Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 893: Khu nhà ở cảng

"Tổ điều tra cũ" đã quen với việc đi tìm bản đồ thành phố, chẳng mấy chốc đã tìm được vài tấm từ một nơi nghi là tiệm bán báo.

Nhưng vấn đề ở chỗ là những bản đồ này đều khá hữu hạn, chỉ đánh dấu những chỗ khá quan trọng như các con đường chính, kiến trúc có tính nhận diện, danh lam thắng cảnh du lịch, nhà hàng nổi tiếng, cơ sở chữa bệnh, không cụ thể đến từng khu nhà, từng dãy nhà ở.

Nói cách khác, không thể tìm được khu nhà ở cảng trên mấy tấm bản đồ như thế này.

Có điều, việc này không làm khó được Tương Bạch Miên, cô hơi cân nhắc rồi nói:

"Tìm bệnh viện Nhân Huệ, nếu Phạm Văn Tư và Lý Cẩm Long đến nơi này để đi cùng con trai tiếp nhận điều trị, chắc chắn sẽ không thuê nhà ở quá xa bệnh viện, chúng ta sẽ lấy bệnh viện Nhân Huệ làm trung tâm, khoanh một vòng tròn ra bên ngoài."

Trong tình huống có vật tham chiếu, chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

"Được."

"Ừm."

"Không thành vấn đề."

"Được thôi!"

Đám người Long Duyệt Hồng lần lượt trả lời.

Gnawa nhanh chóng định vị được vị trí của bệnh viện Nhân Huệ.

Người gốc các-bon không thể nào nhanh hơn ông ta.

"Xuất phát!" Thương Kiến Diệu ngồi ở ghế lái hăng hái phất tay.

Giây tiếp theo, anh không ngại học hỏi người khác:

"Lão Gna, đi đường nào?"

"Đi thẳng đến ngã tư thứ hai, rẽ trái..." Gnawa đảm nhiệm thiết bị chỉ đường thông minh.

Tuy ông ta ngồi ở vị trí bên phải hàng ghế sau, nhưng không ảnh hưởng đến việc ông ta quan sát cảnh tượng phía trước.

Thấy xe jeep bắt đầu đi về phía trước, Long Duyệt Hồng lên tiếng với vẻ hơi lo âu:

"Không biết ba nơi kia cất giấu nguy hiểm gì..."

"Chưa biết chừng sẽ gặp phải cường giả cấp bậc thế giới mới hoặc là quái vật!" Thương Kiến Diệu đổi sang giọng dọa dẫm.

Gnawa không biết là phối hợp hay là thành thật:

"Nếu thật sự gặp phải thì phải làm sao?"

Trời, thánh địa Phật môn thành phố Đài này rõ ràng có quy cách cao hơn ba thánh địa Phật môn trước, thật sự có thể gặp được kẻ địch liên quan đến "Thế giới mới"... Long Duyệt Hồng âm thầm hít sâu một hơi, nhưng không biết tỏ ra sợ hãi trước mặt Bạch Thần, chỉ đành cố gắng kìm chế, để sắc mặt không thay đổi quá nhiều.

"Đánh thì chắc chắn là không lại rồi, chỗ chúng ta ngoại trừ lão Gna, không ai có thể chống lại việc bị nhiễm "Bệnh vô tâm"." Thương Kiến Diệu thở dài bằng giọng cường điệu hóa: "Mà bùa phù hộ của "U Cô" hết rồi."

Không đợi Long Duyệt Hồng nhìn về phía Bạch Thần, Thương Kiến Diệu đã đổi sang nhân cách khác, nghiêm mặt bổ sung:

"Chỉ có thể thực hiện kế hoạch uy hiếp chiến lược."

"Nếu như kẻ địch liên quan đến "Thế giới mới" có bản thể ở thành phố Đài, vậy một khi chúng ta gặp phải, đầu tiên sẽ nói cho hắn biết rằng."

"Chỉ cần bốn người chúng ta đều biến thành "Vô tâm giả", lão Gnawa sẽ thực hiện mệnh lệnh, khởi động đầu đạn hạt nhân ở cốp sau, kéo hắn chết cùng, chôn cùng cả thành phố Đài!"

Việc này... Long Duyệt Hồng đầu tiên là cảm thấy phương án này quá khoa trương, nhưng vừa nghĩ cẩn thận, lại thấy thực sự hữu dụng.

Hắn bắt đầu nghi ngờ vị đứng đằng sau tốn bao nhiêu tâm tư để tiểu đội của mình thu được đầu đạn hạt nhân chính là để đối phó với cục diện tương tự.

Tương Bạch Miên gật đầu như có điều suy nghĩ:

"Điều kiện tiên quyết đổi thành chỉ cần một người bất kỳ trong số bốn chúng ta bị mắc "Bệnh vô tâm"."

Ý cô rất rõ ràng: sống chết của mấy nhân loại gốc các-bon trong "Tổ điều tra cũ" bị buộc chặt với nhau, tránh bị diệt từng phần.

"Không thành vấn đề." Gnawa nhận lệnh.

Là người máy thông minh lấy việc phục vụ nhân loại làm chức trách, phải chấp hành kế hoạch đồng quy vu tận bất cứ lúc nào là việc chính nghĩa cần làm.

Lúc này, Thương Kiến Diệu lại thở dài:

"Điều kiện tiên quyết là chúng ta kịp thời trao đổi, đối phương cũng có thể trao đổi."

"Không có bất cứ kế hoạch nào là hoàn hảo." Tương Bạch Miên nghĩ khá thoáng về phương diện này.

Tiếp đó cô liếc nhìn kính chiếu hậu:

"Trước khi chúng ta tiến vào thành phố Đài thật sự, không phải cũng đã báo cáo tình huống đại khái cho công ty rồi sao?"

"Công ty vẫn luôn tự tin về chúng ta, cả một đoạn dài như vậy chỉ rút gọn còn một câu "mang theo vật phẩm đi về phía trước"!"

Thương Kiến Diệu nghiêng đầu nhìn về phía tổ trưởng, cười nói:

"Cô rất thoáng trong phương diện này đấy, vì sao lại có chứng sợ hãi tử vong nghiêm trọng như vậy?"

"Bởi vì tôi đủ tự tin, cảm thấy trong phần lớn tình huống mình có thể sống sót được." Tương Bạch Miên đã sớm tự hỏi về vấn đề này.

Hòn đảo sợ hãi thứ ba của cô đến bây giờ còn chưa có tiến triển gì.

Hai người nói chuyện phiếm khiến tâm trạng căng thẳng của Long Duyệt Hồng được thả lỏng hơn chút, bàn tay hắn đang nắm tay trái của Bạch Thần hơn giật giật một chút.

Sau đó, hắn cảm thấy Bạch Thần nắm chặt tay mình hơn.

Cứ thế, xe jeep của "Tổ điều tra cũ" men theo lối đi bộ dọc hai bên phố của thành phố Đài, rẽ ngang rẽ dọc đi về phía trước.

Trên đường họ không xuống xe, không thu thập vật tư gì.

Thời gian chính là sinh mạng!

Qua hơn nửa tiếng, sau khi vòng qua mấy khu phố đã hoàn toàn đổ sập, đám người Tương Bạch Miên nhìn thấy khu nhà có treo biển "bệnh viện Nhân Huệ".

Tòa nhà đầu tiên có đề biển "khu khám bệnh", có tổng cộng bảy tầng, tận cùng bên trong có khu điều trị hơn hai mươi tầng, ở giữa là cây cối mọc sừng sững, thảm thực vật xanh rì, giống như một khu trồng cây cảnh quy mô nhỏ.

Phía ngoài cùng bên phải của khu trồng cây có một tòa nhà chín tầng, không ghi công dụng.

Giờ phút này, khu kiến trúc ấy không giống khu trồng cây nữa, mà giống như được xây ở giữa rừng rậm, có cảm giác tự nhiên đã nuốt trọn văn minh nhân loại.

"Nam mô a nhục Đa La tam miệu tam bồ đề." Thương Kiến Diệu thiền sư "Phổ Độ" tuyên một tiếng Phật hiệu.

"Nơi này không phải là thánh địa Phật môn!" Tương Bạch Miên không hề nể nang, vạch trần sự không chuyên nghiệp của hòa thượng giả.

Thiền sư "Phổ Độ" nói với vẻ mặt hiền hòa:

"Con trai của Phạm Văn Tư và Lý Cẩm Long rất có khả năng hữu duyên với ngã Phật."

Tương Bạch Miên không nói lại anh, trực tiếp ra lệnh:

"Được rồi, vòng qua bệnh viện Nhân Huệ, kiểm tra tên của các khu nhà ở xung quanh, đi từng vòng ra phía ngoài."

Lần tìm kiếm này mất gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng "Tổ điều tra cũ" đã tìm thấy khu nhà ở cảng cách bệnh viện Nhân Huệ chưa đến một cây số theo đường chim bay.

Đây là một khu nhà ở có chút cũ kỹ.

Cũ kỹ là chỉ cũng đã có tuổi ở thời thế giới cũ.

Có thể nhìn ra được từ phong cách kiến trúc phần lớn các tòa nhà ở khu này đều cao không quá mười tầng.

Về phần tường ngoài, hiện giờ đều thấy giống nhau: Rách nát, loang lổ, rất nhiều cây dây leo xanh biếc.

"Vấn đề tới rồi đây, khu nhà này có khoảng bảy tám tòa nhà, chúng ta đi tìm từng hộ thì không biết phải mất bao nhiêu thời gian." Thương Kiến Diệu cười hì hì, nói.

Tương Bạch Miên để lộ ra vẻ mặt "anh bị ngốc à":

"Đến nơi quản lý thông tin của từng hộ trong khu nhà ở, hình như gọi là, gọi là ban quản lý tài sản."

"Chỉ cần số liệu lưu trữ trong máy tính nơi đó còn có thể khôi phục, thì chúng ta có thể lấy được thông tin tương ứng."

Gnawa gật gật cái cổ bằng kim loại:

"Thành phố Đài không bị phá hoại quá nhiều, thiết bị lưu trữ hẳn là không bị hư hại vật lý, tôi có thể trực tiếp đọc số liệu ở trong."

Đây thật sự là "đọc".

Ban quản lý tài sản khu nhà ở cảng tương đối dễ tìm, trong tòa nhà ba tầng bên tay trái ở cổng vào.

Chỗ này có một quầy lễ tân, đằng sau là hai bộ hài cốt mặc quần áo mục nát, những nơi xung quanh cũng có xương trắng rơi vãi.

Bạch Thần chậm rãi nhìn quanh một vòng, vẻ mặt dần nghiêm trọng:

"Tôi cảm thấy người chết ở thành phố Đài đều rất kỳ lạ."

Cô sắp xếp ngôn ngữ, tiếp tục nói:

"Rất nhiều người giống như đang làm việc của mình thì đột nhiên chết đi, không hề giãy giụa, cũng không phản kháng, không bị tập kích."

"Ví dụ như..."

Cô chỉ vào hai bộ hài cốt trước quầy lễ tân, tiếp đó bổ sung:

"Trong xe cộ trên đường cũng có rất nhiều thi thể lặng lẽ ngồi bên trong, bắn ra khỏi cửa sổ hoặc là ở trong tư thế khác nhau, ô tô đều có dấu vết va chạm, tôi nghi ngờ họ đang lái xe trên đường thì chợt mất mạng, chiếc xe theo đó mất lái, đâm vào nhau, điều này khiến cho tư thế của họ có sự thay đổi."

Tương Bạch Miên gật đầu, chỉ vào từng đống xương trắng được bọc bởi một ít vải rách:

"Những người này cũng vậy, chắc hẳn họ đang đi lại, đột nhiên chết đi, ngã sấp xuống đất."

Long Duyệt Hồng nghe mà nổi da gà, lẩm bẩm:

"Nếu như chỉ bị "Bệnh vô tâm", sẽ không như vậy..."

"Các "Vô tâm giả" đều có bản năng sinh vật, thậm chí một số còn biết sử dụng công cụ."

"Điều này chứng tỏ chúng ta đã cách chân tướng thế giới cũ bị hủy diệt ngày càng gần." Thương Kiến Diệu cười nói.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Lão Gnawa, ông nghiên cứu máy tính trước quầy lễ tân, chúng tôi kiểm tra thi thể một chút."

Qua hồi lâu, đám người Thương Kiến Diệu không phát hiện ra bất cứ đầu mối nào có giá trị, dù sao người chết cũng đã qua đời vài chục năm rồi, "Tổ điều tra cũ" lại không đủ máy móc để phân tích dấu vết vi lượng tương ứng.

Gnawa lại thành công "đọc" được số liệu lưu trữ trong thiết bị, tìm được tên của Phạm Văn Tư và Lý Cẩm Long.

"403 tòa 5, thuê chung với người khác."

"Cụ thể họ ở trong căn nhà nào, cần phải đến hiện trường kiểm tra."

Tương Bạch Miên liếc nhìn thi thể bên cạnh, thở dài nói:

"Đi thôi."

Không lâu sau, họ tìm được tòa nhà số 5, đạp cửa chính số 403 ra, khóa đã hỏng không thể dùng được nữa.

Sau khi kiểm tra đơn giản, đám người Tương Bạch Miên căn cứ vào đặc điểm quần áo trong tủ, tình huống hài cốt trong phòng, lần lượt loại trừ từng căn phòng, chỉ còn lại một gian phía tây.

Giường chiếu nơi này được phủ vải trắng chống bụi, cho thấy người ở đã đi xa, trong thời gian ngắn sẽ không quay về.

Nó ăn khớp với việc Phạm Văn Tư và Lý Cẩm Long nản lòng, về quê ăn tết.

Mấy thành viên trong "Tổ điều tra cũ" đeo găng tay, chia nhau lục soát những nơi khác nhau trong căn phòng không tính là lớn này.

Tương Bạch Miên đi thẳng tới trước bàn sách màu nâu thẫm kiểu cũ bên cạnh cửa sổ, đưa tay kéo ngăn kéo ra.

Đập vào mắt cô là một tệp văn kiện đã ố vàng.

Bên trên dường như là một bản hợp đồng cho người tình nguyện chấp nhận phương pháp điều trị nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận