Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 380: Những vật phẩm kia

Sau khi trời hửng sáng, Hàn Vọng Hoạch thu lại bộ đàm, nhìn về phía đám người Thương Kiến Diệu:

"Họ quả thực rút lui rồi, tiếp theo để lại một vài người phụ trách canh gác và trinh sát là được."

Ý của anh ta là trận chiến này tạm thời đã kết thúc.

Tuy Tương Bạch Miên đeo mặt nạ, nhưng vẫn đưa tay che miệng ngáp một cái.

Cô bỏ súng chống tăng "Tử thần" xuống, đứng dậy, vừa cười vừa nói:

"Vậy hợp đồng đánh thuê lần này của chúng ta kết thúc rồi chứ?"

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra." Hàn Vọng Hoạch trả lời rất thận trọng.

Lúc này, Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần cũng lần lượt thu lại vũ khí.

Tương Bạch Miên cười nói:

"Chúng tôi sẽ ở lại chợ Đá Đỏ thêm vài hôm nữa, đến lúc đó nhớ thanh toán nốt khoản còn lại."

Bao gồm một bộ thiết bị khung xương quân dụng và lương thực trong vòng một tuần cho bốn người."

"Không thành vấn đề." Hàn Vọng Hoạch không chút do dự trả lời.

Anh ta thấy trong trận chiến vừa rồi nếu không có bốn người "lính đánh thuê" này thì chợ Đá Đỏ rất có khả năng đã gặp phải tai ương.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là vào lúc nguy cấp, phía giáo phái Cảnh Giác không có biện pháp nào.

Tương Bạch Miên liếc nhìn Thương Kiến Diệu lặng lẽ đến bất thường, quay đầu nói với Hàn Vọng Hoạch:

"Vậy chúng tôi đi trước, à, khi nào mấy tù binh kia bình phục thì nhớ báo cho chúng tôi, tôi muốn hỏi vài chuyện."

Bởi vì có vài người bị thương ngã trong phòng tuyến của chợ Đá Đỏ cho nên liên quân người không hoàn chỉnh không cách nào mang họ đi.

"Được." Chút quyền hành này Hàn Vọng Hoạch vẫn có.

Ra khỏi phòng tuyến, đi tới chỗ đỗ xe, Long Duyệt Hồng hơi sững sờ.

Chỗ này khá xui xẻo, dường như bị pháo đạn quét qua, chiếc xe địa hình màu vàng đất kia bị vỡ nát hết cửa kính, lốp xe bẹp dí.

Xe jeep của "Tổ điều tra cũ" thì vẫn nguyên vẹn, được sự bảo vệ bởi lớp thiết giáp, kính chống đạn, lốp xe đặc chế và những chiếc xe bên cạnh, nên chỉ bị xước xát nhẹ.

"Không lái được xe này nữa rồi..." Tương Bạch Miên liếc nhìn một cái, thầm cảm thấy may mắn: "Cũng may không phải xe của chúng ta."

Cô vừa nói chuyện vừa đi đến bên cạnh xe jeep, kéo cửa chỗ ghế lái ra:

"Tôi lái nhé, Tiểu Bạch thức cả đêm rồi, phải chú ý chút."

"Thực ra cũng không sao." Dưới sự kiên trì ngày này qua ngày khác của Tương Bạch Miên, Bạch Thần đã hoàn toàn chấp nhận cái tên thân mật này.

Thương Kiến Diệu chủ động "giải thích" giúp Tương Bạch Miên:

"Cô ấy vẫn còn chút phấn khích."

"Hứ." Tương Bạch Miên phát ra tiếng khinh thường: "Sống lại rồi? Sao vừa rồi mất tinh thần thế? Có phải đói rồi không?"

Đến giờ ăn sáng rồi.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc trả lời:

"Tôi đang suy nghĩ."

"Suy nghĩ cái gì?" Lời vừa ra khỏi miệng, Tương Bạch Miên đã hối hận.

Cô nhanh chóng ngồi xuống, khởi động xe.

Việc này không thể ngăn cản Thương Kiến Diệu, anh ngồi ở ghế sau, nói:

"Làm sao để người của chợ Đá Đỏ có thể chung sống hòa bình với người cá và quái núi."

"Chuyện này rất khó." Tương Bạch Miên ngẩn người, thở hắt ra nói: "Cho dù anh có dựa vào "Thằng hề suy luận" để họ trở thành anh em ruột khác cha khác mẹ, đồng thời hoàn thành luận chứng tuần hoàn, thì hiệu quả này cũng không thể nào duy trì quá lâu, bởi vì chung quy anh cũng phải rời đi."

Mà nếu không dựa vào năng lực của người thức tỉnh, chỉ cần nhìn những thi thể và nền đất nhuộm máu đỏ thẫm khi quét dọn chiến trường lúc trước, lại suy nghĩ quá khứ đã từng xảy ra bao nhiêu chuyện tương tự, hẳn là sẽ hiểu chuyện khó vô cùng, ít nhất phải mấy đời người nỗ lực bền bỉ, thì mới có thể hóa giải thù hận giữa hai bên.

Thương Kiến Diệu bình tĩnh nghe xong, tiếc nuối thở dài:

"Đáng tiếc tôi lại không thể phân ra thành nhiều "bản thân", để lại một người ở chỗ này."

Trọng điểm của anh và những gì tôi muốn nói là cùng một chuyện sao? Tương Bạch Miên hết lời nói nổi.

Góc độ suy xét của hai bên hoàn toàn không ở cùng một thế giới.

Nhìn xe jeep chạy xuyên qua khu phế tích thành phố, nghe tổ trưởng và Thương Kiến Diệu nói chuyện, Long Duyệt Hồng tháo mặt nạ xuống, nói với vẻ mặt hơi phức tạp:

"Có một quái núi trước khi chết đã nói với tôi đôi lời."

"Hả?" Tương Bạch Miên phối hợp phát ra âm thanh.

Long Duyệt Hồng kể lại những gì quái núi kia đã đáp lại khi hấp hối và cảm tưởng của bản thân.

Tương Bạch Miên chăm chú nghe, nửa cười nửa than:

"Có phải anh đã cảm nhận được thêm một chút về ý nghĩa công việc của chúng ta không?"

"Chỉ khi làm rõ nguyên nhân gây bệnh, mới có thể tìm ra cách hữu hiệu hơn, để chữa khỏi cho cái thế giới ung nhọt này!"

Cô càng nói, tâm trạng càng dao động khó kìm nén.

Thương Kiến Diệu lập tức cười nói:

"Cho nên sau này mọi người có muốn cùng tôi cứu vớt toàn bộ nhân loại không?"

Tương Bạch Miên mỉm cười:

"Chuyện ý nghĩa như thế, làm sao mà bỏ qua được?"

"Đợi điều tra xong nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt, tìm ra cơ chế phát bệnh của "Bệnh Vô tâm" và cách điều trị, chúng ta sẽ đi cứu thế giới!"

Long Duyệt Hồng cũng cười theo, nhưng không trả lời giống Bạch Thần.

Hắn cảm thấy bản thân không cáng đáng nổi chuyện này.

Điều hắn muốn làm nhất lúc này là sống tốt cuộc sống của mình.

Kết thúc đề tài này, Tương Bạch Miên liếc nhìn kính chiếu hậu:

"Lấy vật phẩm trên người người cá thức tỉnh kia ra, lúc trước tôi nhìn cứ có cảm giác không bình thường."

"Phải gọi "ê"." Thương Kiến Diệu nhấn mạnh.

"Hử?" Tương Bạch Miên một lần nữa không theo kịp suy nghĩ của anh.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc giải thích:

"Không phải cô nói rồi sao? Biệt hiệu trong tổ của anh ta là Tiểu Hồng, của cô ấy là Tiểu Bạch, tôi là Ê."

"..." Vẻ mặt dưới lớp mặt nạ của Tương Bạch Miên liên tục thay đổi, vừa bực mình vừa buồn cười.

Lúc này, khóe mắt cô liếc thấy cơ gò má của Bạch Thần hơi gồ lên.

Mặt nạ của họ không phải loại trùm cả đầu, từ bên cạnh có thể nhìn thấy một phần gương mặt.

"Có phải, có phải cô đang cười không?" Tương Bạch Miên thẹn quá hóa giận.

Bạch Thần mím chặt môi, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Bầu không khí trong xe jeep bởi vậy mà vui vẻ hơn chút, Thương Kiến Diệu lập tức lấy quả khô, rễ cây gì đó, chiếc kẹo màu xanh biếc được gói sơ sài, mấy cây kim to dài.

"Đây là cái gì với cái gì vậy?" Tương Bạch Miên quay đầu liếc nhìn.

Đây là những vật phẩm mà một người thức tỉnh mạnh mẽ như vậy mang theo?

Bạch Thần xoay người, nghiên cứu một hồi rồi nói:

"Đây chắc là quả mơ khô."

Cô chỉ vào quả khô đen thui kia, nói.

Đối với thứ chưa biết, cô đương nhiên không dám dùng miệng nếm thử, chỉ cầm lên khẽ ngửi mùi.

Quả mơ khô? Tương Bạch Miên đột nhiên cảm thấy tuyến nước bọt trong miệng hoạt động mạnh lên.

Về phần rễ cây, kẹo màu xanh là gì, nhất thời họ chưa thể làm rõ.

Cứ thế họ lái xe jeep vào trong giáo đường Cảnh Giác như pháo đài kia.

Lúc này, người cảnh báo Tống Hà đã dẫn theo lực lượng vũ trang quay về.

So với lúc xuất phát, đội ngũ này đã thiếu đi vài người.

"Nghe nói các cô đã giải quyết được người cá thức tỉnh kia?" Thấy bốn chiếc mặt nạ tiến vào đại sảnh, Tống Hà vừa làm lễ với ký hiệu "U Cô" lên tiếng hỏi.

Đây là lần thứ ba Tương Bạch Miên trả lời câu hỏi này, cô gật đầu "ừm" một tiếng.

Tống Hà thở dài một hơi:

"Nếu không có các cô, tôi sẽ cân nhắc đến việc quay về phòng thủ giáo đường, cho Brand ra ngoài."

"Tôi còn tưởng rằng ông là cường giả náu mình." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ tiếc nuối.

Tuy rằng tôi cũng nghĩ vậy, nhưng anh đừng có nói ra khỏi miệng... Tương Bạch Miên muốn ngăn cản, nhưng không kịp.

Tống Hà ngẩn ra, nhưng không tức giận, cười khổ nói:

"Tôi sợ cái giá phải trả sẽ tăng lên, nên không dám tiếp tục nâng cao bản thân."

"Có thể nhận được ơn của Chấp tuế, với tôi mà nói đã rất thỏa mãn rồi, không thể cầu mong thêm nữa."

Sợ... Lúc trước ông ta còn nói rằng người càng già càng nhát gan... Trong lúc Tương Bạch Miên như có điều do dự, Thương Kiến Diệu móc đống đồ trên người người cá thức tỉnh ra, thành khẩn hỏi:

"Ông có biết chúng không?"

"Ở đâu ra đây?" Tống Hà đi về phía trước vài bước, tỉ mỉ quan sát.

"Từ người cá thức tỉnh kia." Thương Kiến Diệu thành thật trả lời.

Tống Hà càng thêm chăm chú, qua một hồi, ông ta chỉ vào chiếc kẹo màu xanh gói sơ sài, nói:

"Đây là kẹo mơ lấy ở chỗ "Công nghiệp liên hợp", bọn trẻ con rất thích."

Ở những điểm tụ cư của dân du cư hoang dã, kẹo là thứ đồ xa xỉ.

Kẹo mơ? Tương Bạch Miên hơi nhíu mày.

Tống Hà tiếp tục phân biệt:

"Đây chắc là quả mơ khô, đây là kim, không có gì đáng nói."

"Thứ này, thứ này là một loại rễ cỏ sinh trưởng ở trong núi gần đây, chúng tôi gọi nó là "ăn chùa", có độc tính nhẹ, sẽ tạo thành đi tả, nhưng có thể nâng cao tinh thần. Lúc còn trẻ, theo họ đi săn bắn ở dã ngoại, nếu cần thức đêm để đợi, lúc buồn ngủ nhất sẽ nhai một miếng."

"Ăn chùa" có nghĩa là ăn không phải trả tiền, bởi vì chắc mấy chốc sẽ phải nhả nó ra, thậm chí nó còn moi sạch hàng tồn kho của anh.

Tương Bạch Miên nghe xong, nhìn về phía đám người Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng:

"Kẹo mơ, mơ khô, rễ cây nâng cao tinh thần, kim to dài, những thứ này nói nên điều gì?"

Thương Kiến Diệu cướp lời đáp trước:

"Mang thai!"

"Kim và mang thai có liên quan gì? Với cả, người nào mang thai lại ăn thứ khiến cho đi tả?" Tương Bạch Miên không hiểu nổi mạch suy nghĩ trong đầu Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu nghiêm trang giải thích:

"Lúc mang thai dễ bị táo bón."

"Kim là để dùng may quần áo cho đứa trẻ."

Tương Bạch Miên nhất thời không tìm được sơ hở của Thương Kiến Diệu.

Đây chính là thành viên chính thức của giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh".

"Những thứ này hẳn đều dùng để nâng cao tinh thần." Bạch Thần kịp thời đưa ra suy nghĩ của mình: "Quả mơ khô, kẹo mơ đều có thể gây ra kích thích nhất định, khiến chúng ta giữ được tỉnh táo thời gian ngắn, kim, cũng thế."

Cô đã từng vì săn được một con mồi mà vả cho mình mấy cái, mục đích là không cho bản thân ngủ mất.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, trừng Thương Kiến Diệu:

"Người cá thức tỉnh kia mang theo nhiều thứ tương tự như vậy, chứng tỏ bình thường hắn cần phải giữ tỉnh táo."

"Cái giá phải trả của hắn là dễ buồn ngủ? Dễ mệt mỏi?"

"Có thể thật sự là thế." Người cảnh báo Tống Hà tỏ ý tán thành.

Mượn cơ hội này, Tương Bạch Miên đi vào chủ đề chính:

"Người cảnh báo Tống, người cá thức tỉnh kia sau khi hôn mê đã xuất hiện sự biến dị..."

Cô miêu tả lại hiện tượng sau khi người cá thức tỉnh kia hôn mê, trong cơ thể hắn có hơi thở kỳ quặc, dưới da có thứ gì lúc nhúc như ký sinh trùng, trọng điểm là khi Thương Kiến Diệu bắn mấy phát súng đầu đều bị một tấm lá chắn vô hình cản lại, không trúng vào mục tiêu.

Tống Hà lẳng lặng nghe xong, suy tư rồi nói:

"Có phải cô muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Không đợi Tương Bạch Miên đáp lại, ông ta do dự rồi nói:

"Tôi từng nghe người dẫn dắt tôi gia nhập giáo phái nói đến, có lẽ bây giờ người này đã là thành viên đoàn giáo chủ rồi."

"Người này nói rằng những người thức tỉnh mạnh mẽ thăm dò sâu vào trong "Hành lang tâm linh", có thể ở trong "Hành lang tâm linh", thậm chí là trong thế giới hiện thực, lưu lại hơi thở của mình, hơi thở này có thể kết hợp với vật phẩm, sinh ra hiệu quả kỳ diệu mà đáng sợ."

"Tôi nghi ngờ người cá thức tỉnh kia đã kết hợp với loại hơi thở này, bản thân hắn hẳn là chưa tiến vào "Hành lang tâm linh"."
Bạn cần đăng nhập để bình luận