Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 648: Mượn đọc kinh thư

Không ai có thể trả lời câu hỏi của Thương Kiến Diệu, chỉ có Long Duyệt Hồng là nghiêm túc suy nghĩ vì sao lão tăng kia không lựa chọn thắt cổ thay vì nhảy lầu để chém rách xác thịt.

Có lẽ thắt cổ trông có vẻ khá mềm yếu? Hắn so sánh nhiều lần, chỉ có thể đưa ra cách giải thích như vậy.

Lúc này, hình ảnh trước mắt mấy thành viên của “Tổ điều tra cũ” đã trở lại bình thường, chỉ còn lại đồ đạc vô cùng bình thường và bốn vách tường có chút loang lổ.

Tương Bạch Miên thu lại ánh mắt đang nhìn chăm chú phía trước, cười như tự giễu:

“Lúc trước tôi còn tưởng “Giáo phái Ý Thức Thạch Anh” không giống giáo đoàn tăng lữ, thực sự quay về giáo lý của phật giáo trong thế giới cũ.”

“Giờ xem ra, chỉ có đại sư Thiện Na Già là tương đối đặc thù, từ bi hỉ xả.”

“Ừm, cảnh tượng vừa rồi khiến tôi nhớ tới tà giáo trong tư liệu giải trí của thế giới cũ.”

“Mọi người nghĩ mà xem, trong đêm tối ánh sao mờ mịt, đại điện sâu rộng u ám, các tăng lữ mặc áo dài xám tro từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, những thị giác khác nhau xếp chồng một chỗ, những pho tượng phật lặng lẽ theo dõi tất cả, thiền sư được xưng là tu hành chính quả lại đột nhiên từ đỉnh của ngôi miếu nhảy xuống đất, não cũng nát bét… thứ họ sùng bái thực sự không phải là tà thần sao?”

“Tà phật.” Thương Kiến Diệu chỉnh lại cách dùng từ của Tương Bạch Miên.

Long Duyệt Hồng gật đầu, nói ra cảm nghĩ của mình:

“Đúng vậy, tôi vừa nghĩ đến chuyện ban nãy là thấy sợ hết hồn.”

Bạch Thần thì nói như nhớ lại:

“Giáo phái Ý Thức Thạch Anh tuy có tà, nhưng cũng chưa tà lắm, chắc chắn tốt hơn giáo đoàn tăng lữ.”

“Lúc trước tôi ở thành phố Ban Sơ không nghe thấy họ từng làm chuyện gì quá đáng, sự tà ma kia hẳn là chỉ nhắm vào thành viên nội bộ.”

Rất hiển nhiên, Bạch Thần vô cùng căm hận tăng lữ Tịnh Pháp, khiến sự đánh giá của cô về giáo đoàn tăng lữ cũng rất thấp.

Tương Bạch Miên suy nghĩ tỉ mỉ một hồi, sau đó thở hắt ra:

“Ngủ đi.”

“Nếu ngày mai không tìm được cơ hội chạy trốn, rảnh rỗi không có việc gì, tôi sẽ mượn điển tịch của “Giáo phái Ý Thức Thạch Anh” từ tăng lữ đưa cơm, xem xem giáo lý của họ có gì khác biệt so với giáo đoàn tăng lữ và một vài kinh phật còn lưu lại từ thế giới cũ.”

Cô quang minh chính đại nói ra chuyện sẽ tìm cơ hội trốn thoát, hoàn toàn không sợ bị Thiện Na Già “nghe thấy”.

Dù sao “Tổ điều tra cũ” nói bản thân chấp nhận số phận rồi, bằng lòng đợi hết mười ngày, cũng không có ai tin.

Thế là, Thương Kiến Diệu chiếm một cái giường trước.

Tương Bạch Miên liếc nhìn Bạch Thần một cái:

“Cô ngủ trước đi, tôi và Tiểu Hồng gác đêm.”

Cô chỉ vào một chiếc giường trống khác.

Cho dù bị canh giữ, cho dù bản thân đang ở trong miếu thờ của “Giáo phái Ý Thức Thạch Anh”, họ cũng không dám lơ là chút nào, vẫn giữ thói quen luân phiên gác đêm.

Thiện Na Già từ bi hỷ xả, là một người tốt, không có nghĩa là các tăng lữ khác cũng thế.

Trong số họ rất có khả năng có loại người tinh thần bất ổn, sự kiện tà ma vừa xảy ra khiến mỗi thành viên trong “Tổ điều tra cũ” đều sinh lòng cảnh giác.

Còn việc vì sao lại phân lại tổ, là vì Tương Bạch Miên muốn đảm bảo người của mỗi tổ trực đêm đều có năng lực cảm ứng được nhân loại đến gần.

“Được.” Bạch Thần không có nghi vấn khác.

Mà lúc này "Garibaldi" đau đớn giãy giụa đã đạt đến cực hạn của thể lực, mê man rồi ngủ mất.

Một đêm không ai nói gì.

Mặt trời mọc chưa bao lâu, Hàn Vọng Hoạch, Tăng Đóa và Gnawa mang theo một chiếc máy phát vô tuyến điện kiểu cũ giao dịch được, lái xe rời khỏi điểm tụ cư của dân du cư hoang dã, từ trong dãy núi bờ bắc quay trở về khu phế tích màu đen.

“Bên kia có một đội ngũ thợ săn cỡ nhỏ.” Hàn Vọng Hoạch lái xe, nhìn về phía xa, nói: “Chúng ta có cần qua đó hỏi đường, lưu lại chút dấu vết không?”

“Có thể.” Gnawa ngồi giữa hàng ghế sau, đưa ra câu trả lời.

Tăng Đóa lại ngây ra, bởi vì cô ta hoàn toàn không nhìn thấy đội ngũ thợ săn di tích cỡ nhỏ nào cả.

Chiếc xe lái thêm mấy giây nữa, cô ta mới nhìn thấy ở nơi rất xa có một chiếc ô tô đa dụng.

Thị lực của anh ta tốt đến vậy sao? Tăng Đóa khá ngạc nhiên, nghiêng đầu liếc nhìn Hàn Vọng Hoạch một cái.

Người máy thông minh Gnawa có thể nhận rõ sự vật ở khoảng cách khá xa, nên không có gì kỳ quặc, nhưng Hàn Vọng Hoạch là một nhân loại bình thường, vậy mà cũng làm được chuyện tương tự?

Nhớ đến phần tròng trắng mắt hơi vàng của Hàn Vọng Hoạch, Tăng Đóa thầm lẩm bẩm trong lòng như có điều suy nghĩ:

“Anh ta cũng biến đổi gien?”

Tăng Đóa nhanh chóng lấy lại tinh thần, đáp lại đề nghị của Hàn Vọng Hoạch:

“Được đấy.”

Hàn Vọng Hoạch lập tức lái xe ra sau một gò đất nhỏ, vừa ngụy trang đơn giản, vừa nói với Gnawa:

“Ông đợi ở trên xe, chuẩn bị sẵn sàng tiếp ứng.”

“Không thể để người khác biết chúng ta chỉ còn lại ba người, phải khiến họ cho rằng còn rất nhiều người đang trốn ở đây.”

Gnawa khá hài lòng khi thấy Hàn Vọng Hoạch dễ dàng thừa nhận mình là “người”:

“Không thành vấn đề.”

Đợi ông ta đẩy cửa xuống xe, tìm xong “vị trí trốn”, Hàn Vọng Hoạch lái chiếc xe việt dã màu đen sẫm, chở theo Tăng Đóa, đến gần chiếc xe ô tô đa dụng kia.

Lúc hai chiếc xe còn cách nhau một đoạn rất xa, Hàn Vọng Hoạch đã chủ động dừng xe, ló đầu ra, vẫy tay, cao giọng hô lên:

“Có chuyện muốn hỏi!”

Không lên tiếng chào hỏi trước đã trực tiếp lại gần, rất dễ bị coi là cướp hoặc thợ săn di tích kiêm cướp đường.

Chiếc xe ô tô đa dụng màu trắng kia cũng dừng lại, một người đàn ông đội mũ cao bồi của thế giới cũ từ ghế phó lái bước xuống.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng, gi-lê nâu mở phanh ra, bên hông dắt một khẩu súng lục, trong tay xoay dao găm sắc lẻm.

Người đàn ông có làn da thô ráp, tràn đầy dấu vết phong xương từ xa nhìn Hàn Vọng Hoạch vài giây, lớn tiếng đáp lại:

"Qua đầy rồi nói đi, cứ hét lên thế này tốn sức lắm."

Anh ta đặt một tay lên súng lục bên hông, tỏ ý không phải mình không đề phòng.

Hàn Vọng Hoạch quan sát người đàn ông này, không lập tức khởi động ô tô.

Đúng lúc này, Tăng Đóa hơi nhíu mày nói:

"Anh ta chắc là mới đến khu phế tích này mấy ngày."

Đây là phán đoán do một thợ săn di tích quanh năm lăm lộn trong khu phế tích đưa ra.

Nguồn nước, lương thực, hoàn cảnh nơi này đều khá ác liệt, con người chỉ cần đi vào, cho dù có chuẩn bị đầy đủ đến đâu, cách năm sáu ngày cũng trở nên "bẩn thỉu" và uể oải, không có quần áo sạch sẽ, tinh thần hăng hái như người đối diện.

Hàn Vọng Hoạch tiếp nhận phán đoán này của Tăng Đóa, khẽ gật đầu nói:

"Bên này cách thành phố Ban Sơ khá gần, họ từ thành phố Ban Sơ tới, chắc chắn đã nhìn thấy nhiệm vụ treo thưởng chúng ta, mà với "ngụy trang" hiện giờ của chúng ta, anh ta không thể nào không nhận ra chúng ta."

Nói đến đây, Hàn Vọng Hoạch dừng một chút:

"Nếu nhận ra chúng tôi, còn bảo chúng tôi qua, vậy thì chứng tỏ đã nắm chắc sẽ đối phó được với chúng ta, ừm, trước khi "người tiếp ứng" của chúng ta tới."

"Ừm." Tăng Đóa lại nhìn người đàn ông đội mũ cao bồi kia vài lần, cảm thấy thái độ của anh ta quả là đáng nghi.

Hàn Vọng Hoạch không do dự nữa, vừa nhấn ga vừa quay vô lăng, để chiếc xe việt dã màu đen đi thẳng về phía gò đất nơi Gnawa đang "trốn" kia.

Người đàn ông đội mũ cao bồi kia thấy vậy thì thất vọng thở dài.

Anh ta lập tức lấy bộ đàm ra, trầm giọng nói:

"Đã phát hiện ra mục tiêu."

Tầng sáu của ngôi miếu Sikhara.

Tương Bạch Miên nhìn hòa thượng trẻ tuổi đưa bánh mỳ yến mạch và nước sạch tới, mỉm cười hỏi:

"Thiền sư, trải qua chuyện tối qua, chúng tôi có hứng thú rất lớn với quý giáo, không biết có thể mượn mấy quyển kinh thư độc chút không?"

Hòa thượng trẻ tuổi kia vội vàng cúi thấp đầu, tuyên một tiếng phật hiệu:

"Đây là chủ ý để chúng tôi thành lập giáo phái."

Tương Bạch Miên đang định cảm hơn, Thương Kiến Diệu bên cửa sổ đột nhiên xoay người hỏi:

"Sao hôm nay có nhiều tăng lữ ra ngoài vậy?"

"Lão tăng thủ tịch đã viên tịch, tiến vào miền niết bàn cực lạc, cũng chính là thế giới mới mà các anh thường nói đến, cho nên chúng tôi phải phái người tới năm đại thánh địa cử hành nghi thức tương ứng." Hòa thượng trẻ tuổi thản nhiên đáp.

"Năm đại thánh địa?" Tương Bạch Miên lần đầu tiên nghe thấy mấy chữ này: "Là năm thánh địa nào?"

Hòa thượng trẻ tuổi để lộ ra vẻ ngại ngùng, lắc đầu:

"Phật nói: không thể nói, không thể nói."

"Bần tăng không thể nói dối, nhưng có thể không trả lời."

"Vì sao lại không thể nói?" Tương Bạch Miên nghi hoặc gặng hỏi.

Hòa thượng trẻ tuổi giải thích đơn giản:

"năm đại thánh địa có liên quan đến ngã phật bồ đề và thế tự tại như lai, hoặc là nơi các ngài viên tịch, hoặc là nơi các ngài giáng thế, hoặc là nơi các ngài giảng kinh thời kỳ cổ xưa ở thế giới cũ."

"Để không cho người ngoài phá hỏng thánh địa, chúng tôi đều phải giấu kín những tình huống tương ứng, coi là bí mật."

Nói đến đây, hòa thượng trẻ tuổi cười hồn hậu:

"Thực ra tôi cũng không rõ rốt cuộc năm đại thánh địa ở đâu, chỉ biết đại khái."

"Được rồi." Tương Bạch Miên tiếc nuối thở hắt ra.

Cô không thể bảo Thương Kiến Diệu đi ra "Kết giao bạn bè", dù sao người đứng dưới mái hiên, sao có thể lớn lối như vậy?

Đến lúc đó, chọc cho Thiện Na Già hắc hóa thì phải làm sao?

Không lâu sau khi đám người Tương Bạch Miên dùng bữa sáng xong, hòa thượng trẻ tuổi kia đưa đến mấy quyển kinh thư của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh".

Trong lúc bốn thành viên của "Tổ điều tra cũ" lật xem từng quyển, Long Duyệt Hồng đột nhiên "ủa" một tiếng:

"Trong này kẹp một tờ giấy."

Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần cùng quay đầu, đưa mắt nhìn sang.

Long Duyệt Hồng tò mò lấy tờ giấy kia ra, vừa mở ra vừa cười nói:

"Còn rất mới."

Vừa dứt lời, vẻ mặt hắn đột nhiên khựng lại.

"Sao vậy?" Tương Bạch Miên và Bạch Thần đứng dậy đi về phía Long Duyệt Hồng, Thương Kiến Diệu thì trực tiếp nhảy tới.

Long Duyệt Hồng lấy lại tinh thần, vừa nghi hoặc vừa mờ mịt nói:

"Bên trên viết về tình huống của năm đại thánh địa..."

Việc này... Đám người Tương Bạch Miên đồng thời chen chúc vào bên cạnh Long Duyệt Hồng, đưa ánh mắt nhìn tờ giấy kia.

Trên tờ giấy viết chữ Hồng Hà, hàng đầu tiên viết:

"Năm đại thánh địa."

Hàng thứ hai là tên cụ thể:

"1. Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn."

"..." Long Duyệt Hồng nhất thời cũng không biết nên châm chọc thế nào.

Phong cách này không đúng lắm thì phải?

Đây là cái gọi là thánh địa?

Thánh địa của các anh là công ty thực phẩm Số 2?

Tương Bạch Miên cũng có suy nghĩ tương tự, ánh mắt nhanh chóng di chuyển xuống, nhìn về hàng thứ ba:

"2. Xưởng sắt thép liên hợp thành phố Trường Hà."

Xưởng sắt thép liên hợp thành phố Trường Hà? Tương Bạch Miên bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu và Bạch Thần.

Đây không phải chính là tên gốc của xưởng sắt thép phế tích nơi họ đã gặp phải tăng lữ máy móc Tịnh Pháp ở vùng hoang dã Hắc Trảo sao?

Tăng lữ máy móc Tịnh Pháp xuất hiện ở nơi đó không phải là tình cờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận