Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 848: Cãi vã

Thương Kiến Diệu "à" một tiếng thật dài, đi vào trong phòng, vòng quanh thuyền trưởng hai vòng.

Cuối cùng anh dừng bước, cảm thán bằng tiếng mẹ đẻ:

"Thì ra là thằng cha này!"

Ngọn nguồn của "Bóng tối" lại ở trong cơ thể của thuyền trưởng!

Sau đó, Thương Kiến Diệu vuốt cằm, mặc kệ thuyền trưởng đang ngâm thơ, lẩm bẩm:

"Đến từ cơ thể..."

"Là ông ta đã ăn thứ gì không nên ăn sao?" Chỗ vai phải của Thương Kiến Diệu thò ra cái đầu của Thương Kiến Diệu "thành thật", tham gia thảo luận.

Thương Kiến Diệu "thích nói đùa, tính cách cởi mở" lại xông ra từ vị trí vai trái:

"Bất kể là thứ gì, chỉ cần không cắm vào cơ thể ông ta, ăn vào sớm muộn gì cũng phải tống ra, chỉ là chưa chắc đã có sự thay đổi về hình thái."

"Cắm ở trong cơ thể..." Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lí trí" như có điều suy nghĩ, nói: "Các anh không liên tưởng đến gì sao? Cấy ghép tủy sống, nữ thần làm nghiên cứu viên, Dafitier Ausra..."

Thương Kiến Diệu "thành thực" chợt vọt lên, duỗi cổ cao hơn:

"Đầu nguồn của "Bóng tối", tiếp điểm "Thế giới mới" có xuất xứ từ tủy sống của Dafitier?"

"Cô ta đã vào "Thế giới mới", cơ thể ở thực tế xảy ra biến dị, gồm cả tủy sống đã cho đi?" Thương Kiến Diệu "cởi mở "lúc này không nói lung tung, thể hiện cảm giác hài hước của mình nữa.

Thương Kiến Diệu ở giữa thầm chấp nhận suy đoán này, cười nói:

"Đừng quên vị kia còn là một nghiên cứu viên."

Về ngọn nguồn "Bệnh vô tâm", rất nhiều đầu mối hiện giờ đều chỉ hướng đến "Bóng tối", các thí nghiệm khoa học liên quan đến "Thế giới mới".

Mà tổ chức nguy hiểm nhất, bí ẩn nhất trên Đất Xám, ngăn cản mọi người tìm hiểu về nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt là viện nghiên cứu Số 8.

Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lí trí" vừa dứt lời, vẻ mặt anh ta trở nên lạnh lùng.

Anh ta nhìn thuyền trưởng đứng dậy, vô thức đi lại, nước mắt giàn giụa, trầm giọng nói:

"Bất kể là vì nguyên nhân gì, đầu nguồn của "Bóng tối" đều xác định ở trong cơ thể ông ta."

"Nếu giật điện ông ta thì có thể giải quyết được sự bất thường trên chiếc du thuyền, để chúng ta dùng lối tắt vượt qua bóng ma tâm lý này."

Các Thương Kiến Diệu còn lại đồng thời yên lặng.

Qua vài giây thiền sư "Phổ Độ" từ bi hỷ xả ngập ngừng nói:

"Giật điện ông ta có khiến ông ta chết đi không?"

"Ông ta chết đi lẽ nào không phải là một chuyện tốt? Ném thi thể xuống biển, có thể chôn vùi luôn tiếp điểm "Thế giới mới" này." Thương Kiến Diệu "u ám" khinh thường lời Thương Kiến Diệu nửa tăng lữ máy móc.

Thương Kiến Diệu ghét ác như thù coi việc cứu vớt nhân loại là nhiệm vụ từ trong cơ thể xông ra:

"Nhưng ông ta chưa từng làm bất cứ chuyện xấu gì."

"Cũng không thể vì một người làm phẫu thuật sau đó mắc bệnh truyền nhiễm, có khả năng cao ảnh hưởng đến người khác mà tử hình nhân đạo đối với ông ta."

"Tỉnh lại đi!" Thương Kiến Diệu "u ám" quát lên: "Đây là bóng ma tâm lý, người ở nơi này đều là giả!"

"Quân tử dù ở một mình cũng phải làm việc cẩn thận, không thể vì chúng ta đang ở trong thế giới hư cấu mà phóng túng bản thân, vi phạm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của bản thân." Thương Kiến Diệu "trọng chính nghĩa" không hề nhượng bộ.

Thương Kiến Diệu "u ám" cười khẩy một tiếng:

"Ngụy quân tử!"

"Nếu như không xử lý thuyền trưởng, đợi đến ngày cuối cùng, đa số hành khách nơi này đều sẽ mắc "Bệnh vô tâm"!"

"Anh vì biểu hiện bản thân thiện lương mà tình nguyện để hàng nghìn người chết đi?"

"Đây là lương thiện sao? Xí, đây là tự mình cảm động mình!"

"Không, không thể nghĩ như vậy." Thương Kiến Diệu "coi trọng tình cảm" nói giúp Thương Kiến Diệu "ghét áp như thù" kia: "Đổi lại anh là thuyền trưởng, trong tình huống bản thân không hề phạm sai lầm, chỉ bị nhiễm bệnh một cách bị động, bị người ta đòi chém đòi giết, cố gắng từ hình nhân đạo anh, anh sẽ nghĩ như thế nào? Anh sẽ làm như thế nào?"

"Đương nhiên là giết chết bọn họ!" Thương Kiến Diệu "u ám" trả lời không chút do dự: "Cho dù làm vậy sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ nhân loại cũng không tiếc! Tôi chết rồi thế giới này còn giá trị gì với tôi nữa?"

Không đợi các Thương Kiến Diệu khác đáp lại, anh ta trình bày toàn bộ quan niệm của mình:

"Trong chuyện như thế này, cuối cùng lựa chọn như thế nào chẳng lẽ còn không phải nhìn xem bản thân mình ở bên nào sao?"

"Nếu như tôi là số đông, chắc chắn sẽ không tha thứ cho người tôn trọng lợi ích của thiểu số, quan điểm không làm tổn thương bất cứ ai sẽ làm hại chúng ta, hai bên đều có hại thì chọn bên có mức độ thấp hơn!" "Nếu như tôi là bên thiểu số, là cá thể có khả năng bị giết hại, thì đương nhiên tôi muốn nói cho mọi người rằng người khởi xướng sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn, cho dù phải đối đầu với toàn bộ nhân loại vì điều này, khiến cho đa số người phải chết đi, tôi cũng phải đảm bảo mình là người sống sót cuối cùng!"

"Có thể đưa ra quyết định trái ngược nhau ở hai trường hợp, hoặc là thánh mẫu, hoặc là anh hùng."

Thấy anh ta ích kỷ một cách đường hoàng như vậy, các Thương Thương Kiến Diệu còn lại nhất thời không tìm được lý do phản bác.

Trong lúc thời gian trôi đi, Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lí trí" mỉm cười:

"Thực ra không cần thiết phải cực đoan như vậy."

"Tình huống trước mặt, giật điện thuyền trưởng là sự lựa chọn tốt nhất sao?"

"Vật phẩm lần trước chúng ta xử lý là trần nhà, mà lần này là cơ thể người, không ai biết sẽ có thêm sự biến đổi khác không."

Anh ta nhìn quanh một vòng, nhìn những cái đầu nhô ra khỏi cơ thể, mỉm cười nói:

"Tuy nơi này là bóng ma tâm lý, nhưng nếu thực sự xảy ra chuyện gì, uy hiếp đến bản thân, chúng ta ở ngoài hiện thực cũng rất có khả năng sẽ bị tổn thương, biến thành người thực vật, thậm chí tử vong ngay tại chỗ, cho nên cẩn thận một chút cũng không phải chuyện gì xấu."

"Cũng phải." Thương Kiến Diệu "cay độc nhưng nhút nhát" trầm tư vài giây, bày tỏ tán thành.

Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lí trí" tiếp tục nói ra phương án của mình:

"Chúng ta thử đưa thuyền trưởng ra xa khỏi du thuyền năm cây số, quan sát sự thay đổi."

Đây là cách mà đội ngũ xử lý dây chuyền mặt chữ thập lúc trước.

"Được được!" Bởi vì những người khác cãi vã mà Thương Kiến Diệu loại hình phụ thuộc không dám lên tiếng, vội vàng giơ tay tán thành.

Mười cái đầu của Thương Kiến Diệu đồng thời nhìn về phía thuyền trưởng lại một lần nữa quỳ xuống ngâm thơ cầu xin tình yêu.

Trên mặt họ đều hiện ra nụ cười.

Chưa đến một phút đồng hồ, thuyền trưởng khoác ga trải giường đã bị trói chặt.

Trong quá trình này Thương Kiến Diệu không dám sử dụng năng lực, sợ bị "Bóng tối" lây nhiễm.

Nhưng chỉ dựa vào tố chất cơ thể anh cũng có thể dễ dàng là hoàn thành nhiệm vụ bắt cóc.

Sau đó, anh nhấc thuyền trưởng đang phát ra tiếng "ưm ưm", kéo theo cái chân phải bị liệt bị chuyển ra chỗ xương cụt, chạy ra khỏi phòng, đi lên thẳng boong tàu.

Mục tiêu của anh là thuyền cứu nạn trên du thuyền!

Dựa vào cảm ứng ý thức nhân loại và thân thủ băng tường vượt nóc, Thương Kiến Diệu vòng qua đám người đang trong trạng thái hỗn loạn, đi tới mép thuyền, thả thuyền cứu nạn xuống nước.

Sau khi mang theo thuyền trưởng lên thuyền cứu nạn, Thương Kiến Diệu giơ tay phải lên về phía du thuyền:

"Xin chào!"

Anh phấn khởi hệt như đang tham gia một trò chơi.

Ban đêm trên mặt biển gió lớn, nước lạnh, Thương Kiến Diệu siết chặt áo khoác, nói với thuyền trưởng đang trong trạng thái vô thức:

"Ông rất may mắn vì bây giờ là tôi từ bi hỷ xả, dù sao tăng lữ nửa máy móc cũng không sợ lạnh, nếu không thì ga trải giường của ông chắc chắn không giữ được rồi!"

Trong lúc lải nhải, thiền sư Phổ Độ lái thuyền cứu nạn ra một khoảng cách rất xa.

Cụ thể là bao nhiêu anh ta không thể nào đo được, chỉ có thể xác định đã vượt qua năm cây số.

Sau đó anh ta cụ thể hóa ra một chiếc kính viễn vọng có bội số lớn, nương theo ánh trăng và ánh sao trên trời cao quan sát tình hình trên du thuyền.

"Bóng tối" vẫn tràn ngập nơi đó, chỉ là mỏng hơn trước một chút, mọi người vẫn còn đang trong trạng thái điên cuồng hỗn loạn.

"Phạm vi ảnh hưởng có chút khủng khiếp... Hoặc là vì đây là bóng ma tâm lý, không tìm ra đúng biện pháp trên bản chất thì không thể kéo giãn khoảng cách? Thực sự phải giật điện?" Thương Kiến Diệu vuốt cằm, thấp giọng tự nói mấy câu.

Anh suy nghĩ một chút, đưa thuyền trưởng trở lại du thuyền, còn mình thì rời khỏi bóng ma tâm lý này.

Trong thế giới hiện thực, Thương Kiến Diệu mở mắt, nhìn đám người Tương Bạch Miên như lâm đại định.

"Thế nào?" Tương Bạch Miên thở phào nhẹ nhõm, thân thiết hỏi.

Thương Kiến Diệu kể lại tình huống mình đã nghiêm túc quan sát được và cách xử trí của mình.

"Hiện giờ cứ nghe đến viện nghiên cứu, nghiên cứu viên là tôi thấy nhức đầu." Long Duyệt Hồng không nhịn được cảm khái một câu.

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Đại Bạch lúc trước chính là nghiên cứu viên."

"Trợ lý, trợ lý." Tương Bạch Miên khiêm tốn một câu, suy nghĩ rồi nói: "Có lẽ phải tìm ra cách thức áp chế tiếp điểm "Thế giới mới" phù hợp với bóng ma tâm lý này hoặc nên nói phù hợp với nhận thức của chủ nhân căn phòng."

"Mọi người có ý tưởng gì không?" Thương Kiến Diệu từ trước đến nay đều không để ý đến mặt mũi, cần hỏi sẽ hỏi.

Bạch Thần mím môi một cái, nói bằng giọng thăm dò:

"Dùng điện cao thế tấn công?"

"Đây sẽ là cách được cân nhắc đến cuối cùng." Thương Kiến Diệu nhìn quanh một vòng: "Còn có cách nào khác không?"

Đám người Gnawa, Long Duyệt Hồng rơi vào trầm tư.

Qua một hồi, Tương Bạch Miên suy tư rồi nói:

"Chúng ta hãy xem lại quy luật của bóng ma tâm lý này một lần từ đầu đến cuối."

"Một, trong tình huống bình thường, thoát ra ở nơi nào thì sẽ tiến vào căn phòng gần nơi đó nhất..." Thương Kiến Diệu bắt đầu nhanh chóng nhớ lại.

Đây là những quy luật mà anh đã tổng kết ra từ lần trước.

Anh thuật lại từng quy luật cho đến cuối cùng:

"Sáu, phần đầu leo lên du thuyền khá đặc thù, sau đó không hề tái diễn nữa."

Tương Bạch Miên gật đầu như có điều suy nghĩ:

"Lúc trước không đề cập đến quy luật thứ sáu, ừm... lần sau tiến vào anh tìm đám người Gioan, Sally hỏi họ lúc leo lên du thuyền có gì khác biệt không."

Bốp, Thương Kiến Diệu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái:

"Được!"

Lúc Thương Kiến Diệu tiến vào lần nữa, bóng ma tâm lý này đang là ban ngày, mọi người đều trở lại bình thường.

Anh tìm được Gioan, lại thành công lừa được hắn, biến thành anh em ruột khác cha khác mẹ với hắn.

"Trước và sau khi lên chiếc du thuyền này, anh cảm thấy sự khác biệt lớn nhất là gì?" Thương Kiến Diệu hỏi với đôi mắt lấp lánh.

Gioan hơi cau mày nhớ lại rồi nói:

"Chắc là cuối cùng cũng yên ổn rồi, trước khi phát hiện buổi tối có sự dị thường chính là như thế."

"Với cả, không cần lo lắng bị một bầy "Vô tâm giả" đuổi theo nữa..."

Thương Kiến Diệu chăm chú nghe, không cắt ngang.

Nói đến cuối cùng, Gioan mỉm cười:

"Còn một điều không biết có được tính không."

"Lúc trước thời tiết còn rất ấm áp, tôi chỉ mặc một chiếc áo phông dài tay là đủ rồi, mà hôm leo lên du thuyền, đến xẩm tối nhiệt độ chợt hạ xuống, buổi đêm trở nên rất lạnh, tôi buộc phải mặc thêm áo dày, hoặc là trùm chăn. Thuyền trưởng chết tiệt, để tiết kiệm năng lượng, ông ta đã không mở điều hòa không khí!"

"Trở nên rất lạnh?" Thương Kiến Diệu lặp lại lời của đối phương, hai mắt từ từ sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận