Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 879: Người không có lý tưởng sẽ không biết đau lòng

Lần này "Sinh vật Bàn Cổ" hồi đáp tương đối nhanh:

"Cầm theo tất cả vật phẩm, làm theo phương án của "Quân cứu thế"."

"Nói vậy chẳng bằng không nói." Long Duyệt Hồng từ trước đến nay đều trung thành và tận tâm với công ty, lúc này cũng không nhịn được trách móc một câu.

Nói thật, hắn cũng không kỳ vọng công ty có thể đưa ra được sự giúp đỡ thực chất nào, dù sao cách xa vạn dặm, trừ phi "Sinh vật Bàn Cổ" nắm giữ các kĩ thuật của khoa học viễn tưởng như gấp khúc không gian, dịch chuyển tức thời, đi xuyên qua lỗ sâu, nếu không chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi.

Long Duyệt Hồng vốn hi vọng công ty tốt xấu gì cũng có thể cung cấp một vài thông tin hữu dụng về cường giả "Thế giới mới", hoặc là để nhân viên tình báo nằm vùng ở "Quân cứu thế" giúp đỡ một chút.

Kết quả, không có gì cả!

Sau khi nghĩ lại, hắn tự tìm lý do cho "Sinh vật Bàn Cổ": công ty cũng không nắm giữ nhiều thông tin về cường giả "Thế giới mới", không thể nói rằng "Tổ điều tra cũ" có thể đối đầu với cường giả "Thế giới mới" quay về, mà "Quân cứu thế" thẩm tra nghiêm ngặt, công ty không có nhân viên tình báo nào thành công trà trộn vào, hoặc cho dù gia nhập "Quân cứu thế", cũng chỉ quanh quẩn ở phía ngoài, không phát huy được tác dụng quá lớn.

Lúc này, Long Duyệt Hồng nghe thấy âm thanh sột soạt.

Hắn nghiêng đầu đi, thấy Thương Kiến Diệu lấy ra một tờ giấy được gấp rất gọn gàng.

"Đây là?" Long Duyệt Hồng hỏi bằng giọng nghi ngờ.

Thương Kiến Diệu đáp lại bằng nụ cười:

"Một sự chuẩn bị khác."

Chuẩn bị khác... Tương Bạch Miên lờ mờ có linh cảm không tốt.

Sau đó, Thương Kiến Diệu mở tờ giấy kia ra, để lộ các hình vẽ ở bên trên.

"Bức tranh chư thiên Chấp tuế phù hộ"!

Bạch Thần, Long Duyệt Hồng và Tương Bạch Miên đều rơi vào im lặng, trợn mắt nhìn Thương Kiến Diệu đặt bức tranh chư thiên Chấp tuế phù hộ xuống bàn, khom người xuống, vái lạy ba cái.

"Đây được coi là chuẩn bị gì?" Gnawa thành thật lên tiếng hỏi.

"Cầu khấn phù hộ." Thương Kiến Diệu nghiêm mặt đáp lại: "Tục ngữ nói rất hay, lâm trận mới mài gươm, không sắc thì cũng sáng."

Anh cũng biết lâm trận mới mài gương! Tương Bạch Miên thầm gào lên một câu trong lòng.

Nhưng cô vẫn có chút mong đợi vào điều này:

"Tổ điều tra cũ" được khá nhiều Chấp tuế theo dõi, trên người có thể mang theo sự đánh cược của một hoặc một số vị trong đó, trên lý thuyết mà nói, hoặc ít hoặc nhiều sẽ nhận được sự phù hộ nhất định.

Đương nhiên, không loại trừ khả năng các Chấp tuế đều đang giăng lưới, nếu như "Tổ điều tra cũ" không qua được cửa ai "Tiến sĩ" này, không đến được nơi đã định, thì chắc chắn cũng không nhận được sự giúp đỡ khác.

Đợi Thương Kiến Diệu vái lạy xong bức tranh chư thiên Chấp tuế phù hộ kia, cất tờ giấy đi, Tương Bạch Miên vừa ra hiệu cho đám người Long Duyệt Hồng cất máy thu phát vô tuyến điện vào trong thùng, cũng đeo các thùng gỗ đựng thiết bị khung xương quân dụng, áo giáp thông minh sinh học lên lưng, vừa cau mày nói:

"Hiện giờ tôi chỉ lo lắng kế hoạch của ủy viên Hoàng không đạt được mục đích."

"Mọi người còn nhớ "thích khách" kia không? Cô ta là thuộc hạ của "Tiến sĩ", giỏi ẩn náu bản thân, bây giờ chưa biết chừng đang ở một nơi gần đây, thu thập thông tin cho "Tiến sĩ", đến lúc đó việc chúng ta và vị đang ngủ say ở Ô Bắc kia chia nhau gia nhập vào các đội ngũ không còn là bí mật nữa, "Tiến sĩ" không cần đánh cược, đã có thể dễ dàng định vị mục tiêu."

"Về đặc điểm năng lực và cái giá phải trả tương ứng của "thích khách" kia, lúc trước chúng ta đã nói với ủy viên Hoàng, ông ta chắc hẳn có đề phòng." Bạch Thần không lo lắng vấn đề này lắm: "Quân cứu thế hẳn là có cách cũng như có năng lực để né tránh năng lực thăm dò kiểu này."

Cái giá phải trả của "thích khách" kia là bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng.

"Đúng vậy, đúng vậy."

Long Duyệt Hồng nhanh chóng phụ họa.

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu:

"Cũng phải."

"Lát nữa có thể nhắc nhở ủy viên Hoàng một câu."

"Tổ điều tra cũ" đã sớm chuẩn bị xong, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, đeo ở sau lưng, định lát nữa xuống lầu sẽ đi thẳng ra xe jeep, nhét toàn bộ đồ vào trong cốp, tiếp đó dựa theo sự sắp xếp của ủy viên Hoàng, trà trộn vào trong một đội ngũ, men theo sông Nguyệt Lân rời khỏi cÔ Bắc.

Không lâu sau, họ lại nghe thấy một tràng tiếng động lớn.

Tương Bạch Miên ngẩng đầu lên nhìn, thấy có tám chiếc trực thăng vũ trang màu đen bay từ xa đến gần.

Chúng lần lượt đáp xuống bãi đỗ xe trống trải của "Khách sạn lớn Đất Xám".

Vậy à... Tương Bạch Miên chợt có linh cảm, đã hiểu ra sách lược của ủy viên Hoàng.

Những chiếc trực thăng này đều đã được xóa đi ký hiệu, bề ngoài không có gì khác nhau, lát nữa đợi mấy đội ngũ tự mình đi lên, chúng sẽ bay lên giữa không trung, đan xen qua lại, "thích khách" dưới mặt đất không thể nhận ra "Tổ điều tra cũ" và vị đang ngủ say ở Ô Bắc kia rốt cuộc ngồi lên chiếc trực thăng nào.

Cô ta không thể nào theo dõi như lúc ngồi ô tô, chạy theo sau trực thăng vừa bị hạn chế về tốc độ, cũng gặp vấn đề về độ cao.

Hơn nữa không gian của trực thăng có hạn, sau khi nhét người và trang bị vào, không thể nào nhét thêm một "người tàng hình" nữa, loại bỏ khả năng đối phương trà trộn vào đội ngũ chính xác.

Ừm, "thích khách" còn có thể ôm chân máy bay, theo lên tới giữa không trung, nhưng ủy viên Hoàng hẳn là đã đề phòng đến chuyện này... Tương Bạch Miên thở phào một hơi, nói với mấy tổ viên:

"Được rồi chúng ta đi xuống thôi."

"Xem ra chúng ta phải tạm thời tạm biệt chiếc xe jeep của mình."

Hiển nhiên, "Tổ điều tra cũ" sẽ ngồi lên một trong những chiếc trực thăng để rút khỏi đây, đến khu vực an toàn, họ sẽ tập hợp với người của "Quân cứu thế" lái xe jeep tới.

"Rõ, tổ trưởng!" Đám người Thương Kiến Diệu cùng đồng thanh đáp lại.

Sau đó, họ theo Tương Bạch Miên, đeo ba lô chiến thuật cùng các thùng gỗ, ra khỏi cửa phòng, men theo cầu thang đi xuống tầng một.

Giờ phút này, trong bãi đỗ xe của "Khách sạn lớn Đất Xám" đã có thêm khá nhiều xe cộ, các chiến sĩ mặc đồng phục màu đen của "Quân cứu thế" có thể dùng hàng trăm để đếm xếp hàng ngang dọc trật tự, đứng nghiêm ở một chỗ gần cửa sau của khách sạn.

Ngoài họ ra, còn có nhân viên và lãnh đạo công vụ mặc quần áo màu xanh lam phẳng phiu có số lượng xấp xỉ.

Tương Bạch Miên liếc nhìn lại, thấy hai người quen mặt, một là trưởng phòng Sở nhập cảnh Ô Bắc Hồng Quang Minh, hai là quản lý khách sạn Thẩm Khang.

Họ đứng không chỉnh tề lắm, mang theo vẻ mặt khác nhau, khó mà diễn tả được.

"Trưởng phòng Hồng, vì sao ủy viên Hoàng lại đột nhiên bảo chúng ta tập trung ở nơi này?" Thẩm Khang biết Hồng Quang Minh, thấp giọng hỏi một câu.

Theo ông ta thấy, trưởng phòng Hồng là cấp dưới cũ của ủy viên Hoàng, chắc hẳn sẽ biết chút nội tình.

Hồng Quang Minh cao chưa được một mét bẩy, cánh tay trái và chân phải đều được cải tạo thành cơ giới hóa, sờ mái tóc bạc thưa thớt của mình, đáp lại bằng giọng hơi khó chịu:

"Ông hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây?"

Thẩm Khang vẫn lo sợ bất an:

"Không phải là muốn điều tra chúng ta đấy chứ? Không có vấn đề thì đi theo đội ngũ, có vấn đề thì làm con tốt thí..."

Hồng Quang Minh quay người lại, bực tức nhìn Thẩm Khang, nói:

"Vấn đề gì? Có thể có vấn đề gì?"

"Mọi thứ ở nơi này đều là do chúng ta chịu từng vết dao, từng phát súng mà xây dựng nên, lấy thêm chút lợi ích thì có vấn đề gì?"

"Cứu vớt toàn bộ nhân loại? Thời đại này còn ai tin chuyện đó nữa? Chỉ là khẩu hiệu mà thôi! Ông xem người ở bên trên ấy, phần lớn ngay cả bản thân cũng không tin, con của họ sống thế nào, mọi người đều nhìn thấy!"

Thẩm Khang nhìn cánh tay và chân phải bị máy móc hóa của Hồng Quang Minh, không dám đáp lại, chỉ có thể thầm nói trong lòng: Lúc trước không phải ông cũng tin đến mức một lòng quyết tử là gì?

Trong lúc hai người nói chuyện, ủy viên Hoàng dẫn theo nhân viên và cảnh vệ bên cạnh mình đi đến cầu thang.

Ông ta quay sang nói với các chiến sĩ trẻ tuổi mặc đồng phục màu đen và các nhân viên hành chính mặc đồng phục màu xanh nhạt bằng giọng rất to:

"Các vị, hiện giờ có một nhiệm vụ vô cùng gay go cần chọn người từ trong số các vị."

"Nhiệm vụ này vô cùng nguy hiểm, nhưng xin hãy yên tâm tôi sẽ đích thân tham dự!"

Thấy từng đôi mắt nhìn về phía mình, ủy viên Hoàng gật đầu bổ sung với vẻ mặt nghiêm túc:

"Tôi không thể giấu giếm các bạn, dựa theo truyền thống của "Quân cứu thế" chúng ta, phải nói rõ nhiệm vụ từ trước."

"Những điều khoản liên quan đến bảo mật trong đó, tôi không thể nói rõ, tôi chỉ có thể nói cho các bạn biết nhiệm vụ này liên quan rất rộng, ảnh hưởng đến căn cơ "Quân cứu thế" của chúng ta, mà mức độ nguy hiểm của nó là..."

Nói đến đây ủy viên Hoàng dừng một chút mới nói:

"Thập tử vô sinh!"

Ông ta không nhắc đến việc chỉ có hai ba nhóm trong đây là như thế, những người khác vẫn còn có khả năng sống sót trở về, dù sao không ai nói chính xác được hai đến ba đội ngũ nào sẽ bị tiêu diệt.

Nghe thấy thập tử vô sinh, toàn bộ bãi đỗ xe bỗng ồ lên.

Những chiến sĩ "Quân cứu thế" vốn có kỷ luật rất tốt, trên gương mặt trẻ trung đều để lộ ra vẻ kinh hoàng sợ hãi.

Họ bằng lòng tiếp nhận nhiệm vụ, đánh một trận quyết chiến với kẻ địch, nhưng không có nghĩa lúc đối diện với một nhiệm vụ phải chết chắc sẽ không biết sợ hãi, không muốn thoái lui.

Các nhân viên hành chính rời khỏi chiến tuyến nhiều năm hoặc là chưa từng trải qua những điều này càng không chịu nổi, họ đều đưa ánh mắt về phía các chiến sĩ, dường như đang nói đây là chuyện của các anh, đừng lôi kéo chúng tôi vào.

Ánh mắt của ủy viên Hoàng đảo qua từng gương mặt mỗi người, thầm thở dài một hơi rồi nói:

"Lần này, chúng tôi sẽ để tự nguyện là chính, ai nguyện ý đứng ra, sẽ thưởng theo quy cách cao nhất, người nhà của các vị cũng sẽ nhận được đãi ngộ tương xứng."

"Được rồi, ai bằng lòng tham gia nhiệm vụ lần này hãy bước sang bên trái của hàng ngũ."

Toàn bộ bãi đỗ xe đột nhiên rơi vào im lặng, rất nhiều người nhìn nhau, hai chân như nhũn ra, khó mà bước ra được một bước kia.

Qua mấy chục giây, chỉ có mấy người tỏ ý muốn gia nhập.

Đúng lúc này, có người lớn tiếng hô lên một câu:

"Lão Hoàng, đừng làm khó mấy đứa trẻ con, giao cho đám già chúng tôi đi!"

Đám người Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng theo tiếng nhìn lại, thấy ba mươi người đội những chiếc nồi nhôm kiểu dáng khác nhau đi vào bãi đỗ xe.

Người cầm đầu chính là lão Trương mặc đồng phục màu đen đã giặt đến bạc phếch của "Quân cứu thế".

Lão Trương đi từng bước về phía trước của đội ngũ, xoay người về phía ủy viên Hoàng.

Sau đó ông ta bỏ chiếc nồi nhôm ở trên đầu xuống, để lộ ra cái đầu có mái tóc trắng lòa xòa, gương mặt đầy nếp nhăn.

Ông ta nhìn ủy viên Hoàng, cười tự giễu:

"Rất nhiều người đều cảm thấy đám già chúng tôi bảo thủ, cố chấp, cứng nhắc, có vấn đề về tâm lý, chỉ hận không thể khiến chúng tôi chết sớm đi một chút, hiện giờ vừa vặn để họ được như ý, phát huy chút sức lực còn lại."

Nói xong, vẻ mặt lão Trương bất chợt trở nên nghiêm túc, hai chân khép lại, nói:

"Đội trưởng Hoàng, Trương Vọng Viễn doanh trại số 2 báo danh!"

Theo sau ông ta, các lão chiến sĩ "Quân cứu thế" đội nồi nhôm lần lượt bỏ những chiếc nồi nhôm ngăn trở tầm mắt và bảo vệ phần đầu của họ ra, đứng nghiêm trang, hô lớn:

"Đội trưởng Hoàng, Lưu Minh của Đoàn bộ báo danh!"

"Đội trưởng Hoàng, Chu Khải Kỳ của liên đội số 4 doanh trại số 3 báo danh!"

Hồng Quang Minh đang đứng giữa đội ngũ nhân viên công vụ nhìn từng gương mặt quen thuộc, nét mặt chợt ngẩn ra.

Ông ta dường như quay về thời kỳ còn nhiệt huyết sôi trào trước kia.

Ủy viên Hoàng cũng có một chớp mắt ngẩn người, tiếp đó gật đầu với vẻ vô cùng cảm khái.

Ông ta cũng đứng rất thẳng, hai chân khép chặt.

Thấy cảnh này, trong đầu Hồng Quang Minh như nổ vang một tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng có một luồng nhiệt huyết khó mà áp chế.

Ông ta đi ra khỏi đội ngũ, nghiêm túc chào theo nghi lễ về phía ủy viên Hoàng rồi nói:

"Đội trưởng Hoàng, Hồng Quang Minh liên đội số 1 doanh trại số 2 báo danh!"

Ủy viên Hoàng vui mừng thở hắt ra, tiếp đó nghiêm trang giơ tay phải ra ấn lên ngực trái.

Sau đó ông ta nhìn quanh một vòng, hô lên thật to:

"Vì toàn bộ nhân loại!"

Đám người lão Trương, Hồng Quang Minh cũng giơ tay phải lên ấn vào ngực trái, dùng thái độ trang nghiêm thành kính nhất đáp lại:

"Vì toàn bộ nhân loại!"

Các chiến sĩ trẻ tuổi của "Quân cứu thế" và các nhân viên công vụ đều ngẩn người nhìn cảnh tượng này, trong lúc nhất thời khó mà hoàn hồn được.

Đúng lúc này, bên cạnh chân Thương Kiến Diệu đeo kính đen, chiếc loa nhỏ màu đen nền xanh phát ra giọng hát khàn khàn:

"Ta đừng chết đi trong thất bại cô độc."

"Ta đừng cứ mãi sống dưới lòng đất."

"Trò lừa bịp của vật chất."

"Con kiến vội vàng."

"Người không có lý tưởng sẽ không biết đau lòng."

"Họ không biết đau lòng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận