Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1002: Buôn bán tin tức?

Long Duyệt Hồng đọc đi đọc lại miêu tả về nhiệm vụ, thấp giọng nói:

"Nhiệm vụ này trông có vẻ rất khó hoàn thành."

"Chúng ta thật sự dựa vào nó để kiếm tiền sao?"

Thứ này bị mất vào ba năm trước, mà lưu lượng nhân khẩu của pháo đài Guest nói ít không ít, nói nhiều không nhiều, khả năng đầu mối bị đứt thực sự tồn tại, hơn nữa xác suất còn không thấp.

Chưa nói xa xôi, nhiệm vụ đã ban bố được hai tháng, các thợ săn di tích còn chưa tìm được nửa đầu mối hữu dụng nào, chỉ kiểm tra sơ bộ, dùng một vài lời kể của nhân chứng tương ứng và kết quả thu được sau khi thăm dò thực địa coi như là thu hoạch để báo cáo lên trên.

Cho nên, tuy năm mươi đồng vàng đại kỵ sĩ khiến người ta thèm nhỏ dãi, nhưng bản thân chuyện này có lẽ chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, nhìn thấy nhưng vĩnh viễn không sờ tới được.

Suy nghĩ dựa vào việc này để kiếm một khoản giống như những người muốn dựa vào trúng xổ số để đổi đời trong tư liệu giải trí của thế giới cũ vậy.

"Đối với người khác mà nói, việc này quả thực không có hi vọng gì, nhưng với chúng ta, có lẽ lát nữa ra khỏi cửa, sẽ bị đầu mối ngáng cho vấp ngã."

"Đúng vậy đúng vậy." Thương Kiến Diệu lập tức phụ họa.

"A..." Long Duyệt Hồng nhất thời không biết có phải tổ trưởng đang trêu ghẹo mình không.

Tương Bạch Miên không làm vẻ mặt căng thẳng nữa, để lộ nụ cười:

"Được rồi, đùa thôi."

Tuy là nói đùa, nhưng trên thực tế cũng không loại trừ khả năng vừa rồi, dù sao đằng sau nhóm người mình có một vài bóng dáng như ẩn như hiện, nếu như vụ việc về pho tượng Bồ Đề thực sự quan trọng, liên quan đến cuộc tranh đấu ở thế giới mới, đầu mối chủ động nhảy vào lòng "Tổ điều tra cũ" cũng có thể là một diễn biến khác.

Tương Bạch Miên tiếp tục nói với Long Duyệt Hồng:

"Anh cũng nhìn thấy rồi, không cần thực sự tìm ra pho tượng Bồ Đề, chỉ cần cung cấp đầu mối chân thực khác với những đầu mối đã cung cấp lúc trước cũng có thể nhận được tiền thưởng nhất định.

"Hơn nữa, nghiệp đoàn lại không chỉ có một nhiệm vụ như thế, chúng ta đã tới đây, thì nghiêm túc tìm kiếm thử xem có ủy thác nào có tiền thưởng không thấp lắm phù hợp với chúng ta không."

"Ừm, nếu thực sự không được thì gửi điện báo cho công ty, hỏi xem có nhân viên tình báo ở pháo đài Guest không, có thể cung cấp cho chúng ta chút kinh phí hoạt động không."

Lần này ra ngoài, "Tổ điều tra cũ" còn muốn điều tra việc Chấp tuế nuôi dưỡng nhân loại, nếu không cần thì không muốn liên lạc với công ty lắm.

"Ừm." Long Duyệt Hồng chấp nhận ý kiến này, chăm chú xem thông tin nhiệm vụ trên màn hình lớn.

Những ủy thác này có cái là thuê nhân viên thời vụ cho nhà xưởng, có cái là ai đó tìm vệ sĩ, có cái thu mua da lông từ sinh vật của Băng Nguyên, mời người đến các di tích xung quanh thành phố tìm kiếm một loại vật liệu kỹ thuật bằng thép đặc thù, có cái yêu cầu vận chuyển một lượng lớn hàng hóa, có cái thu thập người tình nguyện tham gia thí nghiệm sinh học...

Ngoại trừ nhiệm vụ bản địa, nghiệp đoàn thợ săn của pháo đài Guest cũng treo các ủy thác đến từ điểm tụ cư nhân loại cỡ lớn trong các thế lực khác, hầu hết là đuổi bắt mục tiêu, ví dụ như, nghiệp đoàn thợ săn treo giải thưởng một vị thợ săn bóng tối, ví dụ như "Bàn tay trật tự" của thành phố Ban Sơ treo thưởng cho Tiết Thập Nguyệt, Trương Khứ Bệnh, Cố Tri Dùng và Tiền Bạch.

Thương Kiến Diệu cảm khái:

"Nếu không phải nơi này cách thành phố Ban Sơ quá xa, tiền thưởng phải mất một thời gian dài mới đến được, chưa biết chừng còn phải tự mình tới thành phố Ban Sơ lĩnh thưởng, thì tôi thật sự muốn tự thú."

"Như vậy chúng ta không còn khủng hoảng tài chính nữa."

Long Duyệt Hồng sợ hết hồn, vội vàng nhìn quanh một vòng, phát hiện không ai chú ý đến bên này.

Đương nhiên, việc này chủ yếu là vì Thương Kiến Diệu nói chuyện với giọng rất nhỏ.

Bạch Thần thu lại ánh mắt quan sát xung quanh, chuyển đề tài:

"Tạm thời không có nhiệm vụ nào có thể nhận, mấy cái thích hợp với chúng ta đều yêu cầu bắt đầu trong hôm nay, mà chúng ta phải đợi sạc đầy toàn bộ pin tính năng cao."

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Vậy đi xin tài liệu về nhiệm vụ pho tượng Bồ Đề kia, quay về nghiên cứu xem sao."

Tài liệu tương ứng bao gồm hai bộ phận, một là thông tin cho người tuyên bố nhiệm vụ cung cấp, hai là những lời kể, kết quả thăm dò mà các thợ săn di tích lúc trước đã tìm được.

"Chỉ đành như vậy." Long Duyệt Hồng bày tỏ thái độ trước khi Thương Kiến Diệu lên tiếng.

Hắn hoàn toàn không muốn ở quá lâu trong nghiệp đoàn thợ săn.

Tuy Thương Kiến Diệu có chút thất vọng, nhưng vẫn phải thiểu số phục tùng đa số.

Sau khi lấy được tài liệu bằng giấy, trả tiền in ấn, bốn thành viên của "Tổ điều tra cũ" rời khỏi nghiệp đoàn thợ săn của pháo đài Guest, quay trở về khách sạn "Lửa và thép".

Lúc này đang là giờ làm việc, người đi đường không nhiều lắm, hầu hết là thợ săn di tích, thỉnh thoảng có một đội binh lính tuần tra của "Đoàn bạch kỵ sĩ" mặc áo giáp ngực bằng hợp kim, đội mũ giáp chống đạn, ôm súng tự động, súng trường đi ngang qua.

Các binh lính này cũng chia ra năm bảy loại, khiến người ta chú ý nhất là đội ngũ cưỡi những con ngựa cao to, trông rất oai phong.

Thương Kiến Diệu nhìn mà hâm mộ không thôi.

Dọc đường đi không xảy ra chuyện gì, Long Duyệt Hồng dẫn đầu đi vào đại sảnh của khách sạn.

Lễ tân nam tên là Spant kia ngẩng đầu liếc nhìn họ, thuận miệng nói:

"Quay về nhanh vậy à?"

"Anh biết chúng tôi đi đâu?" Thương Kiến Diệu sải bước đi tới, "kinh ngạc" hỏi.

Spant tóc vàng mắt xanh nhún vai:

"Chẳng lẽ không phải là nghiệp đoàn thợ săn?"

"Anh theo dõi chúng tôi?" Trên mặt Thương Kiến Diệu đủ mọi cung bậc cảm xúc, vừa "nôn nóng" vừa "tức giận".

Spant bĩu môi, giải thích:

"Không cần theo dõi, đây không phải là chuyện rất rõ ràng sao?"

"Các anh mang theo người máy, thực lực vừa nhìn đã biết là không yếu, hiển nhiên không phải tới chỗ chúng tôi làm công nhân, mà bây giờ còn chưa tới mùa hè, không thích hợp đến Băng Nguyên, người như các anh, ngoại trừ tới nghiệp đoàn thợ săn tìm việc làm, cũng chỉ có thể đến những phế tích thành phố gần phía nam để thăm dò trước, ha ha, các anh mới đến đây một ngày, hẳn là không hiểu biết nhiều về các khu vực xung quanh."

Nói cách khác, chỉ còn lại một khả năng là tới nghiệp đoàn thợ săn.

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay cho Spant.

Anh không cố ý phản bác, mà mỉm cười khen ngợi:

"Năng lực suy luận của anh coi như không tệ."

"Cho nên tôi vẫn đang do dự có nên nâng cao chức năng đại não không." Spant lại một lần nữa để lộ vẻ mặt khổ sở: "Bản thân đã hơn tiêu chuẩn, thuốc loại cơ bản chỉ có hiệu quả hữu hạn."

Thương Kiến Diệu nhảy qua đề tài này, hỏi lại:

"Tối qua không phải anh nói muốn tới nghiệp đoàn thợ săn tiếp nhận nhiệm vụ à, có tìm được không?"

Spant do dự một chút, gật đầu nói:

"Có."

Anh ta ngừng lại rồi nói:

"Các anh không tìm được nhiệm vụ cho nên mới về nhanh như tế?"

"Không có nhiệm vụ thích hợp." Thương Kiến Diệu nhấn mạnh.

Spant gật đầu, không hỏi thêm nữa, chuyển sang làm việc khác.

Thấy anh ta không định nói ra nhiệm vụ đã nhận, Tương Bạch Miên mỉm cười chuyển đề tài:

"Ở chỗ các anh, muốn lấy được tin tức, ngoại trừ đến nghiệp đoàn thợ săn, còn có thể tìm ai nữa?"

Tuy người phục vụ trong nhà hàng "Lão Henry" kia đã nhắc tới một vị, nhưng "Tổ điều tra cũ" chắc chắn không chỉ trông cậy vào một người.

Spant sửng sốt, sau đó cười ha ha.

"Ha ha!" Thương Kiến Diệu cũng bật cười theo.

"Anh, anh cười cái gì?" Spant tỏ vẻ mờ mịt.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc giải thích:

"Anh cũng bật cười rồi, nếu tôi không cười, chẳng phải trông tôi bất lịch sự sao?"

Spant rõ ràng bị nghẹn họng, qua vài giây mới nói:

"Tôi cười là vì người các anh muốn tìm chính là đồng nghiệp Gittis kia của tôi."

"Gittis?" Trong đầu Long Duyệt Hồng hiện lên hình ảnh cô gái tóc màu mật ong, đôi mắt màu lam xám, ngủ gật trước quầy lễ tân kia.

Cô ta ngoại trừ ngũ quan hơi cứng ra thì thật sự không nhìn ra là người buôn lậu tin tức.

Spant lầm bầm:

"Thực ra tôi không tin tưởng lắm, nhưng tôi đã từng mua được vài thông tin có giá trị từ chỗ cô ấy."

"Đừng thấy cô ấy bình thường luôn mất tinh thần, thích đi làm muộn, làm việc không chuyên tâm, thích đờ ra, giống như đang sống trong thế giới riêng của mình, nhưng cô ấy dường như có rất nhiều con đường tình báo, biết khá nhiều chuyện mà không mấy ai biết."

"Không thể tin nổi!" Thương Kiến Diệu cường điệu hóa cảm giác của mình.

"Không nhìn ra." Tương Bạch Miên cũng hơi kinh ngạc.

Đặc biệt là Spant còn cho thêm một đống từ hình dung như "thích đờ ra", "mất tinh thần".

Spant nhún vai:

"Nhưng sự thực đã bày ra trước mắt chúng ta."

"Tôi chỉ có thể nói với bản thân rằng, cô ấy thích đi làm muộn là vì bận rộn trong phương diện tin tình báo, thích đờ ra, làm việc không chuyên tâm, mất tập trung là vì phải tự suy xét và phân tích."

"Vì sao cô ấy còn muốn làm nhân viên lễ tân?" Long Duyệt Hồng không nhịn được lên tiếng hỏi.

Spant nói:

"Tôi từng hỏi, nhưng cô ấy không trả lời."

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Đợi lúc cần, chúng tôi sẽ đến tìm cô ấy."

Tạm biệt Spant, quay về phòng, bốn nhân loại gốc các-bon của "Tổ điều tra cũ" cùng Gnawa nghiên cứu tài liệu của nhiệm vụ tìm pho tượng Bồ Đề.

Đúng như Tương Bạch Miên nói lúc trước, những thông tin này không có quá nhiều giá trị, một là đã qua ba năm, không biết bao nhiêu người rời khỏi pháo đài Guest, mang theo đầu mối hữu dụng đi, hai là tăng nhân tọa hóa kia là tăng lữ khổ hạnh, đến pháo đài Guest không ở trọ, không vào nhà hàng, cũng không tiếp xúc quá nhiều với cư dân ở đây, nếu không phải ông ta hóa duyên để duy trì cuộc sống, chưa biết chừng không ai có ấn tượng về một tăng nhân như thế.

Thông tin duy nhất có giá trị là tăng nhân này chết vì bị bệnh.

Cốc cốc cốc!

Lúc "Tổ điều tra cũ" đang lật xem tài liệu, cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu lúc trước đã có cảm ứng, nhưng không nghĩ là đến tìm nhóm người mình.

Gnawa đứng dậy mở cửa, thấy bên ngoài là Spant.

"Có chuyện gì?" Tương Bạch Miên đi tới, hơi kinh ngạc, hỏi.

Spant liếc nhìn Gnawa, nở nụ cười, nói:

"Là thế này, tối qua tôi nhận một nhiệm vụ có thù lao rất cao, chỉ dựa vào sức lực của một người thì không thể hoàn thành."

"Tôi vốn có bạn đồng hành, nhưng họ xảy ra chút chuyện, không thể giúp tôi."

"Tôi thấy thực lực của các cô hẳn cũng không tệ, có muốn hợp tác không? Yên tâm, có thể đến nghiệp đoàn thợ săn đăng ký, nhờ giám sát chia tiền thưởng."

"Ừm, các cô có huy hiệu thợ săn chính thức chứ? Đến lúc đó cần kiểm chứng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận