Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1082: Quá khứ của mỗi người

Flora trả lời câu hỏi của Thương Kiến Diệu:

"Đương nhiên là Chấp tuế."

"Hình phạt cụ thể là gì được quyết định bởi việc lúc đó họ nghĩ thế nào."

Thương Kiến Diệu tỏ vẻ hiểu ra:

"Vậy nếu truyền bí mật ra ngoài mà không bị trừng phạt gì, thì có những nguyên nhân nào?"

Lưu Xuyên nhìn anh một cái:

"Chỉ có một khả năng, đó chính là các Chấp tuế ngầm cho phép."

"Liệu có chuyện tin tức truyền ra bên ngoài được thêm mật mã, các Chấp tuế nghe không hiểu không?" Thương Kiến Diệu gặng hỏi.

Flora cười lắc đầu:

"Không tồn tại."

"Lĩnh vực "Trang Sinh" có "Đọc tư duy", lĩnh vực "Mạt Nhân" có "Xem ký ức", khi anh gửi thông tin ra ngoài, có một vài Chấp tuế kiểm tra xem anh đang nghĩ gì, từ đó có thể biết được mục đích của anh rốt cuộc là gì."

"Lỡ đâu sau khi tới nơi này, còn chưa từng khẩn cầu Chấp tuế, chưa từng bị đánh dấu thì sao?" Thương Kiến Diệu kiên nhẫn hỏi tiếp.

Flora và Barnard liếc mắt nhìn nhau, một lần nữa lắc đầu:

"Mặc dù cũng có lý, nhưng toàn bộ "Thế giới mới" được Chấp tuế xây dựng nên, tin tức anh truyền về xuyên qua lá chắn, chắc chắn sẽ phải qua bước lọc thông tin, các Chấp tuế chỉ cần truy ngược lại là có thể định vị được anh."

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay:

"Không là chủ tịch tiền nhiệm của công ty "Quả Quýt", ví dụ rất có cảm giác khoa học kĩ thuật."

Công ty "Quả Quýt" là một thế lực nổi tiếng về công nghệ cao ở Đất Xám, giống với "Trí tuệ tương lai".

So với họ, "Sinh vật Bàn Cổ" chỉ am hiểu về sinh học y dược, áo giáp thông minh sinh học có vẻ hơi giống "thọt chân".

Thương Kiến Diệu lại nói tiếp:

"Có lẽ tác Chấp tuế thay nhau quản lý theo ngày, à không, theo tháng, lúc gửi tin tức vừa vặn không phải là thời điểm "Mạt Nhân" và "Trang Sinh" đang quản lý."

"Trang Sinh đại diện cho cả năm." Flora nhắc nhở: "Ngài luôn ở đây mỗi phút mỗi giây."

Chị ta là người Hồng Hà, không có khái niệm tháng nhuận.

Thương Kiến Diệu đang định đáp lại một câu "Trang Sinh là bạn tốt của tôi, chẳng trách tôi truyền bí mật ra ngoài lại không bị trừng phạt", thì tay phải của anh đột nhiên giơ lên che kín miệng anh.

"Được rồi." Thương Kiến Diệu bỏ tay phải xuống, đáp lại một câu với vẻ thất vọng.

Lúc này Flora tốt bụng hỏi:

"Vừa rồi anh nói có một số việc muốn xử lý trước khi cuộc bạo động bắt đầu, đó là những việc gì? Biết đâu chúng tôi có thể giải thích nghi hoặc giúp anh."

Thương Kiến Diệu nhìn quanh một vòng rồi nói:

"Mọi người có biết tòa hợp viện phong cách Đất Xám kia không? Bình thường có động tĩnh rất nhỏ truyền ra."

"Biết." Flora và Barnard đồng thanh trả lời.

"Nơi đó hình như rất nguy hiểm." Barnard có nửa người run rẩy, nhấn mạnh một câu.

Một vị cường giả "Thế giới mới" nghe mấy người bên cạnh thảo luận cười nói:

"Đây là lời đồn lung tung, tôi từng vào đó rồi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì."

"Nơi đó có chút kỳ dị, nhưng giống hệt tòa nhà này, không có bất cứ nguy hiểm gì."

Tòa nhà này cũng rất đặc thù ở "Thế giới mới", dường như chỉ có nó xây dựng tầng hầm ngầm.

Người nói chuyện là một người Đất Xám, nhưng nói bằng tiếng Hồng Hà rất lưu loát, khẩu âm gần giống Flora.

Ông ta có vóc dáng tầm trung, mái tóc đen ngắn có phần xoăn tự nhiên, khóe mắt hơi trễ xuống, mũi không cao lắm, hai đường vân bên khóe miệng khá rõ ràng, nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi.

"Ông từng vào tòa hợp viện đó?" Thương Kiến Diệu mừng rỡ.

Lúc trước chào hỏi một vòng, anh đã biết tên người này, Trần Văn.

Trần Văn thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, thản nhiên trả lời:

"Việc này có gì đáng kinh ngạc?"

"Lúc đó tôi vừa tiến vào "Thế giới mới", gặp gỡ mấy người bạn, còn không biết những nơi có sự kỳ dị đều sẽ khá nguy hiểm."

"Lúc tôi đi ngang qua đó, nghe thấy trong hợp viện vang lên động tĩnh nhỏ, liền vào xem, kết quả không hề gặp phải ảnh hưởng tiêu cực nào."

"Đúng đúng đúng!" Thương Kiến Diệu vô cùng tán thành.

Anh gặng hỏi:

"Ông có nghe thấy một giọng phụ nữ đang khóc nỉ non không?"

"Nghe thấy." Trần Văn không cảm thấy việc này có giá trị gì, đáp lại không hề giấu giếm: "Tôi còn nghe cô ta nói sinh mệnh vĩnh hằng cũng có nghĩa là đau khổ vĩnh hằng."

"Còn có gì khác không?" Thương Kiến Diệu hỏi với vẻ mặt chờ mong.

Trần Văn nhớ lại rồi nói:

"Lúc sắp rời đi, tôi nghe thấy cô ta thấp giọng nói "hi vọng cơn ác mộng nhanh chóng kết thúc, ngọn nguồn của đau đớn đều sẽ bị cái chết chôn vùi"."

"Hết rồi?" Thương Kiến Diệu hỏi như xác nhận.

"Hết rồi." Trần Văn kiên định lắc đầu.

"Ôi..." Thương Kiến Diệu thất vọng thở dài.

Nghe xong cuộc nói chuyện của hai người, Flora tốt bụng nhắc nhở:

"Những kiến trúc có chút kỳ dị, đa số đều rất nguy hiểm, đây là bài học mà khá nhiều người thức tỉnh phải dùng máu và nước mắt để đổi lấy, trong đó quả thật có số ít không có vấn đề gì, ví dụ như tầng hầm ngầm của tòa nhà này, cùng với tòa hợp viện đó, nhưng dù sao cũng chỉ là số ít, với tiền đề chưa rõ tình huống, nếu tùy tiện xông vào, xác suất cao sẽ gặp phải tổn thương nghiêm trọng."

"Tôi hiểu rồi." Trần Văn gật đầu, tự chế giễu: "Chủ yếu lúc đó còn vô tri."

"Kỳ dị nhất vẫn là tòa tháp cao." Tư duy của Thương Kiến Diệu luôn không đi theo đường bình thường.

Sau khi tán gẫu một lúc về chuyện này, mọi người không còn chuyện gì để làm.

Quá trình chờ đợi luôn luôn khó khăn.

Thương Kiến Diệu kéo một chiếc ghế tới, ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện phiếm: "Sao mọi người lại tiến vào "Thế giới mới", trước khi tiến vào đây đều không có chút nghi ngờ nào sao?"

Flora cười có phần phức tạp, chỉ vào cơ thể mình:

"Anh cũng thấy đấy, tôi còn không bằng người liệt nửa người."

"Thăm dò càng sâu trong "Hành lang tâm linh", tình trạng cơ thể tôi càng kém, sau đó trạng thái tinh thần của tôi cũng bị ảnh hưởng, mặc dù có sự nghi ngờ nhất định về "Thế giới mới", nhưng vẫn hy vọng được tiến vào đây nhanh một chút, thoát khỏi những điều tệ hại, ai ngờ, nơi này còn tệ hại hơn."

Barnard cũng nói:

"Tôi là nửa tự nguyện, nửa bị ép buộc."

"Là nguyên tổng thống của "Liên minh Lâm Hải", cuộc sống của tôi coi như không tệ, mặc dù bị liệt nửa người nghiêm trọng, nhưng dưới sự trợ giúp của trang thiết bị khoa học kĩ thuật, vẫn có thể duy trì cuộc sống có chất lượng nhất định, đáng tiếc là lúc tôi định an hưởng tuổi già thì cuộc xung đột giữa liên minh và "Công nghiệp liên hợp" nổ ra gây cản trở, vào thời khắc nguy cấp, tôi chỉ đành đẩy cánh cửa "Thế giới mới" ra, tiến vào đây, góp chút công sức cho liên minh."

Thương Kiến Diệu dùng cách vỗ tay để bày tỏ sự thông cảm.

Anh lại chuyển sang Lưu Xuyên:

"Còn anh?"

"Tôi?" Lưu Xuyên chỉ vào mình: "Tôi hưởng ứng lời kêu gọi của "Chân Lý", đi đến "Thế giới mới"."

Thương Kiến Diệu lại hỏi Trần Văn:

"Còn ông là vì sao?"

"Bởi vì tôi hướng về nơi này." Trần Văn tỏ vẻ "lấy đâu ra lắm lý do thế": "Đại đa số người tiến vào đây không phải đều vì hướng đến "Thế giới mới", muốn có được sinh mệnh vĩnh hằng, muốn nhìn thấy sự chân thực tuyệt đối hay sao?"

"Tôi không phải." Thương Kiến Diệu nói đầy lý lẽ: "Tôi là vì giải quyết vấn đề tồn tại trong "Thế giới mới" mới đẩy cánh cửa ra!"

Bầu không khí nhất thời trở nên đông cứng.

Thương Kiến Diệu không hề phát hiện, lại hỏi đám người Flora:

"Mọi người không lo nếu lần này thất bại, sẽ bị các Chấp tuế dùng thần phạt hay sao?"

"Hơn nữa, cho dù chạy thoát, trong tình huống Chấp tuế vẫn còn tồn tại, vấn đề vẫn còn đó, tương lai có lẽ còn tàn khóc hơn."

Flora im lặng một lát, chậm rãi nói:

"Tôi chỉ biết rằng, nếu còn không rời khỏi nơi này, tôi sẽ phát điên, tương lai như thế nào thì cứ để đến tương lai rồi lại tính."

Chị ta liếc mắt nhìn Thương Kiến Diệu, không nói tiếp nữa.

Qua vài giây, Barnard giải thích giúp chị ta:

"Ở đây chỉ có vài người như vậy, không có quang cảnh tự nhiên, không có thời tiết thay đổi, không có cách thức giải trí nào, bình thường chỉ có thể nói chuyện phiếm với nhau hoặc là đến thư viện lấy sách đọc, rất nhiều thời điểm còn phải chịu đói."

"Như vậy còn không bằng ngồi tù!"

"Trong hoàn cảnh như vậy, phải đợi hết năm nọ qua năm kia, tinh thần của mỗi người đều gần như sụp đổ, làm ra bất cứ hành vi không lí trí nào cũng là chuyện hết sức bình thường."

"Nếu không phải mỗi năm còn có thể tìm lý do quay về Đất Xám một hai lần, tôi đã sớm phát điên rồi." Lưu Xuyên cũng thở dài.

Thương Kiến Diệu "à" một tiếng:

"Tôi hiểu rồi. Tôi thì không cần lo lắng vấn đề này."

"Vì sao?" Trần Văn nghi hoặc hỏi.

Thương Kiến Diệu trả lời khá đắc ý:

"Vì tôi đã bị điên rồi."

Bầu không khí lại một lần nữa đông cứng.

Thương Kiến Diệu nghĩ tới một chuyện, nói với Barnard:

"Ông vừa mới nhắc đến thư viện?"

"Đúng vậy." Barnard gật đầu: "Trò giải trí ở nơi này chỉ có đọc sách, trong thư viện có rất nhiều sách."

"Chỗ đó có phải là có một kẻ khá điên, cứ thấy người là tấn công không?" Thương Kiến Diệu hỏi.

Lưu Xuyên "ừm" một tiếng:

"Đó là vì đói, thời gian trước hắn rốt cuộc không gắng gượng được nữa, trở thành thức ăn cho các Chấp tuế rồi."

Tư duy của Thương Kiến Diệu lại nhảy cóc:

"Không nên như thế, "Thế giới mới" không thể chỉ có sách báo, không có game..."

"Lẽ nào bởi vì cậu ta còn chưa quay về?"

Ý anh là chỉ Tiểu Xung.

Đám người Flora còn chưa kịp đáp lại anh, cả tòa nhà đã đột nhiên rung lắc.

Dấu hiệu cuộc bạo động xuất hiện.

Tất cả cường giả "Thế giới mới" ở đây đều lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt.

Thương Kiến Diệu thấy vậy, sờ cằm, lẩm bẩm:

"Người nơi này, bao gồm cả mình, thực ra đều bị "Chân Lý" thôi miên?"

"Có lẽ." Trần Văn nghe thấy lời lầm bầm của anh.

Vị này không quá cuồng nhiệt, chỉ là trong mắt có sự mong chờ nhất định.

Thương Kiến Diệu quan sát vị cường giả "Thế giới mới" cũng từng đi vào tòa hợp viện kia, tò mò hỏi:

"Ông thuộc lĩnh vực nào?"

Trần Văn mỉm cười đáp:

"Gương Vỡ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận