Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 415: Lựa chọn khó khăn

Dưới ánh đèn đường san sát nhau, Long Duyệt Hồng đi dọc theo con phố thong thả tiến về phía trước, quan sát xem có người dân bản địa có tuổi nào không.

Trong quá trình này, hắn không khỏi bị các sản phẩm rực rỡ muôn màu bày trên quần hàng thu hút, vô cùng hứng thú trước những sự vật kỳ lạ được thu thập trọng các phế tích thành phố khác nhau.

Đi một hồi, Long Duyệt Hồng dừng trước một gian hàng.

Chỗ này bày rất nhiều đồ trang sức đá quý, phỉ thúy, kim cương.

Hắn đang cảm thấy mẹ mình hình như không có thứ tương tự, muốn mua cho bà hai thứ mang về.

Trong "Sinh vật Bàn Cổ", đồ trang sức của nhân viên bình thường thường chỉ có hoa lụa, kẹp tóc là chính, những thứ không phải truyền qua mấy đời như vòng cổ, khuyên tai, nhẫn, cài áo, khăn lụa được nhân viên "Ban an toàn" ra ngoài "nhặt rác" nhặt về, số lượng rất ít, không dễ lấy được.

Long Duyệt Hồng ngồi xổm xuống, cầm lấy một chiếc vòng cổ kim cương nhìn hơi chói mắt, quan sát tỉ mỉ một hồi.

Hắn không thể biết được đối với phụ nữ nó có tính là đẹp không, chỉ đành suy xét từ góc độ khác: Những trang sức bằng vàng bạc rất có tính thực tế, cho dù đổi về, mẹ không thích cũng có thể sử dụng như vật ngang giá.

Trên đường đi, đám người Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng học được một vài khái niệm kinh tế học từ chỗ Tương Bạch Miên.

"Tại sao không có đồ trang sức bằng kim loại?" Long Duyệt Hồng cầm sợi dây chuyền kim cương, liếc nhìn một vòng, nghi ngờ hỏi.

Chủ tiệm là một người Đất Xám để râu rậm, giận dữ đáp:

"Nếu có vàng bạc thì đội buôn đã thu mua, còn cần lấy ra bán nữa sao?"

Cũng phải, đây đềy là vật phẩm dùng trong công nghiệp, còn có thể dùng làm tiền tệ... Long Duyệt Hồng nhẹ nhõm xong, bỏ sợi dây chuyền kim cương xuống.

Hắn cảm thấy thái độ của chủ sạp không được tốt lắm, không muốn giao dịch vật phẩm ở chỗ anh ta.

Hắn vừa đứng lên, chủ sạp cũng đứng lên, quát lớn:

"Người bên ngoài, anh không biết quy củ của Tarnan chúng tôi phải không?"

"Thứ cầm lên xem, phải mua!"

"Đồ đã chạm vào tay anh, người khác làm sao muốn lấy nữa?"

Long Duyệt Hồng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, đang muốn lên tiếng giải thích mình không biết chuyện này, nhưng khóe mắt liếc thấy có một người đàn ông nghi là cư dân bản địa đang thưởng thứ một bộ đồ sứ trắng ở quầy bên cạnh, sau khi đặt nó trở lại thì chậm rì rì xoay người rời đi.

Trong quá trình này không ai ngăn cản anh ta, cũng không ai bắt anh ta phải mua.

Long Duyệt Hồng cũng coi như có khá nhiều kinh nghiệm ở Đất Xám, nhất thời ngộ ra, kéo cao góc áo để lộ ra khẩu súng trên đai vũ trang.

Chủ sạp cười khinh thường:

"Muốn cướp luôn sao?"

"Tao thấy mày không biết sự lợi hại của đội vệ binh người máy rồi!"

Long Duyệt Hồng đương nhiên nhớ điều luật "Tarnan cấm tư đấu", làm như vừa rồi chỉ là tỏ thái độ mà thôi.

Hắn ngẩng đầu nhìn camera giám sát trên đèn đường bên cạnh, hỏi lại một câu:

"Anh muốn đánh tôi sao?"

"Làm vậy hình như cũng là tư đấu."

Chủ sạp mỉm cười:

"Tư đấu không dùng vũ khí, đội vệ binh người máy sẽ mặc kệ."

Lúc nói chuyện, chủ hai sạp hàng bên cạnh cũng đứng dậy, tạo ra thanh thế lớn.

"Thì ra là vậy." Long Duyệt Hồng nhận được đáp án mong muốn, làm điệu bộ như hiểu ra.

Vừa dứt lời, hắn sải bước, không tiến lên mà thụt lại, sau đó xông lên.

Lúc trước hành động ở thành phố Cỏ Dại với Bạch Thần, hắn đã nhận được bài học tương ứng: Đối diện với tình huống tương tự, tuyệt đối không được tỏ ra yếu đuối, cho dù hỏa lực của đối phương có hung hãn đến đâu, thực sự có thể giết chết mình, cũng phải phô trương thanh thế.

Đương nhiên, nếu kẻ địch không mắc bẫy thì vẫn còn một câu ngạn ngữ nữa:

"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."

Sau khoảng một phút đồng hồ, Long Duyệt Hồng phủi quần áo, nhìn chủ sạp và hai đồng bọn của gã đang nằm bẹp dưới đấy, "nghi ngờ" nói:

"Thật là kỳ lạ, không dùng vũ khí sao lại không coi là tư đấu?"

Chủ sạp và hai đồng bọn của gã lăn lộn dưới đất, ôm bụng, rên rỉ đau đớn, không thể trả lời.

Thẳng thắn mà nói, ba người bọn họ cùng tiến lên, hai nắm đấm của Long Duyệt Hồng chưa chắc đã địch lại được sáu tay, dù sao cũng không thể đánh đến mức gây ra tai nạn chết người, nhưng việc hắn tấn công trước nằm ngoài dự liệu của đối phương, tranh thủ lúc thời gian chênh lệch, trước khi chủ sạp và đồng bọn kịp phản ứng thì đã lập tức giải quyết mục tiêu chính, sau đó lại lợi dụng lúc hai người khác để ý đến hàng hóa trên quầy, tay chân lóng ngóng, dễ dàng giải quyết họ.

Nhìn những người xung quanh và chủ sạp khác không định nhúng tay vào, Long Duyệt Hồng có sự lĩnh hội sâu hơn về quy tắc sinh tồn trên Đất Xám: Thời kỳ mà trật tự chưa hoàn toàn được thành lập, quả đấm mới là đạo lý cứng rắn.

Trong lòng hắn sinh ra vài phần trấn định, cất bước đi về phía trước.

Đi một lúc, hắn nhìn thấy bóng người quen thuộc: Thương Kiến Diệu đang đứng giữa đường, nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, nhìn phía trước một chút, có vẻ rất do dự, dường như có chuyện gì đó quan trọng không thể quyết định.

Ủa, anh ta mà cũng có lúc như thế này sao? Long Duyệt Hồng tò mò, định đi tới hỏi.

Đúng lúc này, hắn nhìn rõ tình hình bên cạnh: Bên phải có một đám người vây quanh ở đó, đang nhảy vũ điệu kỳ quặc theo nhịp trống trong loa phát thanh, thỉnh thoảng lại hô lên một câu "ca ngợi người, cánh cửa của thế giới mới";

Bên trái, một đám người khác đang tụ tập xung quanh một cái bục gỗ hơi cao, cao giọng hát mấy câu "thế giới vốn huyền ảo, một giấc mộng Nam Kha" và "thần long tối cao, gương vỡ vĩnh viễn tồn tại", mang theo cảm giác thần thánh kỳ ảo;

Phía trước bên phải, có một cái nồi sắt đang tỏa ra mùi thơm nức mũi, cánh gà bọc phấn bên trong đang dần biến thành màu vàng nhạt, phía trước nồi dựng một cây cột rất nhỏ, một cô gái đang đứng trên đỉnh cột, dang hai tay ra, mặc sức thể hiện khả năng giữ thăng bằng của mình.

Long Duyệt Hồng thu mắt lại, đã hiểu điều gì làm khó Thương Kiến Diệu: Nơi này có ba giáo phái khác nhau, vũ đạo, hát và cánh gà chiên khiến anh ta không thể lựa chọn!

Đây quả thật là ngã tư đường vô cùng quan trọng trong đời Thương Kiến Diệu... Trong lòng Long Duyệt Hồng đột nhiên nảy ra lời thoại trong kịch truyền thanh.

Thực ra, nếu không phải ba giáo phái này quá gần nhau, hắn nghĩ Thương Kiến Diệu nhất định sẽ "muốn tất".

Cùng lúc đó, hắn cũng bước đầu xác nhận ba giáo phái kia lần lượt là ai: Một là "Giáo phái Lò Luyện" họ mới gặp không lâu, một là "Cán cân vinh quang" mà thủ lĩnh đội buôn "Vô căn giả" Phí Lâm từng đề cập đến, một chắc là giáo đoàn "Gương Vỡ" tín ngưỡng Chấp tuế Tháng Mười Một.

Tarnan thật náo nhiệt... Long Duyệt Hồng quyết định mặc kệ Thương Kiến Diệu, tiếp tục "mạo hiểm".

Tuy hắn cũng có chút thèm cánh gà chiên, nhưng hắn không phải người vì tiệc thánh mà bán đứng tín ngưỡng.

Lướt qua Thương Kiến Diệu vừa nghiêm túc vừa do dự, Long Duyệt Hồng đi về phía trước mười mét.

Lúc ánh mắt đảo qua, hắn nhìn thấy một bà lão ngồi ở đầu ngõ.

Bà lão này mặc áo bông đỏ thẫm rất dày, ngồi trên một chiếc ghế đẩu, tóc đã hoa râm, rõ ràng đã có tuổi.

Trước mặt bà lão không bày sạp hàng, dường như chỉ đơn thuần ra ngoài cảm nhận sự náo nhiệt.

Thấy đối phương là một người Đất Xám, Long Duyệt Hồng lấy dũng khí, đến gần, lễ phép gọi:

"Bà ơi, cháu có thể hỏi bà một vài chuyện được không?"

Bà lão ngẩng đầu lên, há miệng phát ra những tiếng kỳ lạ.

Long Duyệt Hồng nghe mà không hiểu gì.

Mãi đến lúc này, hắn mới phát hiện ra, tiếng Đất Xám có một vài nhánh tiếng địa phương nghe còn khó hiểu hơn cả tiếng Hồng Hà.

Phải làm sao bây giờ? Trong lúc Long Duyệt Hồng đang định rút quân, chuẩn bị lịch sự tạm biệt, thì bà lão thong thả lấy ra một sản phẩm điện tử màu đen lớn bằng bàn tay từ túi áo, ấn một cái nút, một lần nữa nói lại câu vừa rồi.

Tiếp đó, vật phẩm màu đen kia phát ra âm thanh điện tử:

"Chàng trai rất lễ phép, có gì cần hỏi vậy?"

Long Duyệt Hồng lập tức quên mất sứ mệnh của mình, thốt lên hỏi:

"Đây là cái gì?"

Hắn đã xác nhận, đối phương nghe hiểu tiếng Đất Xám của mình.

Bà lão lại nói một lần, sản phẩm điện tử màu đen kia một lần nữa phát ra âm thanh:

"Đây là "máy phiên dịch" từ thế giới cũ, được "Thiên đường máy móc" sửa lại."

"Lần trước có một đội buôn đến đổi lương thực, rau củ và gia súc của nhà tôi, đã cho một đống đồ hộp và nó, dùng rất tốt."

"Đúng vậy." Long Duyệt Hồng dần dần hiểu được câu nói của Means.

Tarnan không phải là nơi kỳ lạ gì, chỉ có điều người máy, sản phẩm điện tử, máy móc tương đối nhiều.

Trong lúc nghĩ xem có cần nói cho tổ trưởng biết để tìm hai máy làm đồ dự phòng hay không, Long Duyệt Hồng lại hỏi:

"Bà ơi, bà là người địa phương ạ?"

"Đúng vậy." Bà lão dùng "máy phiên dịch", bắt đầu trao đổi với Long Duyệt Hồng: "Tôi tới từ năm 3 lịch mới, đã ở đây bốn mươi mấy năm rồi, con cái cũng có cháu rồi. Ôi, lúc đó tôi quyết định ở lại thật sáng suốt, những người bạn của tôi ở vùng đất phía nam kia không có ai sống đến số tuổi của tôi, không phải bị cướp giết chết, thì cũng gặp chiến tranh, bệnh dịch, nạn đói, hoặc là tuổi lớn một chút thì mắc đủ loại bệnh mà chết."

Long Duyệt Hồng khen vài câu động viên, rồi đi vào đề tài chính:

"Bà ơi, bà đã ở Tarnan nhiều năm như vậy, có biết "Thiên đường máy móc" muốn thứ gì không?"

Bà lão nhớ lại rồi đáp:

"Thứ chúng muốn rất nhiều, thứ vẫn luôn không lấy được, không làm ra, hoặc là không tồn tại cũng không thiếu, ví dụ như "kỹ thuật vi hình hóa điện hạt nhân", "kỹ thuật pin tính năng cực cao", tư liệu mấu chốt về việc nghiên cứu kiểm soát nhiệt hạch của thế giới cũ, xây dựng ống dẫn dầu từ "Liên minh Lâm Hải" đến Tarnan, sửa chữa được nhiều đường sắt, đường bộ nối liền hai vùng đất, à, chúng hình như còn thiếu đủ loại mỏ."

"..." Long Duyệt Hồng càng nghe vẻ mặt càng cứng lại.

Chưa đề cập đến tài nguyên khoáng sản, công trình cơ sở, những nhu cầu phía trước, nếu "Tổ điều tra cũ" có thể lấy được hoặc làm ra thì có thể trực tiếp tiến vào quy trình "cứu vớt thế giới".

Vài giây sau, Long Duyệt Hồng mới không cam lòng gặng hỏi một câu:

"Chúng không có cái gì khác, đặc biệt muốn có ư?"

Bà lão suy nghĩ một hồi mới lên tiếng:

"Cũng có."

"Lúc tôi vừa tới Tarnan, "Thiên đường máy móc" treo thưởng tìm người, ông ta tên là Maximianus, một người Hồng Hà, hình như là nhà khoa học gì đó."

"Treo thưởng rất nhiều năm, sau đó không biết là tìm được hay là từ bỏ, không nghe tin tức gì nữa."

Maximianus... Long Duyệt Hồng nhớ kỹ cái tên này, hỏi:

"Bà còn nhớ đặc điểm người kia không?"

Bà lão đáp ngay không do dự:

"Không nhớ, tôi vốn không nhận nhiệm vụ này, chỉ nghe người ta nhắc tới."

Long Duyệt Hồng hỏi đến cùng:

"Ai nhận?"

"Ông lão bất tử kia từng nhận." Bà lão vừa cười vừa nói: "Hội trưởng nghiệp đoàn bây giờ, ông Cố Bác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận