Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 751: Trên du thuyền

Phần lớn Thương Kiến Diệu vừa nhìn thấy cái mình thích đều muốn thử ngay, sau khi trấn áp một số ít người muốn phản kháng, họ quyết định thăm dò bóng ma tâm lý này.

Ùm!

Thử nghiệm đầu tiên của anh chính là hóa thân thành cá chuồn, dang rộng tay chân ra, nhảy xuống biển.

Nước biển u ám không hề gợn sóng chút nào, dường như bị đông cứng ở nơi đó.

Việc này càng làm chiếc du thuyền bị tàn phá thêm nổi bật.

Thương Kiến Diệu không để ý chút nào, chuẩn bị tư thế sẵn sàng, bắt đầu bơi về phía trước.

Nhờ vào những gì từng trải qua trong "Biển khởi nguồn", hiện giờ anh bơi lội rất thành thạo, bất kể là bơi bướm, bơi ếch, bơi ngửa, bơi tự do, hay là bơi chó, đều rất ra hình ra dạng, tốc độ còn không chậm.

Chẳng mấy chốc anh đã bơi đến gần chiếc du thuyền bị bỏ hoang trên biển từ lâu.

Đến lúc này, Thương Kiến Diệu mới phát hiện vấn đề: Tự anh không thể nào trèo lên du thuyền!

Cầu thang bên mạn thuyền không được thả xuống, cửa phía trước cũng chưa được mở ra!

Thương Kiến Diệu lỗ mãng bị các cộng sự ghét bỏ, phải lùi về sâu trong ý thức, đưa quyền lãnh đạo cho vị "bình tĩnh lí trí" kia.

Thương Kiến Diệu vuốt cằm nói:

"Chủ nhân của căn phòng, còn cả vị "522" kia, lúc đầu làm thế nào để leo lên chiếc du thuyền này?"

Rất rõ ràng, ngay từ đầu hai vị này đều không có trên du thuyền.

Thương Kiến Diệu "thành thực" bật cười:

"Việc này còn không đơn giản sao?"

"Chắc chắn họ đã đi một chiếc xuồng nhỏ từ bến tàu, sau đó được kéo lên."

"Vừa rồi chúng ta nên tìm kiếm xung quanh bến tàu, chứ không phải là trực tiếp nhảy xuống bơi đến đây."

Anh ta khinh thường các cộng sự lỗ mãng, thậm chí còn cười nhạo mấy vị đó đã bị tinh thần lỗ mãng lây nhiễm, không ngăn cản việc này.

"Giờ không phải là lúc thảo luận ai đúng ai sai, quan trọng là tìm được cách giải quyết." Thiền sư "Phổ Độ" nửa tăng lữ máy móc xoay "Ngọc sáu giác quan", nói.

Trong hội hiệp thương dân chủ Thương Kiến Diệu, anh ta luôn là người bình thản từ bi, phụ trách làm người ba phải.

Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lí trí" "ừm" một tiếng: "Bơi trở lại thì rất lãng phí tinh thần, thử xem có cách nào chữa không đã."

Thương Kiến Diệu có tính cách rộng rãi mỉm cười:

"Chúng ta có thể làm nổ thân thuyền, tạo thành một cái lỗ, cứ thế chui vào!"

"Được được!" Phụ họa lời anh ta không phải là Thương Kiến Diệu nghe lời kia, mà là thiền sư "Phổ Độ".

Thương Kiến Diệu nửa tăng lữ máy móc vẫn luôn là người yêu thích học thuyết hỏa lực.

"Thuyền chìm thì phải làm sao?" Thương Kiến Diệu "thành thực" đưa nghi vấn.

Lúc này trạng thái của các Thương Kiến Diệu là nửa người dưới chập làm một, nửa người trên tách ra, tạo thành một vòng tròn, tiện để trao đổi.

Thương Kiến Diệu có tính cách rộng rãi vội vàng giải thích: "Đùa thôi, nói đùa thôi."

"Ý thật sự của tôi là, có thể cụ thể hóa ra các công cụ, ví dụ như phi cơ trực thăng, ví dụ như khung xương quân dụng, giúp chúng ta leo lên boong tàu."

Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" kết thúc sám hối, không hề chậm trễ, lập tức thử làm.

Vài giây sau, anh ta mới lên tiếng hỏi:

"Nếu muốn vật phẩm cụ thể hóa ra có thể tác dụng, có cần sử dụng năng lực vật chất không, rót đủ tinh thần vào không?"

"Anh cảm thấy thế nào?" Thương Kiến Diệu nhu nhược ghét tên lỗ mãng này nhất.

"Tôi cảm thấy cần phải làm vậy, hơn nữa trực thăng phi cơ, thiết bị khung xương quân dụng đều là vật phẩm lớn, tinh thần cần rót vào không ít hơn bơi trở về là bao, thậm chí còn nhiều hơn!" Trả lời thay cho Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" là Thương Kiến Diệu "thành thật".

Các Thương Kiến Diệu rơi vào im lặng, mỗi người tự nghĩ phương án của mình.

"Tôi có một ý tưởng." Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lý trí" ngẩng đầu nhìn lên trên.

"Cái gì?" Các Thương Kiến Diệu đều đồng thanh hỏi.

Thương Kiến Diệu vuốt cằm nói:

"Chúng ta dựng một cái thang bằng cơ thể người!"

"Dù sao chúng ta cũng có mười cơ thể."

"Được!" Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" lập tức hưởng ứng.

"Mười người có phải không đủ lắm không?" Thương Kiến Diệu mặc trang phục trẻ em phóng to đánh giá độ cao của tầng boong tàu thứ nhất.

Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lí trí" mỉm cười:

"Việc này đơn giản, giữa chừng lại tính."

Thế là, mười Thương Kiến Diệu tách ra, Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" áp sát vào thân thuyền tàu, bám lấy những sinh vật giáp xác bám đầy ngoài vỏ.

Ngay sau đó, Thương Kiến Diệu "thích mới lạ" dùng anh ta làm cầu thang, trèo lên, đứng lên vai anh ta.

Người nọ nối tiếp người kia, mười Thương Kiến Diệu xếp chồng lên nhau.

Bởi vì đây là thế giới ý thức, năng lực giữ thăng bằng của Thương Kiến Diệu vốn đã rất tốt, cho nên cầu thang hình người nhìn có vẻ lung lay, nhưng không hề đổ xuống.

Mắt thấy boong tàu còn cách khá xa, Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lí trí" ở phía trên cùng lấy một dao găm ra, rót ít tinh thần vào, thử cắm vào trong mép hàn trên thân thuyền bằng thép.

Sau đó anh ta khẽ gầm lên:

"Dùng tôi làm trung tâm, hợp thể."

Soạt một cái, các Thương Kiến Diệu khác nhào vào người anh ta.

Ngay sau đó, một Thương Kiến Diệu được tách ra, leo lên trên Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lí trí', giẫm lên vai anh ta.

Từng người chui ra, các Thương Kiến Diệu một lần nữa tạo thành cầu thang hình người.

Cứ thế, họ không mất bao nhiêu tinh thần, đã thuận lợi đến sát mép boong tàu ở tầng đầu tiên.

Mười Thương Kiến Diệu hợp làm một, thả người nhảy lên, vững vàng đáp xuống mặt boong tàu.

Đúng vào lúc này, đột nhiên anh có cảm giác thời gian bắt đầu trôi đi, toàn bộ thế giới sống lại.

Bốn phía vang lên tiếng xào xạc, tiếng nói chuyện bất chợt hiện ra, trên boong tàu, từng đợt gió biển thổi qua, mang đến mùi tanh ẩm ướt, nước biển phía dưới cũng bắt đầu gợn sóng, thỉnh thoảng lại có sóng không lớn nổi lên.

Thương Kiến Diệu giương mắt nhìn, thấy từng con người mặc quần áo khác nhau.

Họ có nam có nữ, đa số là thanh niên, túm năm tụm ba ở các khu vực khác nhau trên boong tàu, đang giao lưu với nhau.

Ngôn ngữ, vẻ mặt của những người này vô cùng sống động, vô cùng chân thực.

Thương Kiến Diệu liếc nhìn một vòng, đi về phía lối cửa vào khoang tàu.

Ở đó có ba người đàn ông, một người trong đó ngậm điếu thuốc lá nhăn nhúm không biết đã cất giữ bao nhiêu lâu, không nỡ đốt nó lên.

Bên cạnh hắn, hai người khác đều chừng ba mươi tuổi, quần áo cũ kỹ, có vết may vá.

Thương Kiến Diệu đứng cách đó không xa, lắng nghe nội dung cuộc nói chuyện của họ.

"Đợi đến khi lên đảo, không còn sợ đám "Vô tâm giả" kia nữa!" Người đàn ông ngậm điếu thuốc lá, tóc cắt ngắn gọn gàng cảm khái một câu từ đáy lòng.

Phần hông của hắn phồng lên, rõ ràng có cất giấu vũ khí.

"Làm sao mà được? Cho dù trên đảo vốn không có "Vô tâm giả" nhưng sau khi một chiếc thuyền nhiều người như thế này đi qua, sớm muộn gì cũng có "Vô tâm giả"." Người phản bác người đàn ông kia không phải là hai người bạn của hắn mà là Thương Kiến Diệu "cởi mở".

Vẻ mặt của người đàn ông kia hơi thay đổi, liếc nhìn người Thương Kiến Diệu, sau đó nét mặt hắn trở lại bình thường.

Hắn làu bàu:

"Ít nhất không cần phải đối mặt với hàng chục nghìn, hàng trăm nghìn "Vô tâm giả" ùn ùn kéo đến."

"Hơn nữa, người lên đảo lúc trước có nói, đất đai nơi đó rất màu mỡ, ánh mặt trời dồi dào, nhiều mưa, rất thích hợp để trồng trọt."

"Cũng không bị ô nhiễm quá nhiều." Bạn của người đàn ông kia nhớ lại một chút rồi sung.

Đặc điểm đặc thù nhất của hắn ta là đuôi mắt phải có một nốt ruồi đen.

"Không ngờ được hỏi sẽ đáp lại..." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ "khiếp sợ".

"Anh có ý gì?" Người đàn ông ngậm điếu thuốc nhướng mày.

Thương Kiến Diệu "cất" nụ cười đi, nghiêm mặt nói:

"Tôi tưởng các anh không trả lời tôi."

Từ quy tắc và logic mà nói, các nhân vật trong bóng ma tâm lý đều được dựng lên và hoạt động theo ký ức tương ứng của chủ nhân căn phòng, nói một cách đơn giản, họ tương đương với các NPC, chỉ có thể trả lời các câu hỏi cố định.

Cho nên, hoặc là câu hỏi vừa rồi của Thương Kiến Diệu đã từng có người hỏi vào lúc đó, hoặc là các nhân vật trong bóng ma tâm lý này có thể "diễn biến theo thời gian thực", có chút đặc thù.

"Vì sao không trả lời? Ông đây thích nhất là nói đạo lý." Người đàn ông bỏ điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, kẹp vào giữa ngón tay.

Thương Kiến Diệu đột nhiên làm mặt quỷ với họ:

"Lêu lêu lêu!"

Ba người đàn ông đầu tiên là sửng sốt vài giây, hiển nhiên rất bất ngờ, sau đó thì nổi trận lôi đình.

Lúc này, Thương Kiến Diệu đã xoay người từ lâu, chạy thật nhanh vào khoang thuyền.

Sau khi nghe thấy tiếng đuổi theo vang lên đằng sau, vẻ mặt anh lập tức trở lại bình thường, thầm nói:

"Trong hoàn cảnh chạy nạn như thế này, bầu không khí lúc đó chắc chắn rất áp lực và nặng nề, hẳn là không có ai đột nhiên làm mặt xấu, mà họ lại có phản ứng với điều này."

"Bóng ma tâm lý này quả thực có hơi kỳ lạ..."

"Câu này không đúng, lỡ đâu lúc trước cũng có một tên bị tâm thần thì sao?" Thương Kiến Diệu phản bác lại lời mình nói.

Trong tiếng cãi vã, anh đi chậm lại, mở cửa phòng bên cạnh hành lang, trốn vào trong.

Trong phòng, một đôi nam nữ đang chiến đấu dữ dội đồng thời ngây người, mờ mịt quay đầu lại, nhìn về phía anh.

"Xin lỗi, hai người tiếp tục."

Thương Kiến Diệu vội vàng lùi ra khỏi phòng, một lần nữa đóng cửa lại.

Quá là bất lịch sự!

Lúc này, tiếng bước chân đuổi theo ngày càng gần,.

Đột nhiên, trên "chín tầng trời" vang đến lên tiếng ầm ầm, nặng nề mà kéo dài.

Ngay sau đó, không hiểu sao cả người Thương Kiến Diệu lắc lư, thế giới trước mắt từ từ mờ ảo, trở nên trong suốt.

Đến khi anh mở mắt, phát hiện không biết Tương Bạch Miên đã dậy từ lúc nào, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đều vây xung quanh.

"Không đúng! Sao có thể trực tiếp lùi ra mà không bị tổn thương nào?" Thương Kiến Diệu tự nói.

Bình thường, muốn rời khỏi một bóng ma tâm lý, phải quay trở về điểm khởi đầu, lùi ra ngoài "Hành lang tâm linh", nếu không sợ tinh thần bị hao tổn, thì có thể nhờ người bên ngoài kích thích, ép người trong bóng ma tâm lý thức dậy, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người thức tỉnh đó còn chưa bị hôn mê hoặc bị nhốt trong căn phòng tâm linh.

Tương Bạch Miên nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thương Kiến Diệu, không hỏi gì.

Long Duyệt Hồng thì chỉ ra ngoài tòa nhà: "Bên kia có tiếng nổ mạnh."

"Là chỗ cắm trại của đội ngũ lúc trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận