Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 588: Trì trệ

Không chỉ Long Duyệt Hồng có thể nghĩ đến, nhưng người khác cũng nảy ra suy đoán như vậy, dù sao mọi người chỉ hiểu biết về di tích Số 13 có từng ấy, chỉ biết một sự tồn tại là Ngô Mông.

Vương Phú Quý liếc nhìn nơi truyền ra tiếng sói tru, nhớ lại rồi nói:

"Nơi đó ngược với hướng của kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện"...

Lần trước lúc tiến vào, Gnawa đã định vị đại khái kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện" ở chỗ nào, cho nên, lúc thăm dò hôm nay, hai đội ngũ không hẹn mà cùng chọn tuyến đường cách xa khu vực ấy.

Tuy họ nhận được tin tình báo, hoặc "bản thân" suy đoán ra, đều cho rằng Ngô Mông chỉ có thể ảnh hưởng trực tiếp lên các thiết bị điện, sau đó sẽ thông qua các thiết bị điện đối phó với con người, nhưng chỗ này phải có một tiền đề, đó chính là "khoảng cách xa".

Sau khi kiểm tra cánh cổng kim loại mở ra hai bên ở lối vào, họ phát hiện là cửa được điều khiển bằng điện. Đây là chuyện có thể dự đoán được, dù sao nó cũng vô cùng nặng, hằng ngày dựa vào sức người để mở và đóng rất bất tiện, mà lúc đó Gnawa, Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu lựa chọn tự mình đẩy cửa vào, là tin chắc rằng không có điện, đồng thời, họ cũng tương đối tự tin vào sức lực của mình.

Một khi hai đội ngũ đến gần Ngô Mông và kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện" kia trong phạm vi một cây số, hoặc là gần hơn, sẽ xảy ra chuyện gì, ngoại trừ bản thân trải nghiệm xong còn sống, thì không một ai biết.

Ý của Vương Phú Quý là, cho dù Ngô Mông thực sự là chủ nhân của con sói trắng khổng lồ kia, thì từ phương hướng đó ảnh hưởng đến nơi này cũng có hạn.

"Chưa biết chừng trên người con sói trắng còn có đặt thiết bị điện..." Tương Bạch Miên nói một câu sâu xa.

Vương Phú Quý buồn cười, tự giễu nói:

"Cũng phải, đối với tình huống chưa đủ hiểu rõ, đừng tùy tiện hành sự thì vẫn tốt hơn, không ai quy định hắn cứ mãi ở khu vực của kênh phát thanh."

Câu nói này... Long Duyệt Hồng lại sởn da gà một trận.

Bởi vì điều này có nghĩa là Ngô Mông có thể ở xung quanh họ bất cứ lúc nào.

"Có lẽ hắn thực sự không có cách nào rời khỏi kênh phát thanh, nếu không, hắn đã sớm đến tìm chúng ta rồi..." Thương Kiến Diệu nói một lúc, lại đổi thành ngữ điệu kể chuyện ma.

"Vậy chúng ta quay về bằng hướng khác." Waite lập tức đề nghị.

Tương Bạch Miên liếc nhìn Long Duyệt Hồng và Bạch Thần:

"Được."

Grey, Fars cũng không có ý kiến.

Nhóm tám người không quay về bằng đường cũ nữa, bởi vì như thế sẽ đến gần khu vực con sói trắng phát ra âm thanh.

Cũng giống vậy, họ tránh cả khu vực kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện".

Bởi vì lựa chọn con đường tương đối xa lạ, tốc độ đi của hai đội ngũ không thể nhanh được, luôn luôn phải đề phòng có kẻ tập kích.

Dọc đường, lúc gặp được vật phẩm khá đáng giá, họ vẫn nhặt về như trước, dù sao cũng tiện tay.

Mà nguyên tắc phân phối là, ai lấy trước thì là của người đó.

Trong tiền đề vật tư đầy đủ, không ai bị bỏ lại, điều này sẽ không dẫn đến nội chiến.

Hôm nay Thương Kiến Diệu mặc một bộ rằn ri màu xám, anh kéo hai ống tay áo xuống che kín cổ tay, mặc dù thời tiết hôm nay khá nóng nực.

Trên cổ tay trái của anh, chiếc "Vòng gây mù" như được bện bằng tóc đen cứ thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng như lửa thiêu, giúp anh mở rộng phạm vi cảm ứng.

Đương nhiên việc này không thể duy trì quá lâu, sẽ khiến năng lượng trong vật phẩm nhanh chóng tiêu hao, chỉ có thể cách mấy phút dùng một lần.

Trên đường phố xe cộ đỗ lung tung, một phần đã bị cây xanh phủ kín, hai đội ngũ đi hai bên, cách nhau khoảng bảy tám mét.

Thương Kiến Diệu ôm súng trường "Chiến sĩ điên cuồng", đi từng bước qua từng cột điện, ngang qua từng cái cây bên đường.

Hai phút trước, anh vừa hoàn thành một lần cảm ứng, trong khu vực phạm vi một trăm mét không có ý thức nhân loại và ý thức sinh vật biến dị.

Đột nhiên, Tương Bạch Miên nghiêng đầu đi, nhìn về phía chênh chếch đám người Vương Phú Quý, nhìn về một con ngõ nhỏ.

"Có tình... huống..." Cô vừa định nhắc nhỏ, đồng thời vừa dùng súng tự động "Cổ ngắn" tạo ra một đợt bắn phá về phía bên kia, nhưng tư duy lại đột nhiên trở nên chậm chạp, hệt như bị cái lạnh tập kích, làm đông cứng một phần, hoặc là, hóa thân thành máy vi tính lâu năm không tu sửa, tuy có thể cố gắng khởi động máy, nhưng vận hành cứ luôn bị giật, đứng hình, chuyện bình thường chỉ cần một giây là hoàn thành, nhưng phải tốn đến ba bốn giây.

Gần như đồng thời, cô nhìn thấy Grey mặc áo da bó chặt, dường như có chút lạnh, nhìn về nhóm người mình.

Trên gương mặt có phần cục mịch của Grey hiện lên vẻ điên cuồng, mà trong tròng mắt màu xanh nhạt, ánh sáng chợt đọng lại.

"Anh ta bị con sói trắng mê hoặc rồi." Trong đầu Tương Bạch Miên lóe lên một suy nghĩ như thế, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần cũng xuất hiện sự bất thường, nhất cử nhất động của họ dùng tốc độ chậm hơn một phần ba bình thường, thậm chí còn hơn để thực hiện.

Long Duyệt Hồng lại không bị ảnh hưởng.

Hắn chú ý thấy đám người tổ trưởng có vấn đề, lập tức nhảy tới trước một bước, cố gắng chiếm vị trí có lợi, nổ súng về phía đám người Vương Phú Quý, tạo ra hỏa lực áp chế.

Thế nhưng, chân phải hắn vừa bước được một nửa, đã cảm thấy cơ bắp co rút lại và vặn vẹo, cảm nhận được cơn đau đớn dữ dội.

Hắn bị chuột rút, vào thời khắc mẫu chốt này hắn lại bị chuột rút hai chân!

Lúc cơ thể không tự chủ được nghiêng đi, Long Duyệt Hồng nhìn thấy Fars tóc vàng mắt xanh, vóc dáng khá cao.

Thợ săn di tích này cũng để lộ vẻ mặt điên cuồng, dường như đang muốn vào sinh ra tử vì ai đó.

Lúc này, hai nắm tay anh ta siết chặt, con người trở nên sâu thẳm.

Một phía khác, Waite vốn trong tầm mắt của Long Duyệt Hồng chợt biến mất.

Cứ như thế tự dưng biến mất!

Trong lúc ngã xuống đất, Long Duyệt Hồng nhìn thấy cánh tay trái của tổ trưởng giơ lên nhanh hơn cánh tay phải, dường như không bị ảnh hưởng gì.

Mà trong đội ngũ thợ săn độc hành kia, Vương Phú Quý là người có biểu hiện kỳ quặc nhất, hắn ta không hề lộ vẻ điên cuồng, phục tùng, mà gương mặt đầy căm thù, hệt như gặp phải kẻ thù không đội trời chung.

Ngay sau đó, hắn ta quát lên về phía Grey, Fars và nơi Waite vốn đang đứng:

"Căm thù!"

Vẻ điên cuồng và say mê trên mặt Grey, Fars lập tức biến mất, vặn vẹo thành biểu cảm thù hận vô biên đối với một mục tiêu nào đó.

Bọn họ nhanh chóng xoay người nhìn về chỗ sâu trong con ngõ nhỏ.

Bọn họ nhanh, Tương Bạch Miên còn nhanh hơn, đã nhắm ngay vào nơi đó, bóp cò.

Lúc Grey xoay người, hiện tượng tư duy đông cứng hoặc nên nói là trì trệ của Tương Bạch Miên được giải trừ, mà tay trái của cô đã sớm đặt vũ khí lên vị trí đã định.

Tạch tạch tạch! Một lượng lớn đạn trút về phía đó, tập trung vào một cây cột điện.

Thương Kiến Diệu bỏ súng trường xuống, để mặc nó treo trên người.

Anh trở tay lấy súng phóng lựu "Bạo quân" ra, nhắm ngay vào khu vực mục tiêu.

Một quả lựu đạn bay ra.

Ầm! Ầm!

Trong tiếng nổ mạnh, một bóng sói trắng nhảy về phía sau, chui vào khúc quanh của con ngõ nhỏ.

Phần lông đuôi của nó còn mang theo vệt cháy đen, đầu của nó có một thứ màu đen, trông giống như đang đeo tai nghe.

Trong chớp mắt, con sói trắng biến mất trước mặt mọi người.

"Muốn đuổi theo không?" Thương Kiến Diệu nhìn về phía Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên trầm ngâm một chút rồi nói:

"Không cần đâu."

Cô lập tức nói với Vương Phú Quý:

"Anh lại không bị con sói trắng "Mê hoặc"."

Vẻ căm thù trên mặt Vương Phú Quý đã hoàn toàn biến mất, hắn ta cười nói:

"Nếu không nắm chắc, làm sao họ bằng lòng đi theo tôi?"

Họ là ý chỉ Grey, Fars và Waite vừa xuất hiện lại.

Ba thợ săn di tích này nhìn về phía Vương Phú Quý với vẻ mặt bội phục.

"Ôi, con sói trắng kia lại không lựa chọn mê hoặc bọn mình..." Thương Kiến Diệu khẽ nói với vẻ mặt tiếc nuối.

Vậy thì có thể cho nó biết cái gì gọi là bất ngờ.

Lần này Long Duyệt Hồng không oán thầm, bởi vì hắn cũng nghĩ như vậy.

Tương Bạch Miên nghe vậy, "ừm" một tiếng:

"Xem ra, mặc dù "Mê hoặc" của con sói trắng có hạn chế số lượng, nhưng có thể chủ động chọn mục tiêu."

Về bản chất có chút khác với Kiều Sơ.

"Nhưng làm sao nó có thể nắm chính xác thời điểm cảm ứng của tôi đứt quãng, tiến vào phạm vi năng lực có hiệu quả?" Thương Kiến Diệu có chút nghi hoặc về việc này, dùng nó để thay đổi hình thức suy luận.

Cũng may từ trước đến nay "Tổ điều tra cũ" có hai tầng bảo vệ, còn có Tương Bạch Miên cảm ứng được tín hiệu điện sinh vật.

Tương Bạch Miên cũng không giải thích được, nhìn quanh một vòng, chợt có linh cảm nói: "Có phải là chúng có tác dụng?"

Theo ánh mắt của cô, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần, đám người Vương Phú Quý nhìn thấy camera giám sát trên đèn đường.

Tương Bạch Miên trầm giọng nói:

"Chúng ta không có sản phẩm điện tử, không có nghĩa là trong phế tích thành phố này không có."

"Vậy thì nó, nó chính là mắt của Ngô Mông?" Long Duyệt Hồng thốt lên.

Vương Phú Quý hơi cau mày nói:

"Nhưng nhiều năm như vậy, nơi này hẳn là đã không có điện từ lâu rồi."

Lẽ nào Ngô Mông còn có thể khiến một thứ hết điện sinh ra điện?"

"Chúng ta chưa từng thử, làm sao biết được nơi này không có điện?" Bạch Thần đã có kinh nghiệm ở di tích đầm lầy Số 1, hỏi ngược lại một câu.

Nơi đó cứ đúng giờ là mở điện.

Tương Bạch Miên lập tức nhìn về một cửa hàng bên đường, cân nhắc rồi đề nghị:

"Đi vào thử một lần, xem đèn còn sáng không."

Họ không vội vã rút lui khỏi khu vực này, bởi vì biết rõ vấn đề này quan trọng hơn, sau đó nếu như không chú ý, không để mắt đến, có lẽ sẽ bị nhiều thua thiệt.

"Được." Đám người Vương Phú Quý và Grey liếc mắt nhìn nhau.

Thương Kiến Diệu nhanh chóng cất bước, tiến vào cửa hàng bên đường, dùng nòng súng ấn nút mở.

Đèn trong tiệm không hề có sự thay đổi nào.

"Có lẽ nó đã bị hỏng từ lâu rồi..." Long Duyệt Hồng đưa ra suy đoán có khả năng.

Hắn vừa dứt lời, bóng đèn bỗng nhiên phát ra tiếng xẹt xẹt, tỏa ra ánh sáng trắng.

Ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, khiến cho người ta có cảm giác điện áp vô cùng không ổn định, mà trong lúc sáng tối đan xen, lại không có quy luật gì.

"Việc này..." Waite ngạc nhiên thốt lên.

Theo anh ta thấy đây không giống như phế tích thành phố vốn có điện, mà là lúc nhóm mình bật đèn lên, cố tình cấp điện vào đây, nếu không thì không đến mức qua một thời gian mới sáng lên.

"Quả nhiên." Vương Phú Quý thở dài.

Nơi này quả nhiên có điện, dùng cách nào đó để có điện.

Long Duyệt Hồng chợt nói:

"Chúng ta mau rút lui khỏi đây đi."

Lần này, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đều không trả lời đề nghị của hắn, họ đều đang nhìn bóng đèn lập lòe, dường như đang nghiên cứu một đề tài lớn lao nào đó.

"Làm sao vậy?" Bạch Thần lên tiếng hỏi.

Tương Bạch Miên mím môi nói:

"Chiếc đèn này nhấp nháy có chút giống mã Moóc-xơ..."

"Hả?"

Đám người Waite, Fars đều có chút mờ mịt.

Kiến thức này không nằm trong sự hiểu biết của họ.

Tương Bạch Miên vừa căn cứ vào nội dung ghi chép của vi mạch phụ trợ, nhanh chóng dịch mã, vừa thong thả nói:

"Dịch ra chính là."

"Đạo ở trong, mạch điện, bảng điện, thiết bị điện..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận