Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 964: Một cách thức khác

Bạch Thần ngồi ở hàng ghế sau nói bằng giọng suy đoán:

"Có lẽ trong thành phố Cỏ Dại có một vị cường giả "Thế giới mới" đang ẩn cư, quanh năm ngủ say, thỉnh thoảng sẽ trở về, hoặc là người mang theo vật phẩm tương ứng vừa vặn đi ngang qua."

Toàn bộ "Tổ điều tra cũ" đều được tư liệu giải trí của thế giới cũ hun đúc, Bạch Thần cũng không ngoại lệ.

"Cũng có khả năng có một vài tiếp điểm "Thế giới mới" có thể thu lại sóng dao động của bản thân giống như người thức tỉnh, chỉ thời điểm đặc biệt nào đó mới sinh ra ảnh hưởng?" Long Duyệt Hồng nói theo.

Tương Bạch Miên chậm rãi lắc đầu:

"Một số lượng lớn tài liệu cộng với những gì cũng ta đã từng trải qua đều chứng minh, điểm tụ cư nhân loại có bé đến đâu cũng có thể xuất hiện "Bệnh vô tâm", không có chuyện những nơi đó đều có sự tồn tại của cường giả "Thế giới mới", hoặc là có người cầm theo vật phẩm tương ứng vừa vặn đi ngang qua được, đúng không?"

"Nếu vậy, cường giả "Thế giới mới" quá hạ giá, chỉ tương đương với thị trưởng hoặc trưởng thôn, công ty không có đến hàng trăm hàng nghìn người như thế thì cũng ngại tự xưng là thế lực lớn."

"Không không, cùng lắm là tương đương với chủ quản trung tâm hoạt động thôi." Thương Kiến Diệu sửa lại ví dụ của Tương Bạch Miên.

Tiếp đó, anh sờ cằm nói:

"Chắc chắn vật phẩm có chứa tiếp điểm "Thế giới mới" không nhiều lắm, bao lâu qua chúng ta mới gặp được mấy cái?"

"Tiếp điểm "Thế giới mới" biết cách ẩn giấu bản thân chỉ là một suy đoán, ít nhất đến giờ chúng ta chưa từng gặp được, cũng không tưởng tượng ra được lý do."

"Lẽ nào tiếp điểm "Thế giới mới" cũng được tính là sinh vật có trí khôn?"

"Vì sao không thể? Anh đang kỳ thị!" Thương Kiến Diệu "thành thực" phản bác chính mình.

Lúc này, Gnawa phụ trách lái xe đã hoàn thành một lượt liệt kê loại trừ, hoặc nên nói là làm một lần duyệt cây, ông ta dùng giọng nói mang cảm giác âm thanh điện tử hợp thành nói:

"Hoặc là "Bệnh vô tâm" mà cường giả "Thế giới mới" mang theo khi quay về sẽ phát sinh ở những nơi khác nhau một cách ngẫu nhiên, bản chất là dao động nào đó, hoặc còn có cách thức khác để nối đến "Thế giới mới", cách thức khác ngoài "người" và "vật"."

Cách thức dùng "người" làm tiếp điểm là người thức tỉnh cấp bậc "Thế giới mới", cách thức dùng "vật" để làm tiếp điểm là tất cả tiếp điểm "Thế giới mới" lớn nhỏ.

"Là cái gì?" Thương Kiến Diệu nôn nóng hỏi.

"Người" và "vật" đã bao gồm tất cả khả năng, vì sao còn có cách thức khác? Long Duyệt Hồng thầm làu bàu trong bụng một cậu.

"Tôi cũng không biết." Gnawa lắc cái cổ bằng kim loại: "Tôi chỉ phân tích ra nội hàm của "người" và "vật", điểm gặp nhau khi kéo dài không phải là toàn tập..."

Ông ta giải thích làm cho Long Duyệt Hồng đầu choáng mắt hoa.

"Thì ra là vậy." Thương Kiến Diệu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái, dùng vẻ mặt "tôi đã hiểu hoàn toàn rồi" để cảm khái một câu.

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Chúng ta tạm thời không có đầu mối, không tìm được hướng để phán đoán, việc này không cần vội ngay, lúc khác rồi tính, hiện giờ thời gian không còn sớm lắm, chúng ta đến chỗ A Phúc, bảo ông ta dẫn chúng ta đi viếng dì Nam."

"Được." Bạch Thần là người đáp lại đầu tiên.

Ba rưỡi chiều, vùng ngoại ô phía bắc thành phố Cỏ Dại.

Một nghĩa trang thanh tịnh tọa lạc ở đây, có một đội binh lính trông coi.

"Táng ở chỗ này, hàng năm còn phải nộp một khoản phí, hoặc là mỗi tháng bỏ ra hai ngày tới đây để đảm nhiệm người trông coi." A Phúc vừa đi về phía góc của nghĩa trang, vừa thuận miệng giới thiệu cho "Tổ điều tra cũ".

Mùa đông đã qua, trong nghĩa trang có khá nhiều cây cối nảy mầm, mọc ra màu xanh mơn mởn.

Không lâu sau, Tương Bạch Miên dừng lại trước một ngôi mộ, trên tấm bia đá được mài thô sơ có khắc bốn chữ "Nhâm Nam chi mộ".

"Không có ảnh chụp." Thương Kiến Diệu nghiêng đầu nhìn về phía A Phúc.

A Phúc thở dài nói:

"Chị tôi rất lâu rồi không chụp ảnh."

Ông ta chỉ vào cổ, ý là từ khi thoát khỏi thân phận đầy tớ, chạy trốn tới thành phố Cỏ Dại, dì Nam chưa từng chụp ảnh.

Một là vì không muốn lãng phí tiền, mọi người sống cũng không dễ dàng gì, hai là trong lòng có chút kháng cự.

Về phần lúc trước, đã bị mất khi tai họa ập xuống rồi.

Bạch Thần không nói gì, bỏ thùng gỗ vác trên lưng xuống, lấy ra từng hộp thức ăn ở bên trong.

Tiếp đó, cô đứng lên, lặng lẽ vái ba cái.

Thương Kiến Diệu thấy thế, chập hai tay lại, cảm thán một tiếng:

"Chúng sinh đều khổ."

Tương Bạch Miên bỗng nghiêng đầu nhìn anh một cái, dần để lộ vẻ mặt suy tư.

Chẳng mấy chốc cô thu lại biểu cảm, vái ba cái về phía bia mộ dì Nam.

Hoàn thành nghi thức, chia cho A Phúc một phần thức ăn xong, "Tổ điều tra cũ" đi ra khỏi nghĩa trang.

"Đúng rồi." A Phúc nhớ tới một chuyện, bước nhanh hai bước, đuổi theo: "Tôi đã hỏi được cô An bây giờ ở đâu, cũng sai người nói với cô ấy là các cô tới đây, muốn đến nhà cô ấy gặp mặt."

"Ừm, ở đâu?" Tương Bạch Miên gật đầu.

A Phúc báo địa chỉ, cầm đồ ăn được chia, đi một mình về phía chiếc xe của tiệm.

Sau khi ngồi trở lại xe jeep, Tương Bạch Miên chống một tay lên cửa sổ xe ở vị trí phó lái, đột nhiên nói:

"Tôi nghĩ ra một cách thức khác ngoài "người" và "vật", nối liền với "Thế giới mới"."

"Ừm, nó cũng chỉ là một suy đoán, còn chưa có bất cứ chứng cứ nào."

"Cách thức gì?" Thương Kiến Diệu phụ trách lái xe, và Long Duyệt Hồng ngồi ghế sau đồng thanh hỏi.

Tương Bạch Miên trầm ngâm một lát rồi nói:

"Là một cách thức mà cả "người" và "vật" đều có."

"Trước tiên chúng ta phải xác minh một tiền đề."

"Các Chấp tuế có ở "Thế giới mới" không?"

"Chắc chắn." Long Duyệt Hồng trả lời rất chắc chắn.

Thương Kiến Diệu nhất thời tỏ vẻ kinh hãi:

"Xong đời rồi, Chấp tuế đều đang đi lại ở trên Đất Xám, giống như Tiểu Xung vậy."

"Nhưng bất kể thế nào, đại đa số các Chấp tuế hẳn là đều ở "Thế giới mới"." Bạch Thần giúp bổ sung lỗ hổng trong câu vừa rồi của Long Duyệt Hồng.

Tương Bạch Miên không để ý đến cuộc tranh luận nho nhỏ này, tự mình nói:

"Như vậy, tín ngưỡng của nhân loại đối với Chấp tuế có phải là một cách thức để nối liền với "Thế giới mới" không?"

"Thế giới cũ bị hủy diệt sắp bảy mươi năm, có một việc tôi không thể hiểu được là, trong tình huống khắp nơi chiến loạn, giao thông bất tiện, vì sao lời đồn về mười ba vị Chấp tuế đều thống nhất như thế, đại đa số người trên Đất Xám đều biết, kể cả trong điểm tụ cư xa xôi hơn nữa, bí mật hơn nữa cũng có một số người biết đến sự tồn tại của một vài vị Chấp tuế, dùng tâm thái ít nhiều có tin tưởng để đối đã với sự tồn tại này."

Long Duyệt Hồng vốn định nói "trong công ty không có tình huống này, tất cả mọi người không biết đến sự tồn tại của Chấp tuế", nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại phát hiện điều này không thể thành lập: Không đề cập đến chuyện các nhân viên của Ban an toàn được phái ra ngoài làm nhiệm vụ hiểu về Chấp tuế, không đề cấp đến giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh" đã ngầm phát triển từ sớm, không đề cập đến các thành viên ban giám đốc và cường giả "Thế giới mới" đều tín ngưỡng Chấp tuế, chỉ dựa vào mỗi điểm sếp tổng là "Tư Mệnh", là có thể thấy trong phương diện tín ngưỡng, bản chất của "Sinh vật Bàn Cổ" không giống các điểm tụ cư khác.

"Cách thức này có khả năng nhất định." Gnawa đưa ra kết quả phân tích.

Thương Kiến Diệu như hiểu ra:

"Tín đồ Chấp tuế là một gia súc nuôi nhốt khác?"

"Chỗ nào có họ, chỗ đó tồn tại tiếp điểm "Thế giới mới" vô hình, tạo thành nơi lây lan "Bệnh vô tâm"?"

Nghe thấy giọng điệu này, trong xe jeep trở nên im ắng.

Qua vài giây, Gnawa đáp lại:

"Quả thật có khả năng này."

"Đây có lẽ chính là nguyên nhân có một vài Chấp tuế rõ ràng không thích mặc cho người khác phát triển tín đồ."

"Để duy trì một lượng lớn tiếp điểm vô hình nối liền với Đất Xám?"

"Nếu như toàn bộ những tiếp điểm này biến mất, sẽ xảy ra chuyện gì?" Theo suy nghĩ này, Bạch Thần đưa ra một vấn đề.

Thương Kiến Diệu một lần nữa tỏ vẻ hoảng sợ:

"Những tiếp điểm này biến mất có nghĩa là đại đa số nhân loại sẽ hoàn toàn tử vong, số ít còn lại có lẽ không thể tiếp tục kéo dài văn minh nữa."

"Ý của tôi là, các Chấp tuế sẽ xảy ra chuyện gì?" Bạch Thần vội vàng nói ra ý nghĩa thật sự của mình.

Thực ra, ngoại trừ Thương Kiến Diệu, mọi người đều hiểu rốt cuộc cô muốn bày tỏ điều gì.

"Không biết." Gnawa thành thật lắc lư cái cổ bằng kim loại.

Tương Bạch Miên cũng lắc đầu:

"Chúng ta ngay cả việc tín ngưỡng có phải là một cách thức khác để nối liền với "Thế giới mới" hay không cũng còn chưa xác định."

"Sau này chúng ta càng phải điều tra cẩn thận hơn."

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu, lại hỏi:

"Chủ nhân căn phòng "506" còn nằm mơ không?"

"Không."

Thương Kiến Diệu hăng hái nói: "Tôi định xem cô ta có thể chịu được bao nhiêu ngày."

Trong khách sạn U Mộng, Tarnan.

Đầu của bà chủ Ainol cúi rất thấp, thiếu chút nữa thì đập vào bàn.

Cô ta chợt tỉnh lại, lẩm bẩm với sắc mặt tiều tụy:

"Cố gắng, cố gắng..."

Ban đêm, trong tầng thứ năm của một tòa nhà, phố Nam, thành phố Cỏ Dại.

"Tổ điều tra cũ" đi tới chỗ An Như Hương thuê ở, gõ cửa phòng.

Họ đợi một hồi, cửa phòng mới mở về sau.

An Như Hương mặc áo jacket thẫm màu của nữ, phần dưới cổ để lộ ra hình xăm màu xanh đen lờ mờ, trên mặt vẫn là trạng thái không có biểu cảm gì.

"Tôi tưởng rằng ngày mai mọi người mới tới." Cô ta tránh đường, bình thản nói.

Chỗ cô ta ở coi như không tệ, một căn phòng chia ra một nửa là phòng ngủ, một nửa là phòng khách, thêm một phòng bếp, chỉ có nhà vệ sinh là dùng chung, cần phải đi đến cuối hành lang.

"Mọi người chờ chút, tôi làm thêm vài món ăn." An Như Hương chỉ vào nhà bếp.

"Chúng tôi mang theo thức ăn rồi, hâm nóng là được." Thương Kiến Diệu chỉ vào ba lô chiến thuật của mình.

Sau đó, anh đi vào nhà bếp như đã quen:

"Để tôi làm đi, Tiểu Hồng hỗ trợ, mấy cô tán gẫu."

"Quyết định sảng khoái vậy!" Tương Bạch Miên đáp lại trước khi An Như Hương nói lời khách sáo.

Thế là, Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu đến nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, Tương Bạch Miên, An Như Hương, Bạch Thần đều tự kéo một cái ghế ngồi xuống.

"Sao các cô lại đột nhiên muốn đến thăm tôi?" An Như Hương lên tiếng hỏi.

Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng, phát hiện trên tủ đầu giường đặt sâu trong căn phòng có để một chiếc khăn tay màu trắng xanh được gấp gọn gàng và một tờ giấy cũng được gấp như vậy, trên bàn trà trong phòng khách có mấy quyển sách giáo khoa trẻ em từ thời thế giới cũ.

Cô thu lại ánh mắt, cười nói với vẻ mặt hơi phức tạp:

"Chắc đây là lần cuối cùng chúng tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, cho nên muốn gặp mặt các bạn cũ một lần, ha ha, tương lai không biết còn cơ hội không."

"Kết hôn, sinh con, sống cuộc sống ổn định?" An Như Hương khẽ gật đầu.

"Đúng vậy." Tương Bạch Miên chỉ vào Bạch Thần, lại chỉ vào Long Duyệt Hồng ở sát mép nhà bếp: "Hai người họ đã kết hôn rồi."

An Như Hương ngẩn ra, mi mắt thoáng buông xuống:

"Tốt quá."

"Tốt lắm, chuyện quá khứ sẽ từ từ được buông bỏ." Tương Bạch Miên chuyển đề tài: "Lúc trước cô nói cô từng làm sát thủ, hẳn là đã đến khá nhiều nơi, gặp không ít người nhỉ?"

An Như Hương khá thản nhiên với điều này:

"Đúng vậy, coi như có chút kiến thức."

"Các cô muốn hỏi gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận