt Hồng, anh nhanh chóng tháo được nhiều tầng túi nilon, khiến hộp đựng trang sức ở bên trong lộ ra.

Chiếc dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" làm bằng bạc lẳng lặng nằm trong đó.

Thương Kiến Diệu không để ý lắm, trực tiếp cầm lấy, thử ước lượng một chút rồi cảm khái:

"Tiếc quá, nó không thể giúp tôi nhanh chóng đi vào giấc ngủ."

Ý của anh là, hiệu quả tiêu cực "thèm ngủ" không còn nữa.

"Hiện giờ anh có gì không ổn?" Tương Bạch Miên lên tiếng hỏi.

Thương Kiến Diệu cảm ứng một hồi, bước về bên cạnh mấy bước.

Đùi phải anh dường như mất đi sức lực, chỉ có thể kéo lê ở phía sau, vô cùng vướng víu.

Điều này khiến anh phải đi khập khiễng.

Thương Kiến Diệu lập tức để dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" lên bàn, động tác của anh lập tức trở lại bình thường.

Đến khi anh dùng tay trái cầm đạo cụ này lên, cánh tay trái của anh chợt nặng trĩu, suýt thì đánh rơi dây chuyền xuống đất.

Cạch, năm ngón tay trái của anh lập tức thoát lực, để mặc đạo cụ trong tay rơi xuống.

Thương Kiến Diệu không vội vã đi nhặt, mà giơ tay lên sờ cằm:

"Hình như khiến một phần tứ chi của tôi bị liệt, hơn nữa còn có tính ngẫu nhiên, mỗi lần cầm vào kết quả sẽ khác nhau."

"Nói cách khác, cái giá phải trả của người thức tỉnh đối ứng kia là một phần tứ chi bị liệt, chỉ có điều người này không thể bóc năng lực ra được, cái giá phải trả chắc là bị trực tiếp cố định hóa, không thay đổi, không thể hiện ra tính ngẫu nhiên, mà đạo cụ có khí tức người này thì có thể thể hiện điểm này." Tương Bạch Miên phân tích sâu hơn.

Lúc nói chuyện, cô cũng bắt đầu nhớ lại xem cấp quản lý có ai hành động bất tiện, tay chân tàn tật không, dần dần cô khóa được bốn mục tiêu.

Về phương diện này chắc chắn có người bình thường bởi vì bệnh tật phải ngồi xe lăn, cho Tương Bạch Miên nhất thời không thể thu hẹp phạm vi thêm nữa.

Về phần hiệu quả của dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh", vẫn là "Tim chợt ngừng đập".

Thương Kiến Diệu bỏ đạo cụ này vào trong hộp trang sức, quấn đầy giấy xung quanh nó.

Sau đó, anh thử cầm hộp trang sức, bỏ nó vào túi áo.

"Cách ly như vậy là gần được rồi." Thương Kiến Diệu cảm ứng một chút, nói đúng sự thật.

"Đối với anh mà nói là không thành vấn đề, nhưng với người bình thường hẳn là không được, còn phải thêm hai ba lớp cách ly nữa." Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói.

Bởi vì Thương Kiến Diệu đã tiến vào "Hành lang tâm linh", sức chịu đựng sự ảnh hưởng đến từ hiệu quả tiêu cực của các loại đạo cụ đã tăng lên rõ rệt.

Trao đổi chuyện này xong, Thương Kiến Diệu liếc nhìn Bạch Thần:

"Mọi người đã thảo luận xong làm cải tạo gien nào chưa?"

"Vẫn chưa quyết định xong." Bạch Thần không giấu giếm.

Tương Bạch Miên cũng giải thích:

"Tôi đề nghị sau khi chọn tay chân nhân tạo xong, căn cứ vào chức năng của nó chọn loại có thể phối hợp, cố gắng để hai bên bổ trợ cho nhau, một cộng một lớn hơn hai, nhưng nguyên tắc luôn là dùng phương án ít mạo hiểm nhất, chứ không phải là hiệu quả tốt nhất."

"Ừm, không thể mạo hiểm." Long Duyệt Hồng ở bên cạnh nói xen vào.

Nghe thấy hắn lên tiếng, Tương Bạch Miên nhìn hắn một cái, cười hỏi:

"Anh đã viết xong xin chuyển công tác chưa?"

Long Duyệt Hồng ấp úng đáp:

"Vẫn, vẫn chưa."

Thương Kiến Diệu nhất thời bật cười, đến gần, vỗ vai hắn:

"Xem ra là không nỡ rời xa chúng ta!"

Mặt Long Duyệt Hồng chợt đỏ bừng, hắn không nói ra lời.

Ánh mắt Tương Bạch Miên và Bạch Thần nhìn hắn khá hiền hòa, chỉ là một người cười nhàn nhạt, một người thì cười rõ ràng.

Mọi người đã vào sinh ra tử hơn một năm, có tình đồng đội sâu sắc, luyến tiếc là chuyện bình thường, không có gì đáng cười nhạo.

Đến khi sắc mặt Long Duyệt Hồng trở lại bình thường, Tương Bạch Miên vừa cười vừa nói:

"Nói chung anh tự mình suy nghĩ cho kỹ, không cần vội vàng ra quyết định, chúng ta hẳn có thể nghỉ ngơi một thời gian dài, dù sao Tiểu Bạch phẫu thuật xong cũng cần hồi phục một thời gian."

"Anh cũng biết, nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta sẽ ngày càng nguy hiểm, rất có thể phải tiến vào di tích Số 13 khu đất hoang một lần nữa, mà mỗi người lại muốn có một cuộc sống khác nhau, chúng tôi đều tôn trọng sự lựa chọn của anh."

"Ừm." Long Duyệt Hồng gật đầu.

Thương Kiến Diệu nhanh chóng mở ra đề tài mới, kể lại một lần hoàn chỉnh về những chuyện trải qua trong phế tích đêm qua, trọng điểm nói đến "Nhật báo Thiết Sơn" và "Tập san nhân vật".

Vẻ mặt Tương Bạch Miên dần nghiêm tọng:

"Thiết Sơn là một phế tích vô cùng nổi tiếng trong thời đại hỗn loạn, rất nhiều thế lực lớn đã có thu hoạch phong phú ở đó, nhưng không gồm chúng ta."

"Hơn nữa, mọi người hẳn còn nhớ rõ, một trong năm đại thánh địa của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" ở ngay thành phố Thiết Sơn."

Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn!

"Căn phòng "522" có giá trị rất lớn." Long Duyệt Hồng không nhịn được cảm khái một câu.

Chủ nhân căn phòng rõ ràng đã đi qua di tích thành phố Thiết Sơn vào khoảng giữa và sau thời kỳ hỗn loạn, nhiều "Vô tâm giả" như vậy chính là chứng cứ rõ ràng.

Việc này cũng chứng tỏ hiện giờ tuổi tác của ông ta không còn nhỏ, ít nhất là chừng bảy mươi.

"Còn có nhà khoa học thiên tài Lâm Toái, cũng đáng để quan tâm." Tương Bạch Miên vừa nói vừa ngồi xuống.

Cô vào mạng, tìm những tư liệu liên quan đến thế giới cũ.

Qua một hồi, cô ngẩng đầu lên, nói với Thương Kiến Diệu, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng:

"Tra không thấy có người này."

Ít nhất trong kho số liệu "Sinh vật Bàn Cổ" thu thập được về thế giới cũ không có.

"Việc này có chút thú vị." Thương Kiến Diệu giơ tay lên sờ cằm.

Tương Bạch Miên vội vàng nhắc nhở anh:

"Anh nghỉ ngơi hai đêm trước đã, dưỡng cho đủ tinh thần rồi hãy đi."

Lần đầu tiên Thương Kiến Diệu thăm dò căn phòng "522" đã bị tổn thương tinh thần, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng để lại chút ảnh hưởng, cần thời gian hồi phục.

"Được." Thương Kiến Diệu lúc này không cậy mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận