Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 367: Mặt liệt

Brand ở đằng sau cửa vô cùng kinh ngạc:

"Herwig chết rồi?"

Không đợi Hàn Vọng Hoạch trả lời, hắn đã bật cười ha hả:

"Đáng tiếc, ta đã trở thành "Người u ám", nếu không nên uống một chén rượu ngon của thành phố Ban Sơ, chúc mừng một chút."

Sao Herwig lại bị người khác ghét đến vậy? Long Duyệt Hồng ở bên cạnh nghe không khỏi líu lưỡi.

Brand nhanh chóng thu lại tiếng cười, mang theo chút thở dài nói:

"Từ khi tiến vào căn phòng này, tôi không hề ra ngoài nữa."

"Điều này, người cảnh báo Tống có thể làm chứng."

Tống Hà gật đầu:

"Đã thề trở thành "Người u ám", thì có nghĩa là từ nay về sau thuộc về u ám, rời xa nhân thế."

"Đây là lời hứa trước mặt Chấp tuế, làm trái tương đương với báng bổ, tôi tin Brand sẽ không làm vậy."

Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Phòng của tôi ở ngay phía trước, tôi không thấy Brand từng ra ngoài."

Ông ta đang dùng lòng uy tín của bản thân để đảm bảo.

Mà ở chợ Đá Đỏ, ông ta là một trong vài người uy tín nhất.

"Vậy thì tôi không còn vấn đề gì nữa." Hàn Vọng Hoạch lựa chọn tin tưởng.

Đàm Kiệt không nói gì.

Brand đằng sau cánh cửa hít sâu một hơi, từ từ thở ra, nói:

"Người căm hận Herwig rất nhiều, trong số họ ngẫu nhiên xuất hiện một người thức tỉnh cũng không phải là chuyện gì quá kỳ lạ."

"Ngoài ra, Dimarco ở dưới lòng đất cũng đáng nghi."

"Các người đi đi, tôi sắp tôi khống chế được tâm trạng của mình nữa rồi."

Hàn Vọng Hoạch liếc nhìn Đàm Kiệt, thấy hắn ta không phản đối, mới lên tiếng:

"Chúng ta về đại sảnh trước."

Dưới sự hướng dẫn của Tống Hà, họ từng bước cách xa khỏi căn phòng khổ tu của Brand.

Tương Bạch Miên quay đầu nhìn lại, thấy đằng sau cánh cửa gỗ đỏ thẫm chỉ còn sự im lặng, không có tiếng động nào nữa.

Đi vào đại sảnh Bartz cảm khái đầu tiên:

"Không ngờ những chuyện lúc trước lại do Brand làm, người thức tỉnh thực sự đáng sợ."

Là thân tín của Herwig, gã biết khá nhiều chuyện về người thức tỉnh, chỉ là chưa bao giờ được tìm hiểu sâu như ngày hôm nay.

Tống Hà nhìn về phía gã, khẽ gật đầu:

"Cậu tiếp tục đi tìm Duy Gia Nhĩ đi."

Bartz không ngốc, biết người cảnh báo không muốn cho mình nghe những chuyện tiếp theo, bèn vẫy tay với Thương Kiến Diệu, vừa cười vừa nói:

"Lần này tôi nhất định phải thắng Duy Gia Nhĩ."

Nói xong, gã đeo chiếc mặt nạ sắt màu đen lên.

"Cố gắng lên!" Thương Kiến Diệu thành khẩn đáp lại.

Anh không che giấu xúc động muốn tham gia.

Đợi đến khi Bartz rời khỏi đại sảnh, Tống Hà chuyển sang dùng tiếng Đất Xám, nói với Đàm Kiệt:

"Các cậu có thể tới tìm Brand báo thù bất cứ lúc nào, chỉ cần báo trước với tôi một tiếng."

"Vâng, thưa người cảnh báo." Đàm Kiệt bình tĩnh đáp lại: "Tôi cần phải về thương lượng với họ một chút."

Tống Hà lại hỏi:

"Cậu thức tỉnh lúc nào?"

"Hơn một năm trước." Đàm Kiệt thản nhiên trả lời.

Thương Kiến Diệu tò mò nói xen vào:

"Cái giá phải trả của anh có phải là không có cảm xúc?"

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được hỏi cái giá phải trả của người thức tỉnh!" Tương Bạch Miên lập tức trách móc một câu: "Lúc đối mặt với Brand ban nãy, anh ta rõ ràng có thể hiện cảm xúc."

Tổ trưởng, tôi nghĩ cô đang kẻ xướng người họa với Thương Kiến Diệu... Long Duyệt Hồng ở bên cạnh chê một câu.

Hắn nghiêng đầu nhìn Bạch Thần, phát hiện khóe miệng của người đồng đội có dáng người nhỏ nhắn này đang mang theo ý cười.

Đàm Kiệt im lặng vài giây rồi nói:

"Cái giá của tôi sẽ không bị người ta nhắm vào, mọi người có thể tùy ý thảo luận."

"Tôi phải đánh đổi bằng khả năng biểu cảm nét mặt."

"Thảo nào..." Thương Kiến Diệu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái.

Anh lập tức trở nên hứng thú, tích cực bày mưu tính kế cho đối phương.

"Anh có thể đeo một đống mặt nạ có biểu cảm khác nhau trên mặt, lúc cần cười thì đeo mặt nạ cười, lúc cần khóc thì đeo mặt nạ khóc."

Anh kết hợp với phong tục của chợ Đá Đỏ, vắt hết óc ra mới nghĩ được cách tốt nhất này.

Tương Bạch Miên chớp mắt liên tưởng đến một từ ở thế giới cũ: Biểu tượng khuôn mặt.

Tuy định nghĩa về từ này có sự khác biệt so với tình huống mà Thương Kiến Diệu miêu tả, nhưng cô cứ cảm thấy giữa hai bên có sự tương tự nào đó.

"Tôi không bị bệnh thần kinh." Đàm Kiệt khéo léo từ chối đề nghị của Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu sáng mắt lên, nói:

"Anh quả nhiên am hiểu "khiêu khích"!"

Trong mắt Đàm Kiệt hiện lên vẻ khó hiểu, nhưng không quan tâm đến người kia.

Tương Bạch Miên thấy vị người tiếng Xám này hỏi gì đáp nấy, khá thân thiết, nên quyết định nhắc nhở hắn ta một câu:

"Tôi nghe nói khi năng lực của người thức tỉnh trở nên mạnh mẽ, thì cái giá phải trả cũng sẽ tăng lên. Tuy bây giờ việc không có biểu cảm không nguy hại gì, nhưng đến lúc đó thì rất khó nói."

"Đúng vậy." Người cảnh báo Tống Hà đưa ra lời khẳng định.

Ông ta nhìn Đàm Kiệt không đeo mặt nạ, nói:

"Cậu nên tới giáo đường sớm một chút, nghe giáo chủ giảng đạo."

"Điều này có thể khiến cậu nắm giữ được nhiều kiến thức về người thức tỉnh, tránh những nguy hiểm không cần thiết."

"Tự mình tìm tòi rất dễ xảy ra vấn đề."

Dường như cảm nhận được sự thân mật của Tống Hà, Đàm Kiệt im lặng một hồi, nói:

"Lúc đó, ảnh hưởng của những vụ án trước còn chưa giảm đi, tôi cảm thấy giáo hội sẽ bao che cho người Hồng Hà, không muốn để lộ bí mật của mình."

"Cũng may cậu không có năng lực về phương diện sợ hãi, nếu không, cái chết của Herwig, cậu sẽ không nói rõ được." Tống Hà cảm thán với thiện ý.

"Vì sao?" Vẻ mặt tò mò của Thương Kiến Diệu bị mặt nạ khỉ che đi.

Tống Hà nhìn anh một cái, chỉ cười không đáp.

Xem ra đây là tri thức bí truyền của giáo phái Cảnh Giác... Người nắm giữ năng lực phương diện "khiêu khích", không thể nào đồng thời thức tỉnh "sợ hãi cực độ"? Hay nên nói đây là kết quả được suy luận ra từ sự phản ánh mơ hồ của cái giá phải trả tương ứng? Tương Bạch Miên không buồn "mắng" Thương Kiến Diệu, suy nghĩ nhanh chóng thay đổi trong đầu, đưa ra phân tích.

Tống Hà nhìn về phía Đàm Kiệt, điềm tĩnh nói:

"Cậu đã là người thức tỉnh, có thể lựa chọn trở thành nhân viên thần chức của giáo phái, cũng có thể giữ trạng thái hiện tại, điều này không ảnh hưởng đến việc cậu đến nghe giáo chủ giảng đạo, nắm giữ tri thức tương ứng."

Nghe được câu này, Thương Kiến Diệu giơ tay lên lại bỏ xuống, điệu bộ rất do dự.

Đàm Kiệt suy tư vài giây rồi đáp:

"Tôi sẽ suy nghĩ."

Xử lý xong chuyện của Đàm Kiệt, Tống Hà lại nhìn về phía Hàn Vọng Hoạch.

"Bên phía người cá, quái núi có động tĩnh?"

Hàn Vọng Hoạch nghiêm túc gật đầu:

"Tôi đã phái trinh sát qua đó, bọn họ có dấu hiệu liên hiệp lại."

"Trước khi tôi tới giáo đường, đã cho đội cảnh vệ bố trí xong phòng tuyết thứ nhất và thứ hai."

Tống Hà khẽ gật đầu, thở dài nói:

"Thực ra, một phế tích thành phố lớn thế này, còn bao nhiêu đồng ruộng chờ khai khẩn, tiếp nhận thêm mấy cộng đồng người không hoàn chỉnh cũng không gây ra ảnh hưởng quá lớn cho cuộc sống của dân cư thị trấn, đáng tiếc, hai bên đã gây thù kết oán, bị máu tươi làm cho ngày càng sâu sắc."

Nhận thấy ánh mắt nhìn về phía mình của Long Duyệt Hồng và Bạch Thần, Tống Hà cười tự giễu:

"Trước mặt Chấp tuế, chúng sinh bình đẳng, là nhân viên thần chức của "U Cô", người cá, quái núi trong mắt chúng tôi cũng có thể trở thành tín đồ hợp lệ."

"Nhưng, con người tôi hơi nhát gan, không dám một mình tiến vào điểm tụ cư của người không hoàn chỉnh để truyền giáo."

Hàn Vọng Hoạch im lặng vài giây rồi nói:

"Tôi nghe nói lúc ông mới đến chợ Đá Đỏ, ở đây loạn hơn nhiều, gần như ngày nào cũng có đấu súng. Ông không hề nhát gan chút nào."

Tống Hà bật cười nói:

"Khi đó tuổi trẻ gan lớn, lại vừa tín ngưỡng "U Cô", một lòng một dạ chỉ muốn thể hiện sự thành kính của mình, còn bây giờ, tục ngữ có câu, giang hồ càng già, lá gan càng nhỏ."

Kết thúc chủ đề người không hoàn chỉnh, Hàn Vọng Hoạch và Đàm Kiệt chào tạm biệt ra về.

Lúc "Tổ điều tra cũ" đi ra theo, Thương Kiến Diệu bỗng quay đầu lại:

"Một câu hỏi cuối cùng, vì sao Duy Gia Nhĩ vẫn còn trong giáo đường?"

Anh vô cùng quan tâm đến vị "quán quân trốn tìm" này.

Tống Hà biết họ là thợ săn di tích từ ngoài đến, không hề trách móc, đáp:

"Đây là phần thưởng dành cho người thắng cuộc trong mỗi buổi lễ Misa, cậu ta có thể ở trong giáo đường một thời gian ngắn, tắm ơn của thần, lắng nghe lời dạy dỗ."

Tương Bạch Miên đeo mặt nạ tăng nhân thanh tú nhất thời nhướng mày.

Thương Kiến Diệu nói câu hỏi cuối cùng là cuối cùng, không ở lại nữa, xoay người ra khỏi giáo đường Cảnh Giác.

"Tôi muốn đến chỗ người tiếng Xám bên kia, các cô thì sao?" Hàn Vọng Hoạch đứng trước chiếc xe việt dã cà tàng của mình, hỏi "Tiểu đội không làm mà hưởng".

Đàm Kiệt đứng bên cạnh, gương mặt không có biểu cảm gì.

"Chúng tôi tiếp tục điều tra cái chết của Herwig." Tương Bạch Miên đáp.

Hàn Vọng Hoạch gật đầu:

"Vậy các cô cẩn thận một chút, người cá, quái núi có thể tập kích thôn trấn bất cứ lúc nào."

"Cảm ơn." Tương Bạch Miên khách sáo đáp.

Sau khi nhìn Hàn Vọng Hoạch và Đàm Kiệt lái xe đi, "Tổ điều tra cũ" lên xe jeep của mình.

Tương Bạch Miên ngồi ở ghế phó lái, vừa ra hiệu cho Bạch Thần khởi động ô tô, vừa "ừm" một tiếng, nói:

"Hiện giờ xem ra, khả năng Anhebas giết Herwig là không lớn.: Long Duyệt Hồng không hỏi vì sao, thử lý giải suy nghĩ thật sự của đội trưởng:

"Bởi vì Anhebas không tích cực lắm trong việc bịt miệng Bartz?"

"Đúng vậy." Tương Bạch Miên khẳng định: "Nếu quả thật là Anhebas giết Herwig, thì tất nhiên phải nhanh chóng diệt trừ đám người Bartz, không thể để bí mật bị lộ ra ngoài, tránh mạo hiểm. Mà lúc chúng ta đưa Bartz đến giáo đường, lại không hề bị bất cứ ai cản lại, qua một hồi, Lopez mới đưa người khoan thai mà đến."

"Điều này chứng tỏ Anhebas đột nhiên cảm thấy bất an trước cái chết bất đắc kỳ tử của Herwig, mới phái tay chân đi tìm đám người Bartz hỏi tình huống cụ thể."

Bạch Thần lái xe, vừa nhìn phía trước vừa nói:

"Hiện giờ giống như Brand nói vậy, là kẻ thù của Herwig hoặc là người của Dimarco làm."

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu, thở dài:

"Thôi bỏ đi, đây không phải vấn đề cần chú ý lúc này."

"Trọng điểm bây giờ là số vũ kia phải làm thế nào?"

"Nếu quả thật là Anhebas quyên tặng chúng cho đội cảnh vệ thị trấn, thì có tính là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ không?"

Long Duyệt Hồng ngập ngừng rồi nói:

"Hẳn là không tính."

"Chỉ cần Anhebas không nói rõ đó là số vũ khí do Herwig bị mất, thì chắc chắn là không tính." Bạch Thần đưa ra câu trả lời khẳng định.

Mà Anhebas đâu có ngu.

Tương Bạch Miên nghiến răng:

"Phải chăng chúng ta nên nghĩ cách lấy số vũ khí kia, hoàn thành nhiệm vụ trước rồi tính?"

Long Duyệt Hồng suy nghĩ một chút, nói:

"Với tình huống bây giờ, đội cảnh vệ của chợ Đá Đỏ rất cần số vũ khí này."

"Không thành vấn đề, sau khi chúng ta chia một nửa, thì sẽ đưa một nửa còn lại và số vật tư tích góp được lúc trước cho đội cảnh vệ, cũng sẽ giao hẹn giải quyết sơ bộ vấn đề người cá, quái núi xong, họ sẽ đưa một bộ thiết bị khung xương quân dụng cho chúng ta. Đến lúc đó, đám người không hoàn chỉnh bị thương nặng, chợ Đá Đỏ trong thời gian ngắn không có kẻ địch bên ngoài, có đủ thời gian để lấy một bộ mới từ chỗ "Công nghiệp liên hợp", đây là cơ hội cho Anhebas chuộc tội." Tương Bạch Miên nói ra kết hoạch của mình: "Hoàn hảo!"

Thương Kiến Diệu gật mạnh đầu:

"Dù sao Anhebas cũng phải quyên tặng số vũ khí ấy, quyên cho đội cảnh vệ hay quyên cho chúng ta thì với ông ta mà nói thực chất không khác nhau."

"Hơn nữa, Anhebas chưa chắc đã nỡ quyên góp cho đội cảnh vệ thị trấn, ông ta vẫn còn có cách giải quyết khác." Tương Bạch Miên vỗ hai tay nói: "Chúng ta tới khu biệt thự ven hồ, tìm cơ hội hoàn thành nhiệm vụ."

Thương Kiến Diệu cũng rất phấn chấn, phụ họa theo:

"Làm việc! Làm việc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận