Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 978: Duyên phận

Tinh thần đủ cứng cỏi... Nghe thấy lời nói này, Tương Bạch Miên và đám người Thương Kiến Diệu nhìn nhau một cái.

Nó có một chỗ chung nhất định với suy đoán lúc trước của họ: Sếp tổng thành lập "Sinh vật Bàn Cổ", dùng việc phát triển kỹ thuật gien làm mục tiêu hàng đầu của công ty, để chuẩn bị cho mình một cơ thể hoàn mỹ, giáng xuống Đất Xám.

Mà hiện giờ xem ra, cơ thể hoàn mỹ dường còn phải có tinh thần cứng cỏi, nếu không thì không thể chịu nổi các ảnh hưởng tiêu cực khi Chấp tuế giáng xuống, ví dụ như, "Bệnh vô tâm".

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay, khen ngợi từ tận đáy lòng:

"Không hổ là nghiên cứu viên cao cấp nhất, quả nhiên tư duy mở mang, thấy mầm biết cây."

Lời khen này khiến nghiên cứu viên Từ nhất thời không biết đối phương đang chế giễu mình, hay thực lòng thực dạ bày tỏ suy nghĩ trong lòng.

"Người này từ trước đến nay có sao nói vậy, không biết quanh co." Tương Bạch Miên hỗ trợ giải thích Thương Kiến Diệu không phải đang nói vuốt đuôi.

Nghiên cứu viên Từ mỉm cười:

"Nhưng lời khen thế này..."

Ông ta không nói hết, mà dùng động tác lắc đầu để bày tỏ ý của mình: Quá thẳng thắn, ngược lại khiến người được khen xấu hổ!

Nếu không phải ông ta cảm thấy quan hệ với Thương Kiến Diệu rất tốt, là đồng đội cùng một phe, có thể gửi gắm sau lưng, có lẽ ông ta không cười nổi.

Đợi đến lúc ăn cơm tối, mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" lần lượt tìm cơ hội trò chuyện với những người khác trong đội nghiên cứu khoa học, lấy được thông tin hoàn toàn giống với những gì nghiên cứu viên Từ nói.

Sở dĩ những người tình nguyện kia cứ im lặng từ đầu đến cuối, là vì tận mắt nhìn thấy trong bão tuyết, người thí nghiệm yếu đuối đến mức nào, sinh ra tâm trạng vô cùng bi quan với tương lai của mình.

Tuy họ đều vì đổi lấy những lợi ích khác nhau, tình nguyện tham gia hạng mục thí nghiệm này, hoặc ít hoặc nhiều đều có chuẩn bị tâm lý, nhưng bất kể thế nào, nhân loại luôn ôm hi vọng trong lòng, cảm thấy có nhiều người tình nguyện có thể sống sót quay về như vậy, chưa biết chừng bản thân cũng là một người trong đó.

Sau khi trở lại căn phòng của Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng thở hắt ra, nói:

"Hạng mục thí nghiệm và trình tự cụ thể chúng ta đều đã hỏi rõ ràng rồi, hiện giờ xem ra không hỏi được gì nữa."

Nói xong, hắn lại bồi thêm một câu:

"Người của đội nghiên cứu khoa học biết gì hẳn là đã nói hết ra rồi..."

Ý của hắn là, dây dưa với đội nghiên cứu khoa học này cũng không có thu hoạch thêm nữa, họ chỉ dựa vào mệnh lệnh của cấp trên để tổ chức hạng mục.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"So với bản thân thí nghiệm, suy đoán của nghiên cứu viên Từ lại rất có giá trị."

Thí nghiệm hoàn cảnh giá rét ảnh hưởng thế nào đến thể trạng và tinh thần của nhân loại, lúc trước "Tổ điều tra cũ" cũng đã nắm được đại khái rồi.

"Thật đáng thương..." Thương Kiến Diệu đột nhiên than thở.

Gnawa thành thật hỏi:

"Ai đáng thương?"

Ông ta nhất thời không phân tích ra được rốt cuộc "Này" đang nói đến ai.

Thương Kiến Diệu đáp lại với vẻ mặt thương cảm:

"Cơ thể hoàn mỹ được chuẩn bị cho sếp tổng giáng xuống Đất Xám."

"Sao cơ thể lại đáng thương?" Long Duyệt Hồng nghi hoặc hỏi lại.

Tương Bạch Miên và Bạch Thần không nói gì, có lẽ đã hiểu Thương Kiến Diệu muốn bày tỏ điều gì.

Thương Kiến Diệu thở một hơi thật dài, nói với Long Duyệt Hồng và Gnawa:

"Vừa muốn có cơ thể hoàn mỹ, lại vừa muốn có tinh thần cứng cỏi, đây là điều mà phôi thai không thể gánh vác được."

"Mọi người nghĩ xem, một khi cơ thể kia lớn lên, bồi dưỡng ra tinh thần cứng cỏi, đó chính là một người sống sờ sờ, có hỉ nộ ái ố của mình, có trí nhớ, có đặc tính của bản thân, nhưng đột nhiên một ngày, có người nói cho anh ta biết, sự tồn tại của anh ta là vì Chấp tuế, bất kể tiếp theo anh có bằng lòng hay không, anh đều phải hi sinh bản thân, trở thành vật chứa cho Chấp tuế giáng xuống."

"Thật là đáng thương."

Long Duyệt Hồng nghe vậy thì á khẩu không trả lời được.

Nhìn Thương Kiến Diệu, hắn bỗng nhiên có chút tự ti.

Không phải hắn chưa từng nghĩ đến khả năng này, nhưng đều từ chối sự đồng cảm, trong tiềm thức cho rằng chỉ cần đổi lấy sự bình yên cho "Sinh vật Bàn Cổ", đổi lấy sự an ổn vĩnh hằng cho tất cả công nhân viên trong tòa nhà ngầm, hi sinh một vật thí nghiệm cố tình tạo ra là chuyện hoàn toàn có thể tiếp nhận được.

Mà hiển nhiên Thương Kiến Diệu không cho là vậy.

"Quả là đáng thương." Gnawa thành thật cho rằng lời Thương Kiến Diệu nói không có vấn đề gì.

"Đúng vậy." Tương Bạch Miên phụ họa một câu, lại nói: "Đây tạm thời chỉ là một suy đoán của chúng ta, không cần phải mang theo gánh nặng trong lòng vì điều này."

Cô lập tức cho các tổ viên quay về phòng mình nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục đến thăm người thành Tuế Mạt.

Rửa mặt xong, hàn huyên một hồi, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu lần lượt nằm lên giường mình.

"Anh có thể thăm dò căn phòng khác, tìm kiếm cánh cửa nối đến "Thế giới mới"." Không để cho Thương Kiến Diệu cứ nghĩ ngợi mãi đề tài vừa rồi, Tương Bạch Miên chủ động nhắc nhở một câu.

Quả nhiên Thương Kiến Diệu bị thu hút sự chú ý, hăng hái giơ tay lên day hai huyệt thái dương, tiến vào giấc ngủ say.

Trong "Hành lang tâm linh", anh đút hai tay vào túi, tùy ý chọn một hướng, vừa đi vừa quan sát hai bên.

Anh không lập tức tiến vào các căn phòng chưa thăm dò lúc trước, dường như muốn chọn một nơi trông có vẻ thú vị.

"Hay là ném xúc xắc đi?" Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ" hào hứng đề nghị.

"Không vội, tìm phòng có trong sổ tay chiếm đóng trước." Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lý trí" cướp lấy quyền điều khiển cơ thể, sờ cằm nói.

Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ" lập tức phản bác:

"Có ý gì?"

Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lý trí" mỉm cười:

"Căn phòng có trong sổ tay chiếm đóng không phải là căn phòng khô khan nhàm chán, anh không cảm thấy một vài căn phòng công ty từng thăm dò cũng rất thú vị sao?"

"Ví dụ như, bệnh viện tâm thần "101"."

"Đúng vậy!" Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ" đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái: "Bệnh viện tâm thần nghe cũng rất thích hợp với chúng ta!"

Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" ló một đầu ra, hét lên:

"Còn có "102" đại diện cho "Trang Sinh", "503" thuộc về Giang Tiểu Nguyệt, "205" nghi là giấc mơ của vị Chấp tuế "Bình Minh"."

Lúc trước sở dĩ "Sinh vật Bàn Cổ" chỉ nói căn phòng "205" nghi là giấc mơ của một vị Chấp tuế, không nhắc tên "Bình Minh", là vì bắt đầu bằng số "2", vừa có thể là Chấp tuế "Bình Minh" Tháng Hai, còn có thể là "Trang Sinh" đại diện cho cả năm, hiện giờ đã xác định "102" mới là của "Trang Sinh".

Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" vừa dứt lời, bốn con mắt trên hai cái đầu đều ngưng lại.

Anh đi đến một chỗ cách đó không xa, trên cánh cửa màu đỏ thẫm trong hành lang treo tấm biển có chữ số màu vàng:

"205"!

Thương Kiến Diệu im lặng, ngồi xổm xuống, bất động rất lâu.

Anh cứ thế ngồi cho đến khi tinh thần đã tiêu hao gần hết, trở về thế giới hiện thực một cách bị động.

Trong quá trình này, liên tục có Thương Kiến Diệu cố gắng đi vào, lại không ngừng bị Thương Kiến Diệu khác trấn áp.

Trên giường trong căn phòng, Thương Kiến Diệu mở mắt, khẽ cất tiếng hát:

"Mười năm tu mới được cùng thuyền, trăm năm tu mới được chung gối..."

Tương Bạch Miên còn chưa ngủ, lên tiếng ngắt lời:

"Sao vậy, đi vào căn phòng kỳ lạ?"

"Không vào." Thương Kiến Diệu ngáp một cái.

Tương Bạch Miên nghi ngờ nói:

"Vậy anh hát cái gì?"

"Cảm khái thực sự có duyên phận, tôi đụng phải căn phòng "205"." Thương Kiến Diệu thành thật trả lời.

"Căn phòng nghi là giấc mơ của "Bình Minh"?" Tương Bạch Miên đột nhiên có cảm giác chuyện này nằm ngoài dự liệu, nhưng hợp tình hợp lý.

Cô lẩm bẩm:

"Chúng ta vừa nghe được cái tên "Bình Minh" từ vị trong căn phòng "506" kia chưa đến hai ngày..."

"Quả nhiên là có duyên!" Thương Kiến Diệu dùng giọng điệu chắc chắn để đưa ra phán đoán.

Tương Bạch Miên hiểu ý của anh, nghiêm túc gật đầu:

"Quả thật có duyên."

"Ừm, đừng vội đi vào, quan sát thêm đi."

Thương Kiến Diệu cũng có ý định như vậy, tìm các căn phòng khác để tăng thực lực lên trước, tìm ra cánh cửa nối đến "Thế giới mới" rồi tính.

"Sao cô còn chưa ngủ?" Anh tò mò hỏi.

Tương Bạch Miên thở hắt ra:

"Đang nghĩ chuyện trên hòn đảo sợ hãi của tôi."

"Có manh mối à?" Thương Kiến Diệu quan tâm hỏi han.

"Không có." Tương Bạch Miên lắc đầu: "Có lẽ phải điều tra rõ ràng tình huống thực sự của công ty, tôi mới có thể nhận rõ hiện thực, trút được gánh nặng, thản nhiên đối diện và giác ngộ."

Co cho rằng giác ngộ như vậy mới là cách tốt nhất để vượt qua hòn đảo sợ hãi.

Thương Kiến Diệu đã tiêu hao rất nhiều tinh thần, vừa há miệng ra, còn chưa kịp gặng hỏi đã ngủ mất, Tương Bạch Miên ngồi ngây ra một hồi rồi cũng nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, "Tổ điều tra cũ" ăn sáng xong, lái xe jeep, lại một lần nữa ra khỏi làng Huyền Nhai, đến thị trấn Sơn Ao.

Nhưng chào đón họ là những con phố và quảng trường không một bóng người.

Rác rưởi vứt vương vãi khắp nơi, chưa được dọn dẹp, đội xe của thành Tuế Mạt kia không thấy đâu nữa.

Sau khi quay về, "Tổ điều tra cũ" nhận được thông tin xác thực từ trưởng thôn: Người của thành Tuế Mạt đã giao dịch gần đủ rồi, lại nhận được một bức điện báo không rõ nội dung, thế là trời vừa sáng liền rời khỏi thị trấn Sơn Ao, đến Băng Nguyên.

"Thành Tuế Mạt xảy ra chuyện?" Long Duyệt Hồng suy đoán.

Thương Kiến Diệu hào hứng đề nghị:

"Có muốn đạp tuyết tìm dấu, đuổi theo họ không?"

"Tạm thời không cần." Tương Bạch Miên đáp lại, lời ít ý nhiều: "Lý do đã nói lúc trước rồi."

Cô lập tức nhìn quanh một vòng:

"Chuyện cần làm ở đây đều làm cả rồi, hôm nay chúng ta cũng rời khỏi làng Huyền Nhai đến Băng Nguyên, đích đến là phế tích thành phố - nơi cha của Thương Kiến Diệu xuất hiện cuối cùng."

Không ai có ý kiến khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận