Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 587: Cách thức khác nhau

Nghe thấy câu trả lời của Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu tiếc nuối thu hồi ánh mắt.

Cũng may, may mà lần này anh ta không khăng khăng cố chấp... Long Duyệt Hồng thấy thế, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra hắn cũng biết, phần lớn thời gian Thương Kiến Diệu vẫn nghe hiểu tiếng người, tuân theo sự sắp xếp.

Lúc này Vương Phú Quý thấy Tương Bạch Miên vẫn ở chỗ cũ nhìn mấy thi thể thối rữa hoặc nát bấy hoặc phân tán, không nhịn được giơ tay lên che mũi nói:

"Trên người họ sẽ có đầu mối à?"

"Không xác định." Tương Bạch Miên thuận miệng đáp: "Chủ yếu là hiện giờ không có máy ảnh, không thể nào chụp lại, tôi phải ghi nhớ tất cả chi tiết, đợi sau này phân tích thêm."

Giờ phút này, không có thời gian và điều kiện để cô khám nghiệm thi thể kỹ càng hơn.

Tương Bạch Miên đeo găng tay lên, cùng Bạch Thần nhanh chóng kiểm tra tình hình thi thể và vật phẩm họ mang theo bên người, xem có phát hiện ra thông tin giá trị nào không.

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng một người nhìn chăm chăm đám người Vương Phú Quý, một người cảnh giác xung quanh, đề phòng bị tập kích.

Trong quá trình này, Long Duyệt Hồng ngửi mùi hôi thối từ xác chết, không hiểu sao có cảm giác mình rơi vào câu chuyện ma: Mấy thợ săn di tích này bị con sói trắng "mê hoặc", sau khi đưa vào một chỗ sâu trong hang động, người nọ nối tiếp người kia nhảy lầu mà chết.

Việc này vừa kỳ gì thần bí, vừa kinh dị.

Mà đây chỉ là một bộ phận người được con sói trắng dẫn đến... Những người khác đang ở đâu? Tình cảnh hiện giờ của họ như thế nào? Long Duyệt Hồng cảnh giác quan sát bốn phía, chỉ cảm thấy quang cảnh hoang vắng yên tĩnh, quảng trường thành phố phủ kín sắc xanh dường như đang che giấu chuyện gì đó chưa rõ.

Những điều chưa rõ thường đại diện cho sự kinh khủng.

Tương Bạch Miên không dừng lại quá lâu, nhanh chóng hoàn thành việc kiểm tra sơ bộ thi thể.

Cô tháo một chiếc găng tay xuống, bỏ chúng vào túi nilon chuyên dụng, nói:

"Hiện giờ xem ra đúng là ngã chết, nhưng trước khi nhảy lầu, tinh thần hoặc là cơ thể có sự thay đổi hay không thì không biết được, ôi, ở đây không thể nào làm giải phẫu kỹ càng."

Cô ấy còn biết cả khám nghiệm tử thi... Vương Phú Quý vô cùng ngạc nhiên.

Với hắn ta mà nói, ngay cả chữ "khám nghiệm tử thi" này cũng là học từ trong sách vở của thế giới cũ tìm thấy trong lúc thăm dò các phế tích khác.

Đương nhiên, là thợ săn di tích, trong khi mạo hiểm họ cũng sẽ tiếp xúc với thi thể, phải kiểm tra vết tích, phán đoán nguyên nhân tử vong, nhưng đều vô cùng sơ sài, không hình thành hệ thống khoa học, chỉ dựa vào kinh nghiệm để thực hiện, cho nên họ chỉ có thể xác nhận mục tiêu chết do súng ống, vũ khí sắc nhọn, hay là do thú hoang, chết khi đang chiến đấu ác liệt, hay bị ai đó đâm lén phía sau.

Về phần những vật phẩm tìm thấy trong thi thể, Tương Bạch Miên đều cất đi, định mang về nghiên cứu tỉ mỉ sau.

Đám người Waite không ngăn cản, cũng không cố gắng đòi chia phần, dù sao phần lớn thợ săn di tích và dân du cư hoang dã bị mất tích cũng đều sống rất khổ, những thứ đáng giá trên người ngoại trừ vũ khí thì chính là các bộ phận cơ thể.

"Không thấy súng của họ đâu." Vương Phú Quý nói ra sự thật rõ ràng.

"Trước khi tiến vào phế tích thành phố, bị con sói trắng giải trừ vũ trang, hoặc là, trước khi nhảy lầu tự sát, đã để lại ở một nơi nào đó?" Tương Bạch Miên ngẩng đâu, nhìn về phía tòa nhà màu đen đồ sộ nguy nga.

Cô chậm rãi thở hắt ra, nói:

"Chúng ta không đi vào, chỉ dạo xung quanh, xem có đầu mối gì không."

"Được." Waite là người trả lời đầu tiên.

Anh ta chỉ muốn nhân cơ hội kiếm một khoản, nên phụ họa theo lời Tương Bạch Miên còn nhanh hơn ba thành viên của "Tổ điều tra cũ" là Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần.

Điều này khiến cho Long Duyệt Hồng sinh ra cảm giác đồng tình.

Grey, Fars cũng không có suy nghĩ nhất định phải tìm kiếm bí mật thế giới cũ, sau khi hơi trầm ngâm thì tỏ ý ủng hộ.

Đối với họ mà nói, tìm kiếm bí mật của thế giới cũ là để kiếm tiền, trao đổi vật tư cần thiết, mà bây giờ đã có cách khác, con đường khác để thu hoạch vật phẩm có giá trị, thì không cần phải mạo hiểm nữa.

Ngoại trừ một số rất ít người, tuyệt đại đa số nhân loại đều là cái gì dễ dàng, cái gì an toàn thì chọn cái đó, đương nhiên điều kiện tiên quyết là của cải thu được từ những sự lựa chọn này không kém là bao trong nhận thức lúc đó.

"Được." Vương Phú Quý dời mắt khỏi tòa nhà màu đen.

Hai đội ngũ đi vòng qua nơi này, hướng về phía bên cạnh.

"Quạc! Quạc! Quạc!"

Giữa không trung có một con quạ đen bay vút qua, phát ra tiếng kêu.

"Nơi này xem ra không phải là không có sinh vật." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ thất vọng.

Nhưng trong hoàn cảnh này, tiếng kêu của quạ đen còn kinh khủng hơn là không có âm thanh gì... Long Duyệt Hồng thầm phản bác một câu.

Đi một lúc, Tương Bạch Miên đột nhiên ngừng lại.

Theo ánh mắt cô, Bạch Thần nhìn thấy một chiếc giày da được gia công thô sơ, phong cách cục mịch.

Trên mũi giày có nhiều bùn đất, bề mặt da có vết nước mưa bị phơi khô.

So với giày ở trên mấy thi thể gần đó, thì nó có vẻ vô cùng "mới".

Long Duyệt Hồng chậm rãi đưa mắt lên, nhìn về giữa không tương ứng với chiếc giày.

Sau đó hắn nhìn thấy trên hàng cây ven đường, có một thi thể đã thối rữa nghiêm trọng, lưỡi lè ra, đang lắc lư theo gió.

Thi thể này một chân để trần, một chân đi giày.

Chiếc giày trên chân giống với chiếc giày da dưới đất.

Vẻ mặt Vương Phú Quý chợt nghiêm lại, trầm giọng nói:

"Da của chiếc giày này được làm từ một loài sinh vật biến dị, trước khi thế giới cũ bị hủy diệt chắc chắn không có."

Ý của hắn ta là, thi thể treo trên cây bên đường là của một thợ săn di tích hoặc là dân du cu hoang dã.

Bên kia là nhảy lầu tự sát, bên này là treo cổ tự sát? Long Duyệt Hồng chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh.

Tương Bạch Miên chậm rãi gật đầu một cái, tỏ ý nhìn có vẻ là như vậy, không sai.

Thương Kiến Diệu lại hiếu kỳ hỏi: "Là loài sinh vật biến dị nào?"

"Tôi không rõ các thế lực lớn gọi nó là gì, dù sao nó cũng là một loài cá chình biến dị. Da của nó gần với loài rắn, bản thân cũng giống một con trăn, đồng thời giữ lại khả năng phóng ra dòng điện cao thế, rất phù hợp với hoàn cảnh sông hồ, được rất nhiều dân du cư hoang dã có dòng máu Đất Xám gọi là "Long Vương", thậm chí còn có người thờ cúng nó, dâng cống phẩm cho nó." Vương Phú Quý giới thiệu sơ lược: "Những con nhỏ trong số chúng cũng không khó giết lắm."

Lúc nói chuyện này, hắn ta hoàn toàn không liên hệ loài sinh vật biến dị ấy với năng lực đặc biệt của Tương Bạch Miên.

Trong lòng hắn ta, Tương Bạch Miên hẳn là ẩn giấu một thiết bị phóng điện thù đặc thù.

Thương Kiến Diệu nhận được đáp án xong, ngẩng đầu nhìn hàng cây bên đường: "Có cần hạ xuống không?"

"Có thể thử xem sao." Tương Bạch Miên gật đầu.

Thương Kiến Diệu đeo găng tay, xung phong nhận việc, bốn thợ săn của đội ngũ Vương Phú Quý cộng thêm Long Duyệt Hồng, vẫn tỏ vẻ cảnh giác, dường như sợ rằng thi thể sẽ di chuyển, hoặc là xảy ra chuyện khủng khiếp khác.

Chẳng mấy chốc thi thể đã được bỏ xuống đất, Tương Bạch Miên làm khám nghiệm đơn giản.

Đám người Waite nhân cơ hội lục soát xe cộ và hài cốt xung quanh, tìm kiếm vật phẩm có giá trị.

"Là treo cổ." Không lâu sau, Tương Bạch Miên đứng dậy.

Thương Kiến Diệu thấy thế, kéo một chiếc áo mưa bằng nhựa của thế giới cũ rơi trên đường phố, trùm nó lên thi thể.

"Anh còn, rất..." Vương Phú Quý nhất thời không biết nên hình dung thế nào.

"Bình thường?" Thương Kiến Diệu tự đánh giá mình.

"..." Vương Phú Quý không thể tiếp lời.

Hai đội ngũ đều tự thu thập chút vật tư, sau đó rẽ vào một khu dân cư.

Đây là khu dân cư gần tòa nhà màu đen kia nhất.

"Không biết người làm việc trong tòa nhà kia có ai ở bên này không..." Tương Bạch Miên nói nhỏ một câu với các thành viên trong tổ.

Thương Kiến Diệu lại nghiêm mặt lắc đầu:

"Căn cứ vào tình huống trong các tư liệu giải trí của thế giới cũ, công nhân bình thường không trả nổi tiền mua nhà ở trung tâm thành phố."

"Có thể trả được đều là người có chức có quyền, như thế càng có giá trị." Tương Bạch Miên gật đầu một cái: "Còn có khả năng thuê nhà, ở nơi gần địa điểm làm việc vô cùng tiện lợi."

Lúc nói chuyện, họ ôm vũ khí, thận trọng tiến vào khu dân cư kia.

Tuy hiện giờ chưa gặp phải nguy hiểm gì, nhưng sự kỳ dị ở nơi này đã khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.

Vừa đi qua cổng vào, ánh mắt của tám người đồng thời nhìn về cảnh quan hồ nước phía trước.

Ở đó có một thi thể nổi lềnh phềnh, phù thũng, thối rữa, đã bị ngâm đến trắng bệch.

"Một trong những người bị con sói trắng kia đưa vào đây?" Sau khi trải qua mấy chuyện lúc trước, Long Duyệt Hồng đưa ra suy đoán.

Người này tự làm mình chết đuối trong bồn nước?

Những người bị con sói trắng đưa vào trong di tích Số 13 khu đất hoang dùng các cách thức khác nhau, tự sát ở những nơi khác nhau trong thành phố?

... Long Duyệt Hồng nghe thấy tiếng hít hơi lạnh của Waite.

Nói thẳng, hắn thiếu chút nữa cũng làm như vậy, chỉ là chậm hơn một chút.

Mức độ kỳ dị của chuyện này đã vượt quá sức chịu đựng tâm lý của hắn.

Vương Phú Quý đưa mắt nhìn ra xa một lát rồi nói:

"Tôi thật sự sợ rằng ở đây lâu thêm nữa sẽ giống như họ, vô duyên vô cớ tự sát không có dấu hiệu báo trước nào..."

"Không loại trừ khả năng này." Tương Bạch Miên nghiêm túc trả lời.

Con ngươi Waite bỗng phóng to, anh ta nói bằng giọng gấp gáp:

"Hay là quay về đi?"

"Trên đường tôi sẽ thu thập thêm chút vật tư và sách vở."

Hiện giờ anh ta đã lấy được kha khá vật phẩm, không còn động lực để tiếp tục gắng gượng nữa.

Tương Bạch Miên liếc mắt nhìn Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần, cân nhắc rồi nói:

"Được."

Mức độ kỳ dị của chuyện này đã vượt quá sức tưởng tượng của cô, cô cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Ngoại trừ Thương Kiến Diệu tỏ ra có chút tiếc nuối, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đều tán thành.

Grey, Fars thấy thế, rõ ràng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Với tình huống trước mắt, con người bình thường cũng không muốn ở lâu, huống hồ là những người có kinh nghiệm phong phú như họ.

Đúng như một câu thành ngữ của người Đất Xám từng nói: giang hồ càng già, lá gan càng nhỏ.

Đúng lúc này, ở nơi cách họ có lẽ chỉ mấy trăm mét hoặc xa hơn một chút, có một âm thanh truyền đến:

"À hú!"

Đây là tiếng sói tru tiêu chuẩn, không kinh khủng như tiếng quái vật ở di tích đầm lầy Số 1.

"Con sói trắng kia?" Thương Kiến Diệu phấn khích lên tiếng.

Vương Phú Quý trầm ngâm vài giây:

"Có muốn tiện thể bắt nó không?"

Đây chính là nhiệm vụ có thù lao phong phú, cũng là mục đích mà những thợ săn độc hành như đám người Vương Phú Quý và "Tổ điều tra cũ" vào dãy núi bờ bắc.

Tương Bạch Miên còn chưa đáp lại, Thương Kiến Diệu đã khó xử nói:

"Tôi sợ chủ nhân của nó nổi giận."

Chủ nhân... Đúng vậy, con sói trắng dẫn nhiều người vào đây như thế, nếu không phải là vì bản thân nó thì hẳn là phục vụ một sự tồn tại nào đấy... Long Duyệt Hồng chợt thót tim, trong chớp mắt liên tưởng ra chuyện này.

Mà ở trong di tích Số 13 khu đất hoang hiện giờ chỉ biết có một người có thể làm chủ nhân của con sói trắng: Ngô Mông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận