Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 392: Cơ hội

"Đội trưởng Hàn?"

Không chỉ Long Duyệt Hồng, Bạch Thần mà ngay cả Tương Bạch Miên cũng khá kinh ngạc.

Cô nhớ lúc mình và Thương Kiến Diệu quay về phòng tuyến Hàn Vọng Hoạch phụ trách, nơi đó có rất nhiều thi thể, chỗ nào cũng bị khói thuốc súng hun đen.

Với hoàn cảnh như vậy, Hàn Vọng Hoạch có thể chết bất cứ lúc nào, anh ta cũng giống như các thành viên khác của đội cảnh vệ thị trấn, không phải vì ah ta là quản lý trị an mà vận may sẽ tốt hơn.

Nếu anh ta bán tin tức giáo chủ Renato bị triệu hồi về tổng bộ cho người cá và quái núi, thì anh ta hoàn toàn không cần để bản thân chống chọi ở tiền tuyến, có thể mượn cớ đổi đến một nơi khó bị tấn công hơn.

Việc này không những mua dây buộc mình, hơn nữa còn cho luôn cả đầu vào tròng.

Trừ phi thực lực của Hàn Vọng Hoạch mạnh hơn rất nhiều so với những gì anh ta thể hiện ra, có đủ tự tin sống sót đến cuối cùng trước liên quan người không hoàn chỉnh, nhưng người có thực lực như thế thì lại không cần xum xoe lấy lòng ai... Trong lúc kinh ngạc, trong đầu Tương Bạch Miên lóe lên suy nghĩ như vậy.

Lúc này, Thương Kiến Diệu bình tĩnh đáp lại:

"Tôi không tin."

Lời giải thích của Tống Hà đã ra đến miệng rồi lại bị chặn về.

Pháp y Weller ở bên cạnh không nhịn được nói:

"Anh còn chưa nghe nguyên nhân sao đã trực tiếp nói không tin?"

"Tôi tin tưởng anh ấy." Thương Kiến Diệu đưa ra lý do của mình.

"Vậy tại sao lại tin tưởng anh ta chứ?" Weller dường như muốn tranh luận cho ra phải trái đúng sai với Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu nhìn anh ta một cái:

"Trực giác của đàn ông."

Weller nhất thời có cảm giác cả người đối phương đều là sơ hở, nhưng lại không nhìn ra được sơ hở nào.

Thương Kiến Diệu thành khẩn chỉ bảo anh ta:

"Anh có thể phản bác "anh thì tính là đàn ông cái gì"."

"Sau đó thì sao?" Weller bất giác hỏi.

Thương Kiến Diệu thản nhiên nói ra những gì đã sắp xếp sau đó:

"Tôi sẽ cởi quần ra, cho anh xem có tính là đàn ông không, sau đó, anh không thể chịu nổi sự sỉ nhục này, nổi trận lôi đình, tiếp đó, chúng ta có thể đi ra ngoài đánh nhau một trận trong tiếng nhạc đệm."

Cái gì với cái gì cơ... Weller mờ mịt.

Thấy Thương Kiến Diệu thành công đưa đề tài đi xa tám trăm dặm, Tương Bạch Miên bất đắc dĩ thở hắt ra, nhìn về phía Tống Hà nói:

"Người cảnh báo Tống, lý do của các ông thì sao?"

Bởi vì có Weller, nên họ dùng tiếng Hồng Hà để nói chuyện.

Tống Hà thu lại đường nhìn, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc:

"Anh ta có thể là một người không hoàn chỉnh."

"Người không hoàn chỉnh?" Tương Bạch Miên không ngờ lại nhận được câu trả lời như thế.

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần cũng có chút kinh ngạc.

Liên tưởng đến tròng trắng mắt hơi vàng của anh ta, họ cũng bắt đầu có suy đoán.

"Người không hoàn chỉnh cũng là nhân loại." Thương Kiến Diệu cố gắng nói ra quan điểm của mình.

Tống Hà bỏ qua lời của anh, chỉ vào Weller bên cạnh:

"Đây là phát hiện của bác sĩ Weller."

Weller thở dài, tiếp lời:

"Nói thật tôi cũng không muốn tin. Tôi và đội trưởng Hàn có quan hệ rất tốt, anh ta sẽ nói cho tôi biết trong đội buôn lậu vũ khí nào có mang theo gái điếm."

Nói đến đây, vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm túc:

"Lúc trước không phải đội trưởng Hàn bị thương trong trận chiến sao? Bên cánh tay trái."

"Đúng vậy." Long Duyệt Hồng tỏ ý mình chính mắt nhìn thấy, Bạch Thần cũng khẽ gật đầu.

Weller tiếp tục:

"Dù sao tôi cũng là bác sĩ, muốn khám cho anh ta, xử lý vết thương, lỡ đâu bị nhiễm trùng thì không tốt, đúng không?"

"Kết quả anh ta lại từ chối tôi, nói là tự mình xử lý được. Sau đó, lúc anh ta đổi thuốc trong phòng của sở trị an, tôi nghĩ anh ta dùng một tay không tiện lắm, nên uống hết nước còn thừa thì định anh ta gặp khó khăn tôi sẽ đi vào giúp anh ta."

"Chúng tôi đều là đàn ông, không cần phải gõ cửa, cứ thế mở cửa đi vào. Nào ngờ, tôi lại thấy trên cánh tay anh ta có những khối gì đó, giống như, giống như vảy cá không dày lắm, màu hổ phách."

"Lúc đó, đội trưởng Hàn lập tức kéo ống tay áo xuống, mặc kệ vết thương."

"Sau đó anh ta nhìn tôi, hỏi tôi sao tự nhiên lại đi vào, ánh mắt anh ta vô cùng nguy hiểm, giống hệt vẻ mặt của thủ trưởng trước của tôi khi thấy tôi và vợ anh ta nằm trên giường."

"Tôi vội vàng giả vờ không phát hiện ra điều gì, nói là muốn đi vào thay thuốc cho anh ta. Ánh mắt đội trưởng Hàn nhanh chóng trở lại bình thường, nói mình thay xong rồi."

"Đến lúc đi ra, tôi cảm thấy không ổn lắm, bèn chạy đến giáo đường, tìm người cảnh báo Tống."

"Người cảnh báo Tống bảo tôi đừng hoảng hốt, giả vờ không xảy ra chuyện gì, âm thầm tiếp tục quan sát."

Lúc Weller nói, Tống Hà bồi thêm một câu:

"Hôm nay sự việc có thay đổi, liên quan vấn đề bán tin tức cho người cá, quái núi, tôi không thể nào chờ đợi thêm nữa, đành phải tìm các cô hỗ trợ."

Tương Bạch Miên lặng lẽ nghe xong, cười nói:

"Người cảnh báo Tống, thực ra ông có thể tự mình tìm anh ta, tôi tin rằng anh ta sẽ không giấu giếm ông điều gì."

Cũng sẽ không làm ra hành động bất lợi nào đối với ông.

Tống Hà thở dài nói:

"Ấn tượng của tôi đối với Hàn Vọng Hoạch vô cùng tốt, ba năm nay, anh ấy thực sự đã làm rất nhiều chuyện."

"Các cô cũng biết, vì vấn đề giáo lý, tôi là nhân viên thần chức, không thể nào khiến dân cư chợ Đá Đỏ tín nhiệm lẫn nhau, cùng nhau đối thoại, Hàn Vọng Hoạch ít nhất có thể làm được bốn chữ sau."

"Anh ấy làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, tôi đều nhìn thấy cả, nếu tự mình đi hỏi, về sau bất kể kết quả thế nào, trong lòng mọi người cũng sẽ để lại hiềm khích, tương lai chưa chắc đã dễ sống chung. Mà các cô thì khác, các cô là người từ bên ngoài đến, cho dù biết được điều gì cũng sẽ nhanh chóng rời đi, chôn vùi bí mật ấy."

Đối với lời này của Tống Hà, Weller và Thương Kiến Diệu đều tỏ ý tán thành, cùng gật đầu.

Ý ở ngoài lời của người cảnh báo Tống là cho Hàn Vọng Hoạch một cơ hội? Ông ta là nhân viên thần chức của giáo phái Cảnh Giác, hiện tại cũng chính là thị trưởng của chợ Đá Đỏ, chắc chắn không dễ làm việc riêng, mà bọn mình là người từ ngoài đến, muốn là gì thì làm... Đây mới là dụng ý thực sự của việc ông ta ủy thác cho bọn mình? Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, sắp xếp lời lẽ một chút rồi nói:

"Tôi nghĩ, chúng tôi cần phải làm rõ một điểm trước."

"Đội trưởng Hàn có phải là người không hoàn chỉnh hay không, và việc anh ta có bán tin tình báo hay không, không có bất cứ sự liên hệ nào."

"Cho dù anh ta thực sự là người không hoàn chỉnh, cũng không có nghĩa là anh ta bán đứng chợ Đá Đỏ. Lúc đó anh ta thực sự đội mưa bom bão đạn để ngăn chặn kẻ địch."

Tống Hà nở nụ cười ôn hòa:

"Đúng vậy, tôi cũng cho là thế."

Quả nhiên... Thông qua lần nói chuyện này, Tương Bạch Miên xác nhận suy đoán vừa rồi, "ừm" một tiếng:

"Tôi sẽ chia nhiệm vụ này thành hai bộ phận, một là tìm đội trưởng Hàn xác nhận anh ta có phải là người không hoàn chỉnh hay không, hai là tìm ra người đã bán tin tức cho người cá và quái núi."

"Được." Tống Hà rất tán thành phương án này.

Tương Bạch Miên chợt cười nói:

"Nếu là nhiệm vụ thì thù lao là gì?"

Tống Hà đảo ánh mắt qua bốn chiếc mặt nạ, nói đầy ẩn ý:

"Không biết các cô có cảm thấy hứng thú với một vài tri thức liên quan đến người thức tỉnh không?"

"Tôi cũng không dám tiết lộ nội dung quá cơ mật, chỉ có thể nói Đàm Kiệt biết thì các cô cũng có thể biết."

Xem ra bọn mình giải quyết xong người cá thức tỉnh kia, lại thăm dò miếu thần cấm kỵ mà vẫn bình an trở về, khiến vị người cảnh báo này xác nhận trong bọn mình có ít nhất một người thức tỉnh, mà người thức tỉnh này khó tránh có chút biểu hiện kỳ quái, không khó để đoán ra xác suất lớn là Thương Kiến Diệu... Tương Bạch Miên không cần nghiêng đầu, dùng ngón chân cũng có thể đoán được hiện giờ Thương Kiến Diệu nhất định đang nóng lòng muốn thử.

Cô ho khan một tiếng, nói:

"Tri thức luôn đáng quý, thù lao này quả thật không tệ."

"Người cảnh báo Tống, chúng tôi tin tưởng ông, không cần phải thông qua nghiệp đoàn thợ săn."

Tống Hà một lần nữa mỉm cười:

"Được."

Nếu đã nhận nhiệm vụ, Tương Bạch Miên nhanh chóng sẵn sàng:

"Người cảnh báo Tống, ông phải cho chúng tôi một danh sách."

"Chính là những người nào biết được chuyện giáo chủ Renato bị triệu hồi khẩn cấp về tổng bộ, đây cũng là một bí mật, không có quá nhiều người biết mới phải."

"Tôi đã chuẩn bị xong rồi." Tống Hà lấy ra một tờ giấy được gấp lại để trong túi áo chùng đen: "Phía trên này chia làm hai phần, một phần là những người ở ngay trong giáo đường lúc đó, tận mắt nhìn thấy chuyện này, một phần là những người được thông báo về sau."

Những người trước đều biết giáo chủ Renato mắc "Bệnh Vô tâm".

Nói chuyện với người thông minh thật dễ dàng... Tương Bạch Miên khá vui vẻ nhận lấy tờ giấy kia.

Cô không xem ngay, mà tiễn Tống Hà và Weller ra khỏi phòng trước, cũng bày tỏ sáng mai sẽ bắt đầu điều tra.

Sau khi đóng cửa lại lần nữa, Tương Bạch Miên mở tờ giấy kia ra, để lên giường mình.

Phần một bao gồm tên giả của các thành viên trong "Tiểu đội không làm mà hưởng", theo thứ tự là Tiền Bạch, Trương Khứ Bệnh, Tiết Thập Nguyệt và Cố Tri Dũng.

"Phần đầu có thể tạm thời bỏ qua." Tương Bạch Miên vừa xem vừa nói: "Nhưng không loại trừ phương diện cố ý đổi tin tức giáo chủ Renato mắc "Bệnh Vô tâm" đổi thành giáo chủ Renato bị triệu hồi khẩn cấp về tổng bộ, tránh việc để lộ bản thân sau này, dù sao đối với người cá và quái núi mà nói, về bản chất hai việc này không khác gì nhau."

Cô vừa nói, ánh mắt vừa dừng lại ở phần dưới.

Phần này bao gồm mấy trưởng tộc thế gia vọng tộc trong cộng đồng người Tiếng Xám, đám người buôn lậu vũ khí tương đối có thế lực trong cộng đồng người Hồng Hà và những người có chức vụ cao trong đội cảnh vệ thị trấn như Hàn Vọng Hoạch, Đàm Kiệt.

Nếu không phải Herwig đã chết, trên lưng Anhebas đeo hiềm nghi bán vũ khí cho người không hoàn chỉnh, thì họ chắc chắn cũng nằm trong danh sách những người biết được biến cố trong giáo đường.

Trong lúc ánh mắt di chuyển, Tương Bạch Miên đột nhiên nhìn thấy một cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ: Dimarco.

"Ôi chao, sao tôi lại quên mất người của "Chiếc thuyền Noah ngầm"..." Tương Bạch Miên sửng sốt một chút, tự nói.

Là một phe trong chiếc kiềng ba chân của chợ Đá Đỏ, thực lực "Chiếc thuyền Noah ngầm" có lẽ còn mạnh hơn đám người Tiếng Xám và Hồng Hà, bất kể giáo đường Cảnh Giác xảy ra biến cố gì, họ cũng đều là đối tượng được thông báo đầu tiên.

Long Duyệt Hồng chợt phụ họa:

"Đúng vậy, họ cả ngày đều ở dưới lòng đất, ngoại trừ ra ngoài nhận vài mối làm ăn, thì đều mặc kệ việc người không hoàn chỉnh xâm lược..."

Nói đến đây, Long Duyệt Hồng sửng sốt.

Bạch Thần nói nốt câu tiếp theo giúp hắn:

"Họ có mối hiềm nghi không nhỏ."

Long Duyệt Hồng "ừm" một tiếng, hỏi:

"Tổ trưởng, cô nghi ngờ họ?"

"Quả thật có một chút, nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất." Tương Bạch Miên nói, mỉm cười: "Chúng ta không phải đang phát rầu vì không biết làm sao tiếp xúc với Dimarco, điều tra tình hình lúc thế giới cũ bị hủy diệt à? Đây chính là cơ hội."

Long Duyệt Hồng, Bạch Thần còn chưa kịp đáp lại, Thương Kiến Diệu đã khen ngợi thành tiếng:

"Cô thật xấu xa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận