Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 791: Phần sau

Đi xuống lầu, lên xe, Long Duyệt Hồng cách cửa sổ thủy tinh, quan sát tình huống trên đường.

Hắn thấy bên ngoài một phòng khám bệnh bình dân cách đó không xa, có mười mấy người đang xếp hàng, sắc mặt đều không tốt lắm, hoặc là tái nhợt, hoặc là mệt mỏi, hoặc là tiều tụy.

Với nhận thức của Long Duyệt Hồng, cảnh tượng như vậy tuyệt đối không bình thường, bởi vì đại đa số cư dân khu Thanh Cảm Lãm đều đang vật lộn với ấm no, không phải mắc bệnh nghiêm trọng, thì chắc chắn sẽ không lựa chọn đến khám bác sĩ, thà tự mình chịu đựng, gắng gượng vượt qua.

Mà không có lý nào chỉ một khu phố lại có nhiều người bị bệnh nghiêm trọng đến vậy.

Trong lúc suy nghĩ, Long Duyệt Hồng liên tưởng đến những gì mình gặp phải tối qua và nhiệm vụ của nghiệp đoàn thợ săn, nói với giọng suy đoán:

"Đây đều là những người đêm qua gặp ác mộng?"

"Chắc vậy." Bạch Thần tỏ ý tán đồng với suy đoán của Long Duyệt Hồng.

"Để tôi xem, để tôi xem." Thương Kiến Diệu kêu lên, nhoài người qua Gnawa và Long Duyệt Hồng.

Long Duyệt Hồng mặc kệ tên này, tự nói:

"Nhưng cơn ác mộng tối hôm qua đã ngừng lại, chúng ta cũng không xuất hiện triệu chứng choáng váng đầu óc, buồn nôn, kiệt sức."

"Có lẽ là tùy từng người." Tương Bạch Miên cân nhắc rồi nói: "Chúng ta đều là những chiến sĩ trải qua thời gian dài thử thách, có thực lực khá tốt, ý chí cũng coi như kiên định, cho dù ở trong giấc mơ, chỉ dựa vào bản năng cũng có thể chống đỡ được lâu hơn tuyệt đại đa số dân cư ở khu Thanh Cảm Lãm, đợi được đến khi dựa vào Tiểu Xung và thầy Đỗ Hoành dọa cho cơn "ác mộng" biến mất, mà những cư dân kia, xác suất cao là đã bị quái vật đuổi kịp, bị bóng tối bao phủ trước đó. Thế là xuất hiện triệu chứng tương ứng, có sự khó chịu nhất định."

Gnawa gật gật cái cổ bằng kim loại, cũng sử dụng tay nâng người Thương Kiến Diệu lên.:

"Người bị ảnh hưởng chắc chắn là nhiều hơn những người xếp hàng ở cửa phòng khám. Phần lớn mọi người khi đối diện với tình huống này, đều sẽ lựa chọn gắng gượng thêm một ngày, buổi tối ngủ một giấc, xem có thể khôi phục không."

Ông ta dựa vào kho mô hình hành vi của nhân loại mà mình tự xây dựng nên để đưa ra phán đoán.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, nói với Bạch Thần:

"Đi thôi, vòng một vòng rồi đến khách sạn Ugo."

Như vậy có thể che giấu chuyện họ đang ở trọ gần đây.

Trong lúc xe jeep đi về phía trước, mấy nhân viên trị an mặc đồng phục màu xanh xám từ trong phòng khám bệnh đi ra, giơ tay lên ra hiệu cho Bạch Thần đỗ xe lại.

Long Duyệt Hồng vội vàng nhìn sang Thương Kiến Diệu vừa mới ngồi thẳng dậy, ý bảo anh chuẩn bị "Dẫn dắt tư duy".

Cốc, cốc, cốc.

Một nhân viên trị an trong đó cúi người xuống gõ lên cửa sổ thuỷ tinh ở bên ghế lái phụ.

Tương Bạch Miên đã ngụy trang hạ cửa xe xuống, giả vờ lo lắng hỏi:

"Trưởng quan, có chuyện gì không?"

Nhân viên trị an kia nghiêm túc hỏi:

"Đêm qua các cô có gặp phải ác mộng không?"

"Loại nào?"

Tương Bạch Miên cong miệng cười, lấy ra huy chương thợ săn của mình, lắc qua lắc lại:

"Trưởng quan, hôm qua chúng tôi nhìn thấy nhiệm vụ về giấc mơ tập thể này ở nghiệp đoàn."

Cô không nói mình chỉ xem không nhận, cũng không nói không bị ảnh hưởng, nhưng động tác và lời lẽ của cô lại khiến người ta tự nhiên hiểu theo cách mà cô muốn: Đây là một đám thợ săn di tích nhận nhiệm vụ, hôm nay tới để điều tra, đêm qua họ cũng không ở tại nơi này, chắc chắn là không gặp ác mộng.

Nhân viên trị an kia không che giấu vẻ mặt thất vọng của mình, phất tay nói:

"Đừng gây chuyện, yên phận một chút!"

"Có chuyện gì thì thông báo ngay!"

"Vâng, trưởng quan." Tương Bạch Miên tỏ vẻ không có vấn đề gì, giơ tay chào, thể hiện mình giống như một thợ săn lão làng trường kỳ lăn lộn trong các khu vực xung quanh thành phố Ban Sơ.

Sau khi cô kéo cửa sổ xe lên, Bạch Thần lái xe jeep, vòng quanh khu phố này một vòng.

Trên đường, để cho vai diễn đủ chân thật, thỉnh thoảng "Tổ điều tra cũ" lại dừng xe, hỏi người qua đường, xem họ có mơ thấy ác mộng không, là loại ác mộng gì.

Mới hỏi năm người, họ đã nhận được ba câu trả lời khẳng định, hơn nữa ba người này còn mơ giấc mơ gần như giống hệt: Trong vùng hoang dã hoặc kiến trúc bỏ hoang, bị một con quái vật có đôi bàn tay tái nhợt đầm đìa máu tươi ẩn nấu trong bóng tối, dùng hai khuỷu tay luân phiên nhau chống xuống đất, đuổi theo đằng sau, cuối cùng vì thể lực cạn kiệt không thể chống đỡ được nữa, hoặc bất hạnh sảy chân, bị cảm giác lạnh lẽo bao phủ, giật mình tỉnh lại, ngày hôm sau hoặc ít hoặc nhiều đều có triệu chứng nhức đầu, choáng váng.

"Không khác với những gì tổ trưởng suy đoán." Long Duyệt Hồng nói bằng giọng khâm phục.

Tương Bạch Miên nhìn bên ngoài cửa sổ, thở dài với vẻ lo âu:

"Nếu như ảnh hưởng của cơn "ác mộng" dừng lại ở đây thì tốt rồi..."

Cô chỉ sợ vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng không thể cứu vãn.

Lúc này, xe jeep đã chạy đến trước tòa nhà ba tầng màu vàng đất của khách sạn Ugo.

Là thợ săn di tích đến khu phố này để điều tra cơn "ác mộng", đi hỏi từng nhà là hành động rất hợp lý, rất bình thường.

Vừa vào đại sảnh, Thương Kiến Diệu đã tiếc nuối thở dài:

"Không có ai ở đây."

Ai ở đây là chỉ ông chủ Ugo.

Thực ra tầng một vẫn có một vài phòng có khách ở, cho nên mãi đến khi tiến vào đại sảnh, kết hợp với việc quan sát hoàn cảnh, Thương Kiến Diệu mới xác nhận Ugo không có ở đây.

"Đến "Giáo phái Chân Ngã" rồi?" Tương Bạch Miên thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Bây giờ cô có thể thoải mái khống chế âm lượng, không cần lo lắng lời nói thầm quá lớn tiếng bị người khác nghe thấy.

Lúc này, phía trước quầy lễ tân không có ai, căn phòng nối liền phía sau đang đóng kín cửa.

Trong lúc Bạch Thần nhìn quanh, có hai khách trọ quay về, họ vừa đi qua đại sảnh, vừa xoa trán, tùy tiện trao đổi:

"Tôi còn tưởng rằng thoát khỏi vùng hoang dã, có thể ngủ một giấc ngon lành, kết quả lại mơ thấy ác mộng, làm tôi sợ quá nửa đêm về sáng không ngủ được nữa."

"Tôi cũng vậy, có lẽ gần đây áp lực lớn quá. Sau này nếu vẫn như thế, tôi định đến phòng khám gặp bác sĩ kê đơn thuốc, tuy chắc chắn không rẻ, nhưng là thợ săn di tích, giữ cho trạng thái tinh thần khỏe mạnh quan trọng hơn."

"Tôi nghi ngờ phải chăng khu phố này xảy ra điều gì bất thường, sáng nay ông chủ còn chưa dậy, tôi còn phải mở cửa giúp ông ấy."

"Thật sao? Là anh mở à?"

"Đương nhiên. Anh đi ra quá muộn, tôi mở cửa xong anh mới tới."

Nghe cuộc nói chuyện của hai vị khách này, ánh mắt Bạch Thần lóe lên, lờ mờ có dự cảm không tốt.

Cô đưa mắt về phía Tương Bạch Miên, phát hiện tổ trưởng hơi nhíu mày.

"Cho dù thực sự phải ra ngoài làm việc, ông chủ Ugo cũng không thể không nhớ mở cửa khách sạn." Đợi hai vị khách kia quay trở về phòng, Bạch Thần nói ra suy nghĩ của mình.

Thương Kiến Diệu lập tức nhìn về căn phòng đằng sau quầy lễ tân.

Cánh cửa gỗ nơi đó đang đóng kín, không có âm thanh truyền ra.

"Đi xem." Tương Bạch Miên biểu hiện như đang ra lệnh, trên thực tế lại tự mình đi về phía quầy lễ tân.

Gnawa, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần tự nhiên tản ra, tiến vào vị trí chiến đấu, có thể nổ súng yểm trợ đồng đội bất cứ lúc nào.

Thương Kiến Diệu thì đi theo phía sau Tương Bạch Miên, chăm chú quan sát hướng cô đi.

"Ừm, không bị lạc đường." Thương Kiến Diệu có chút vui mừng.

Khoảng cách có mấy mét, mục tiêu lại lớn như vậy, có thể nhìn thấy rất rõ ràng, tôi còn lạc đường được sao? Tương Bạch Miên cố gắng để vẻ mặt mình giữ nguyên sự nghiêm túc.

Cô vòng qua quầy lễ tân, đi đến căn phòng của Ugo, sau đó giơ tay phải ra, vặn nắm đấm cửa.

Cánh cửa gỗ chậm rãi mở về sau, mũi Tương Bạch Miên hơi giật giật, vẻ mặt nhất thời trở nên nghiêm trọng.

Khi cánh cửa phòng mở ra, cảnh tượng trong căn phòng đập vào mắt cô: Một chiếc giường đặt ở sát tường bên trái, bên cạnh là một chiếc bàn gỗ màu nguyên bản, trên bàn là một loạt đồ vật để bừa bãi như kim châm, dao nhỏ kiểu cổ xưa, roi da màu đen, rất nhiều sợi dây thừng và cây nến chỉ còn một nửa.

Ông chủ Ugo có làn da ngăm đen đang ở trần, nằm dưới sàn nhà ngửa mặt lên, trên mặt bị chụp một chiếc túi nilông màu xanh nửa trong suốt.

Đôi mắt ông ta trợn tròn, thân dưới có vết chất thải, mùi tanh tưởi tràn ngập trong căn phòng.

Ông ta đã không còn ý thức nhân loại, đã mất mạng.

Vẻ bi ai chợt lóe lên trên gương mặt Tương Bạch Miên, cô hơi nghiêng người, trầm giọng nói với tổ viên bên ngoài:

"Ông chủ Ugo chết rồi."

Chết rồi? Ông chủ Ugo chết rồi? Long Duyệt Hồng không thể nào tiếp nhận được chuyện này.

Hôm qua ông chủ khách sạn này vẫn còn rất khỏe mạnh, còn đồng ý với tổ trưởng sẽ liên lạc với tướng quân Forcas, hôm nay sao lại đột nhiên chết đi?

Thương Kiến Diệu dựng thẳng bàn tay trái, thở dài một hơi:

"Nam mô a nhục đa la tam miệu tam bồ đề, cầu cho ông ấy được đi đến miền cực lạc."

Tương Bạch Miên tiến một bước vào trong căn phòng, luôn luôn chú ý để không phá hỏng hiện trường.

Đến khi Thương Kiến Diệu vào cửa, cô ngồi xuống, kiểm tra sơ bộ một phen.

Qua mấy phút, Tương Bạch Miên thẳng người lên, nói với vẻ nghi ngờ:

"Chết là vì tắc thở."

"Nhìn từ hiện trường, ông chủ Ugo tự chụp túi nilông kia vào đầu, buộc chặt miệng túi, rõ ràng tự làm mình ngạt chết..."

Đổi thành người khác, Tương Bạch Miên chắc chắn cho rằng đây là hiện trường mà hung thủ cố ý ngụy tạo, nhưng xảy ra trên người Ugo, trên người tín đồ thành kính của "Giáo phái Chân Ngã", cô lại cảm thấy không phải không có khả năng.

Những người này luôn theo đuổi các biện pháp ngược đãi bản thân, hy vọng có thể thông qua hành vi tương tự cảm nhận được chân ngã.

Nhảy nhót bên cạnh bờ vực kiểu này, chỉ cần sơ sẩy một cái là ngã tan xương nát thịt.

Không đợi người khác đáp lại, Tương Bạch Miên nói thêm một câu:

"Thời gian tử vong khoảng mười một giờ đêm đến bốn giờ sáng đêm qua."

Đêm qua... Long Duyệt Hồng chợt có linh cảm, bật thốt lên với giọng sợ hãi:

"Không phải là do cơn "ác mộng" kia tạo thành đấy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận