Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 544: Lựa chọn

"Cha xứ" Alex hoàn toàn không để ý Thương Kiến Diệu đang nói gì, sau khi lăn tới một góc mà Tương Bạch Miên không thể ngắm bắn được, hắn lập tức làm ra hành động ứng phó.

Vật phẩm trang sức kỳ quái giống như được bện bằng tóc đen trên cổ tay phải hắn bỗng lóe lên ánh sáng như ngọn lửa.

Qua vài lần bị ngắm bắn vừa rồi, hắn đã đại khái nắm được vị trí của Tương Bạch Miên, xác định cô trong phạm vi bao phủ của "Vòng gây mù".

Mà dựa vào "Vòng gây mù" mà hắn đặt tên, Alex có thể cảm ứng được ý thức nhân loại trong cự ly đó, lập tức định vị mục tiêu tương ứng.

Trong chớp mắt, trước mắt Tương Bạch Miên đang trèo lên một cái cây ven đường hoàn toàn biến thành màu đen, không thể thấy được vật gì.

Ngay sau đó, đôi mắt của "cha xứ" Alex chợt trở nên sâu thẳm, một lần nữa sử dụng năng lực người thức tỉnh "Hành trình ảo mộng" với Thương Kiến Diệu.

Nhưng lần này, mục đích hắn dùng năng lực không phải để diễn thử, cũng không phải để kéo dài thời gian, tiếp cận mục tiêu, bóp méo ký ức, mà thử dùng nó để ngụy trang ra một bản thân giả, đồng thời che giấu ý thức nhân loại của mình.

Sau đó, hắn có thể vừa duy trì hiệu quả "Hành trình ảo mộng", thu hút sự chú ý của Trương Khứ Bệnh đến một hướng khác, vừa lặng lẽ chạy trốn từ một nơi khác.

Phạm vi bao phủ của "Hành trình ảo mộng" có thể vượt qua ba mươi mét, đủ để hắn kéo ra một khoảng cách an toàn, tranh thủ cơ hội chạy trốn.

Đây là cách thoát thân mà lần nào hắn cũng thành công.

Cho nên, hắn bắt đầu nghi ngờ ban nãy khi mình vừa nhìn thấy Trương Khứ Bệnh, đã bị một năng lực nào đó của đối phương ảnh hưởng, từ đó trở nên quái dị, muốn giữ phong độ, nghênh ngang rời đi, chứ không phải là chật vật chạy trốn, thế là lựa chọn dùng "Hành trình ảo mộng" để che mắt, lặng lẽ đến gần đối phương, bóp méo ký ức, tiện cho bản thân tiếp tục khoan thai rời đi.

Nếu lúc đó vẫn sử dụng cách cũ, "cha xứ" Alex nghĩ rằng bây giờ có lẽ mình đã bước đầu thoát khỏi cảnh nguy hiểm.

Giây kế tiếp, Thương Kiến Diệu cảm nhận một ý thức nhân loại lướt qua mình, chạy thật nhanh ra khỏi ngõ nhỏ.

Bên ngoài kia chính là khu Hồng Cự Lang!

Anh lập tức tháo kính đen xuống, nhìn thấy bóng lưng chạy trốn của "cha xứ".

Mà với tố chất cơ thể của "cha xứ", Thương Kiến Diệu nghiêm túc suy nghĩ xem có cần nhường hắn mười mét trước không.

Cùng lúc đó, "cha xứ" Alex thật sự men theo đường ra ban nãy, lặng lẽ quay trở lại khu nhà trọ.

Hiện giờ hắn chỉ dám chạy chậm, sợ không giữ được hiệu quả của "Hành trình ảo mộng".

Đột nhiên trước ngực hắn nóng lên, dường như cảm nhận được gì, không hề nghĩ ngợi lập tức lao sang bên cạnh, cả người lăn đi.

Pằng!

Lại một viên đạn bắn tới, khiến đất đá văng lên.

Sao lại có chuyện này?" "Cha xứ" Alex không khỏi kinh hãi.

Rõ ràng hắn vẫn còn đang giữ hiệu quả "Vòng gây mù", tay súng bắn tỉa làm sao có thể nhắm vào mình?

Đây là người sao?

Lẽ nào bên cạnh ý thức mục tiêu còn có một người máy ẩn náu?

"Cha xứ" không màng nghĩ nhiều, vừa dựa vào vật phẩm, đồng thời duy trì hiệu quả của cả "Hành trình ảo mộng" và "Vòng gây mù", vừa lăn vừa chạy, nghiêng nghiêng ngả ngả lao về phía đích đến.

Trong quá trình này, hắn dựa vào viên "Ngọc Bồ Đề" trước ngực, cảm ứng được nguy hiểm từ trước, vài lần kịp thời tránh né.

Với trạng thái cơ thể vốn không được tốt lắm, đây quả thực là hành trình cực khổ khó mà diễn tả nổi đối với hắn.

Cuối cùng cửa ngách của khu nhà trọ đã ở gần trong tầm mấy mét.

Nhưng lúc này, đôi mắt của "cha xứ" Alex lại ngưng đọng.

Từ cửa có một người máy màu bạc đen mặc quân phục xanh lá lao ra, hai mắt lóe ra ánh sáng đỏ, nắm tay mạnh mẽ cứng cỏi.

Gnawa bị phân công đến lối ra xa nhất kia cũng đã chạy tới!

"Cha xứ" Alex thấy thế, không ôm tâm lý gặp may nữa, nghiến răng một cái, giơ tay trái lên.

Chiếc nhẫn có đính viên pha lên trên ngón út tay trái của hắn chợt lóe ra ánh sáng chói lòa, sáng rực.

Kèm theo tia sáng này, bản thân chiếc nhẫn cũng xuất hiện sự phân tách, một tách thành hai.

Trong đó, một chiếc nhẫn vô cùng chân thực, không có bất cứ thay đổi nào, một chiếc nhẫn trở nên hư ảo, chớp mắt đã tan vào không khí.

Mà Gnawa lại không thấy cảnh tượng này, lướt qua "cha xứ" Alex, đuổi về phía lối ra của ngõ nhỏ.

Thông tin mà ông ta thu thập được từ hoàn cảnh nói rằng, "cha xứ" thật đang chạy về phía kia!

Các loại tín hiệu điện từ xung quanh đây đã bị quấy nhiễu!

Đây là con bài chưa lật mà "cha xứ" Alex dùng để đối phương với người máy.

Hắn biết được từ chỗ "mục sư" Bố Vĩnh, người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" có thể ảnh hưởng đến tín hiệu điện từ không chỉ ở một hai lĩnh vực.

Thực ra nó thuộc về một loại năng lực cơ sở khá phổ biến.

"Mục sư" Bố Vĩnh nói, sau khi tiến vào "Hành lang tâm linh", dựa theo các lĩnh vực khác nhau của bản thân, người thức tỉnh sẽ chia ra hai "phe" lớn, tự thu được một loại năng lực cơ sở riêng.

Hai loại năng lực cơ sở này theo thứ tự là "quấy nhiễu tín hiệu điện từ" và "can thiệp vào vật chất hiện thực".

Mà người thức tỉnh lĩnh vực "Mạt Nhân" lấy được năng lực cơ sở đầu.

Đồng thời, căn cứ vào cách nói của "mục sư" Bố Vĩnh, trong lúc thăm dò sâu vào "Hành lang tâm linh", những người thức tỉnh hùng mạnh này có thể có được cả hai.

Vừa rồi, "cha xứ" Alex hoàn toàn "thiêu đốt" chiếc nhẫn mà "mục sư" Bố Vĩnh ban cho, kích hoạt toàn bộ khí tức mà người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" lĩnh vực "Mạt Nhân" lưu lại bên trong đó, có thể khiến các loại tín hiệu điện trong con ngõ nhỏ này bị gấp khúc một thời gian nhất định.

Điều này khiến chiếc nhẫn hoàn toàn trở thành một vật phẩm bình thường.

Không đau lòng, "cha xứ" Alex bước nhanh hơn, xông thẳng vào cửa ngách của khu nhà trọ.

Giây kế tiếp, một trận gió thổi qua tai hắn, một bóng người vượt qua hắn hệt như thi chạy, chặn ngay ở cửa.

Thương Kiến Diệu đã quay về.

Việc này... "cha xứ" có xúc động muốn hộc máu.

Lần này Thương Kiến Diệu không đeo kính đen, xoay người, một tay cầm "Ngọc số mệnh", một tay vẫy vẫy.

Cùng lúc đó, trong miệng anh còn phát ra tiếng cười nhạo:

"Anh có bị ngu không thế? Tiếng súng không ngừng vang lên bên cạnh, tôi còn không đoán được anh thực sự muốn chạy về phương hướng ngược lại sao? Với tố chất cơ thể của anh, trèo tường hai bên làm khó anh quá rồi."

"Cho nên, đáp án chỉ có một..."

"Cha xứ" Alex đương nhiên sẽ không nói nếu không phải bị tay súng bắn tỉa ảnh hưởng, không thể nào toàn tâm toàn ý duy trì "Hành trình ảo mộng" thì ngươi hoàn toàn không nghe được tiếng súng bên ngoài ảo ảnh.

Đối diện với nắm tay Thương Kiến Diệu vung lên, "cha xứ" Alex bất giác né tránh và chống đỡ.

Nhưng hai tay của hắn giơ được một nửa thì mất đi động tác tiếp theo, dường như quên mất phải làm động tác tương ứng như thế nào.

Mà lúc này, "cha xứ" Alex còn cảm ứng được, nếu bản thân né sang bên phải thì rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm chí mạng.

Cảm ứng đó rõ ràng đến từ tay súng từ xa.

Vì sao cô ta vẫn có thể nhắm vào? Rốt cuộc mình đã làm sai điều gì? Trong lòng "cha xứ" Alex rống giận, đồng thời chỉ có thể ép bản thân rụt người xuống, tránh sang phía bên trái.

Đáng tiếc, động tác của hắn quá chậm, giống như là tự mình áp sát lại, dùng mặt đỡ một đấm của Thương Kiến Diệu.

Bốp!

Alex chỉ cảm thấy nổ đom đóm mắt, trong miệng không tự chủ được phun ra mấy cái răng hàm mang theo máu tươi.

Sau tiếng súng vang lên, hắn gần như bay ngang ra, lảo đảo ngã xuống phía bên phải của mình.

"Cha xứ" Alex không còn tâm trạng nào để ý đến gương mặt sung phù, vừa đáp xuống đất là tiếp tục lăn đi, cố gắng vòng qua Thương Kiến Diệu, tiến vào khu nhà trọ.

Từ việc của "ổ sói", hắn nhìn ra được mấy kẻ địch trước mặt này vô cùng nhân từ, lương thiện, cho rằng đây là một điểm có thể lợi dụng.

Sau khi tiến vào được khu nhà trọ, nếu không có cách chạy trốn, hắn định sử dụng "chiến thuật con tin".

Thương Kiến Diệu hoàn toàn không cho "cha xứ" thật cơ hội này, cả người thoăn thoắt di chuyển, ngăn Alex ở ngoài cửa.

Điều này khiến anh và "cha xứ" thật bốn mắt nhìn nhau.

"Cha xứ" thật sử dụng "thôi miên" như bản năng, khiến trong tròng mắt hiện lên những vòng xoáy nhỏ hư ảo sâu thẳm.

Thương Kiến Diệu nhất thời ngây ra.

Nhưng hai tay của anh lại giơ lên, giống như có một nhân cách khác đang chỉ huy.

Mà khác với lúc trước, không biết anh bỏ "Ngọc số mệnh" vào túi áo từ lúc nào, một tay cầm "Rêu băng", một tay cầm "Liên hợp 202".

Hai nòng súng đen kịt sâu hoắm lần lượt nhắm vào người "cha xứ" và bên trái của "cha xứ".

Phía bên phải để lại cho Tương Bạch Miên.

Đây là chỗ mà họ đã đặc biệt chú ý khi được huấn luyện.

Thấy cảnh này, trong lòng "cha xứ" Alex trồi lên cảm giác ảo não khó mà át chế:

"Mình thật ngu, thật sự..."

Hắn biết rất rõ người đàn ông đối diện này có thể miễn dịch "thôi miên" ở một mức độ nhất định, muốn ảnh hưởng đến đối phương cần phải tốn thời gian gấp năm, thậm chí gấp mười bình thường, nhưng vừa rồi lại không nhịn được mà dùng "thôi miên".

Điều này khiến hắn nghĩ tới lúc Trương Khứ Bệnh ngăn cản mình xong đã nói một câu "có phải anh bị ngu không", có lẽ lúc đó hắn lại bị năng lực của đối phương ảnh hưởng rồi.

Giờ phút này, hắn có thể cảm ứng được phía bên phải nguy hiểm nhất, ở nguyên tại chỗ hoặc tránh sang bên trái sẽ bị thương nhưng chưa chắc đã chí mạng.

Mà hắn chỉ có ba sự lựa chọn.

Suy nghĩ hiện lên trong đầu như điện xẹt, "cha xứ" Alex nở nụ cười khinh thường.

Hắn lựa chọn bên phải.

Đồng thời, hắn hoàn toàn kích hoạt viên "Ngọc Bồ Đề" trước ngực.

Đối với "cha xứ" mà nói, hoặc là đợi đến lúc không thể chống đỡ được nữa, bị đánh chết tại chỗ, hoặc là lúc đó liều mạng tìm một con đường sống, tuyệt đối không chịu kết quả bị bắt sống.

Niềm kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn làm điều đó, không cho phép mình rơi vào tay của đám người phàm tục nhỏ nhoi.

Pằng!

Tương Bạch Miên cảm ứng thấy vị trí tín hiệu điện sinh vật của mục tiêu có sự thay đổi, lập tức bóp cò.

Viên đạn của súng trường "Quả quýt" trong chớp mắt bắn trúng chân "cha xứ", nhưng làn da hắn dường như có một lá chắn vô hình, ngăn cách đạn ở bên ngoài.

Lá chắn này chỉ gắng gượng được một giây đồng hồ rồi lặng lẽ vỡ nát, viên đạn cuối cùng vẫn chui vào người "cha xứ" Alex.

Hai tiếng súng khác cũng vang lên, máu tươi bắn tung trời.

Chung quy cũng không phải là cấp bậc "Hành lang tâm linh" thực sự mà... Alex ngã xuống, trong đầu thản nhiên lóe lên một suy nghĩ như thế.

Sau khi hắn ngã phịch xuống đất, thấy Thương Kiến Diệu nhanh chóng đến gần, nghe thấy anh vội vàng hô lên:

"Cố gắng chống đỡ."

Trong lúc "cha xứ" Alex còn mờ mịt, Thương Kiến Diệu đã lấy "Ngọc số mệnh" ra:

"Tôi còn chưa xem ký ức của anh!"

Nghe thấy câu này, "cha xứ" cảm thấy mình bị sỉ nhục vô cùng, một giây kế tiếp, hắn nhìn thấy bản thân trong mắt Thương Kiến Diệu: Một người bình thường bị trọng thương ngã gục, mặc cho người ta định đoạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận