Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 500: Thành phố Ban Sơ

Sau hơn một tuần, chiếc xe jeep màu xanh bộ đội chạy qua một vùng đất cháy sém.

Ở đây có thể nhìn thấy nhà cửa đổ nát, các loại thực vật dị dạng tươi tốt đến mức khiến người ta rợn tóc gáy, chỉ thỉnh thoảng có dã thú hình thù kỳ dị và các thợ săn di tích dùng đủ loại phương tiện giao thông đi ngang qua.

"Khu vực này đã bị phá hủy nghiêm trọng ở thế giới cũ." Bạch Thần ở ghế phó lái nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm khái hai câu: "Nhưng cũng chính ở gần khu vực này, nhân loại đã xây dựng được thành phố đầu tiên của Tân Lịch."

Trong sách giáo khoa của "Sinh vật Bàn Cổ", chỉ đề cập thành phố Ban Sơ là thành phố đầu tiên do con người dựa vào phế tích của thế giới cũ để xây dựng nên, không hề nói khu vực lân cận nó là nơi bị phá hủy nghiêm trọng nhất, điều này khiến Long Duyệt Hồng nghe đến say sưa, lên tiếng như tự nói:

"Lúc đó họ hẳn là rất vất vả, bỏ ra rất nhiều..."

Nhưng không bị phá hủy.

"Ừm, bất kể hiện giờ thành phố Ban Sơ có dáng vẻ thế nào, thì lúc trước họ có thể gắng gượng vượt qua ngày tận thế, xây dựng lại một văn minh thuộc về loài người, đều xứng đáng được chúng ta tán thưởng." Tương Bạch Miên lái xe phụ họa một câu.

Thương Kiến Diệu lập tức vỗ tay.

"Có cái gì mà vỗ tay?" Tương Bạch Miên có chút thẹn quá hóa giận.

Thương Kiến Diệu thành thật trả lời:

"Lời cô vừa nói làm tôi nhớ lại thầy giáo trong trường."

"Lúc anh đi học cũng được phép vỗ tay sao?" Tương Bạch Miên bực mình đáp lại.

Thương Kiến Diệu liếc nhìn gò má cô:

"Ngoại trừ đi học còn có buổi sinh hoạt sớm."

Anh tỏ vẻ "có phải cô chưa từng đi học không".

Tương Bạch Miên nghiến răng ken két, đưa ánh mắt về phía trước.

Khi xe jeep chạy nhanh về phía trước, một con sông rộng đến mức khiến Long Duyệt Hồng phải kinh ngạc xuất hiện trước mặt họ.

Sông Hồng Hà.

Đây là con sông dài nhất, rộng nhất trên Đất Xám.

Nước sông trông không được sạch sẽ lắm, bên trên thỉnh thoảng lại có rong rêu màu xanh biếc trôi qua cùng đủ loại rác rưởi.

Mà một phía khác của nó là những tòa nhà không cao nhưng san sát nhau, bên trên có những ống khói sừng sững, đang bốc lên những thứ khói màu xám trắng hoặc là vàng nâu.

Điều này khiến cả bầu trời trông mù mịt, cho dù còn chưa đến sẩm tối, ánh sáng cũng có chút ảm đạm.

Một trận tiếng ồn truyền đến, giữa không trung có hai chiếc trực thăng màu đen kịt bay qua.

Ở nơi xa hơn một chút, có những chiếc máy bay không người lái bay qua lại, tuần tra lãnh địa.

Long Duyệt Hồng nhìn mà nín thở.

Điều này chứng tỏ họ đã tới thủ phủ của thành phố Ban Sơ.

Sau khi rời khỏi thành phố Cỏ Dại, ngoại trừ đến một vài điểm tụ cư của dân du cư hoang dã ở trên đường để bổ sung thực phẩm, thì phần lớn thời gian "Tổ điều tra cũ" đều chạy trong vùng hoang dã.

Tuy thành phố Ban Sơ tự xưng là thế lực lớn nhất trên Đất Xám, dân số cũng đứng đầu, nhưng trên thực tế nó chỉ có thể kiểm soát được những nơi có các điểm tụ cư lớn nhỏ, nơi có thể gọi là thành phố, những khu vực có thể trồng trọt hoặc chứa tài nguyên khoáng sản và các con đường giao thông chủ yếu.

Đối với vùng hoang dã, đồi núi, ao đầm, phế tích, thành phố Ban Sơ cũng là ngoài tầm tay với. Cho nên, "Tổ điều tra cũ" chạy một đường tới đây chỉ đụng phải vài ba đội ngũ thợ săn di tích, chưa từng gặp được quân chính quy của thành phố Ban Sơ.

Hiện giờ, họ rốt cuộc đã chính thức tiếp cận với thế lực lớn nhất Đất Xám này.

Trong xe jeep, ngoại trừ Thương Kiến Diệu không hề che giấu tâm trạng háo hức của mình, thì đám người Tương Bạch Miên hoặc ít hoặc nhiều đều có tâm trạng chờ mong nhất định, ngay cả người máy thông minh như Gnawa cũng theo kết quả phân tích của chương trình làm cho bản thân trông có vẻ giống như khá kích động.

Men theo sông Hồng Hà đi xuống hồi lâu, những ống khói san sát lúc trước bắt đầu thưa thớt dần, những tòa nhà cao tầng bê tông cốt thép sừng sững mọc lên.

Giữa chúng lại có một lượng lớn kiến trúc bình thường, tất cả cộng lại tạo ra một thành phố thực sự.

Dù so sánh với phế tích đầm lầy Số 1, nó cũng không thua kém bao nhiêu.

"Trong này có thể chứa được bao nhiêu người chứ?" Long Duyệt Hồng nói như cảm khái.

"Có người nói trên một triệu người." Bạch Thần không thể cho ra được con số chính xác, bởi vì ban ngành thống kê của bản thân thành phố Ban Sơ cũng không thể rõ được.

Hơn nữa, nơi này thường có thợ săn, đội buôn lui tới, số lượng dân di chuyển có thể nói là đứng đầu Đất Xám.

Lúc nói chuyện, "Tổ điều tra cũ" nhìn thấy một cây cầu.

Chiều rộng của nó có thể chứa được tám chiếc xe chạy song song, nối liền vùng phế tích, núi non ở bờ bắc sông Hồng Hà với thành phố Ban Sơ bờ nam con sông.

Hai đầu cầu có hai đội quân chính quy vũ trang đầy đủ đóng giữ, mỗi đội chừng một trăm người.

Họ đội mũ sắt màu xám thẫm, mặc đồng phục cùng màu, điều khiển rất nhiều súng máy, dùng mấy chiếc xe thiết giáp màu xanh lục thẫm hợp lại một công sự đơn giản ở đầu cầu, chỉ để lại khe hở đủ cho hai chiếc xe bình thường chạy qua.

Mỗi khi có một chiếc xe đi qua chỗ hở, đều phải dừng lại, nhận sự kiểm tra khá nghiêm ngặt.

Căn cứ vào tin tức mà công ty cung cấp trước khi xuất phát, Tương Bạch Miên biết vũ khí hạng nhẹ có thể mang vào thành phố, vũ khí hạng nặng thì sẽ bị tịch thu, hàng cấm cũng vậy.

Thật không may, thiết bị khung xương quân dụng thuộc về hàng hóa quân sự.

Đương nhiên, "Tổ điều tra cũ" cũng có thể lựa chọn đi đường vòng, từ nơi khác tiến vào bờ nam của sông Hồng Hà, nhưng các lối vào khác của thành phố Ban Sơ cũng có quân đội đóng giữ, mà trên trời còn đủ loại thiết bị bay giám sát khu vực này.

Long Duyệt Hồng không lo lắng lắm, chỉ nghiêng đầu liếc Thương Kiến Diệu một cái.

Có "Thằng hề suy luận" ở đây, có chỗ nào mà không trà trộn vào được?

Chiếc xe jeep màu xanh bộ đội tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã tiến vào lối xếp hàng.

Tương Bạch Miên vừa đạp phanh, vừa nhìn ra phía ngoài.

Trên mặt đất cháy sém xung quanh, có khá nhiều người mặc quần áo cũ kỹ hoặc đứng hoặc ngồi.

Trong số họ có người là người Hồng Hà gốc, hốc mắt sâu, tóc đen nổi bật, có người màu da hơi thẫm, đôi mắt đen nhánh, gầy gò nhưng rắn rỏi.

Chủng người sau là một nhánh người Đất Xám di chuyển đến lưu vực sông Hồng Hà, là người Hồng Ngạn.

Ở thành phố Ban Sơ, phần lớn họ nắm giữ thân phận công dân.

Thấy Tương Bạch Miên hạ cửa sổ xe cuống, một người Hồng Ngạn cao cùng lắm là một mét sáu lăm đứng dậy, đi về phía "Tổ điều tra cũ".

Hắn có máu tóc đen xoăn tự nhiên, gương mặt có màu da nâu mang theo nụ cười lấy lòng:

"Mấy người có cần giúp đỡ không?"

Hắn dùng tiếng Hồng Hà gốc.

Gốc là chỉ khẩu âm của thành phố Ban Sơ.

Tương Bạch Miên nhướng mày, không trả lời.

Người Hồng Ngạn kia liếc nhìn xung quanh, thấp giọng nói:

"Tôi có cách giúp các cô không cần kiểm tra cũng vào được thành phố, chỉ cần các cô bỏ ra chút thù lao."

Hắn dùng ngón trỏ và ngón cái làm động tác đếm tiền.

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, quay đầu trao đổi ánh mắt với đám người Bạch Thần.

Sau đó, cô dùng tiếng Hồng Hà nói với người ngoài cửa xe:

"Xưng hô thế nào?"

"Giả Địch." Người Hồng Ngạn kia cười đáp.

"Bao nhiêu?" Tương Bạch Miên tiếp tục hỏi.

"Năm mươi Orey." Giả Địch báo giá: "Rất rẻ rồi."

Tương Bạch Miên làm bộ tính toán, qua vài giây mới nói:

"Phải làm gì?"

Nụ cười Giả Địch càng thêm rõ:

"Các cô đi theo tôi, đến một nơi khác chờ trước."

Tương Bạch Miên quay vô lăng, để xe jeep đi theo "người dẫn đường" này, chậm rãi lái vào một phế tích cạnh sông Hồng Hà.

Nơi này không có ai, có vẻ rất yên tĩnh.

Giả Địch chỉ vào một căn phòng coi như còn nguyên vẹn bên cạnh đường, nói:

"Các cô vào trong ngồi chờ, tôi đi tìm đám lính gác thương lượng xem lúc nào có thể vào thành phố."

Trong căn phòng kia có bày bàn ghế.

Tương Bạch Miên nhìn thoáng qua căn phòng, thoải mái mở cửa xe.

Giả Địch cười rất chân thành, nhìn mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" lần lượt đi xuống.

Đến khi thân thể cao to màu bạc đen của Gnawa đập vào mắt hắn, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.

Lúc này, Tương Bạch Miên chỉ vào căn phòng bên cạnh nói:

"Anh có thể gọi đồng bọn của anh ra đây."

Giả Địch cố gắng nặn ra nụ cười:

"Cô đang nói gì? Tôi không rõ ý của cô."

Hắn vừa dứt lời, Long Duyệt Hồng đã mở cốp xe, vác súng chống tăng tác chiến một người ra, nhắm ngay cả phương hướng mà Tương Bạch Miên chỉ.

Sau khi im lặng một lát, trong đó có bốn năm người đi ra, đều là người Hồng Ngạn có màu da nâu, trong tay ôm súng trường và súng tự động mini có vẻ rất cũ kỹ.

"Các anh nhiệt tình quá." Thương Kiến Diệu vừa cười vừa nói.

Giả Địch cố gắng giải thích:

"Đây chỉ là cách chúng tôi tự bảo vệ bản thân thôi."

Thương Kiến Diệu đi tới, dựa vào ưu thế chiều cao, giơ hai tay ra nắn bóp vai giúp Giả Địch, cùng sử dụng giọng điệu vô cùng thân thiện hỏi:

"Thoải mái không? Có cần thêm chút lực không?"

Đám người Tương Bạch Miên nghe vậy, khóe miệng khẽ động đậy, không biết tên này lại lên cơn gì, hoặc là gần đây lại xem tư liệu giải trí gì của thế giới cũ rồi.

Giả Địch không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi, cũng không khống chế được bản thân mình, hô lên:

"Bỏ súng, bỏ hết súng xuống!"

Đám người Hồng Ngạn này chậm rãi cúi xuống, bỏ súng trong tay ra, giơ hai tay lên.

Thương Kiến Diệu tiếp tục xoa bóp vai cho Giả Địch, hỏi bằng giọng ôn hòa:

"Nếu chúng tôi không đi vào khu phế tích này, anh định làm gì?"

"Thì, thì mua chuộc đám lính gác kia giúp các anh, để họ chỉ kiểm tra đơn giản xe các anh thôi." Giả Địch dè dặt đáp.

Thương Kiến Diệu mỉm cười hỏi tiếp:

"Bình thường các anh cướp như thế bao nhiêu người?"

"Không, không nhiều lắm, phần lớn đều không mắc bẫy, không tới." Giả Địch nói với gương mặt đau khổ.

Lúc này, Tương Bạch Miên lên tiếng hỏi:

"Mua chuộc lính gác cần bao nhiêu Orey?"

"Hai mươi là đủ rồi." Giả Địch trả lời, trong lòng run rẩy.

Sắc mặt Thương Kiến Diệu chợt thay đổi, đạp ngã tên này, móc súng lục bên hông ra:

"Anh đòi chúng tôi năm mươi."

"Đồ gian thương!"

Nhìn nòng súng đen kịt chĩa về phía mình, Giả Địch thiếu chút nữa không kiểm soát được bàng quang, gần vãi ra quần.

"Chúng tôi, chúng tôi chỉ cướp, không làm hại người." Hắn vội vã kêu oan.

Thương Kiến Diệu đột nhiên lại mỉm cười, kéo hắn lên, vỗ bụi bẩn trên người hắn:

"Đừng sợ, chúng tôi rất hòa nhã, chỉ là có vài câu hỏi muốn hỏi anh."

Xem tới đây, Tương Bạch Miên không nhịn được giơ tay che mặt.

Tên này thật lắm trò!

Giả Địch liếc nhìn đồng bọn đang bị người máy nhìn chằm chằm, cố gắng cười nói:

"Mời nói."

"Lính gác ở nơi này có phải dễ bị mua chuộc không?" Tương Bạch Miên hỏi "giúp" Thương Kiến Diệu.

Giả Địch lập tức gật đầu:

"Chỉ cần không phải vấn đề gì lớn, họ sẽ thích Orey hơn."

"Dù sao kiểm tra ra hàng cấm gì cũng là cấp trên được lợi, đối với những công dân bình thường như họ, Orey vẫn thực tế hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận