Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 860: Hỏi ý

Là nhân viên "Sinh vật Bàn Cổ", Tương Bạch Miên không hề xa lạ với đầu đạn hạt nhân, biết rằng một vài thế lực lớn đều nắm giữ, còn sót lại từ thời thế giới cũ, mà bản thân họ dường như cũng nắm giữ kỹ thuật duy tu tương ứng.

Có điều nhiều năm qua, ngoại trừ thời đại hỗn loạn hình như có ghi chép từng sử dụng đầu đạn hạt nhân, sau khi vào lịch mới, loại vũ khí do nhân loại của thế giới cũ chế tạo, có tính sát thương quy mô lớn trên ý nghĩa thực sự này không còn xuất hiện nữa, chỉ tồn tại ở giai đoạn đe dọa bằng vũ lực.

Nhân viên tình báo của "Sinh vật Bàn Cổ" từng nghi ngời có phải theo năng tháng trôi đi, những đầu đạn hạt nhân để lại từ thời thế giới cũ này dần dần mất đi hiệu lực, không thể sử dụng nữa, mà bất kể là thành phố Ban Sơ hay là "Quân cứu thế" đều không đủ năng lực chế tạo thêm nữa.

Hôm nay bất chợt nghe thấy danh từ đầu đạn hạt nhân này, hơn nữa nó còn xuất hiện ở thành phố phía trước, Tương Bạch Miên không khỏi ngẩn ra.

"Đầu đạn hạt nhân?" Long Duyệt Hồng cũng sợ hãi như vậy.

Trong ấn tượng của hắn, đây là vũ khí có thể hủy thiên diệt địa, rất nhiều thành phố ở thế giới cũ vì chúng mà trở thành phế tích.

Trong các tin đồn từ thời thế giới cũ, đây là một trong những cơn ác mộng đặt ngang hàng với "Bệnh vô tâm".

Một khi có ai kích hoạt đầu đạn hạt nhân, toàn bộ Ô Bắc chưa biết chừng sẽ bị lan đến, "Tổ điều tra cũ" ở trong thành phố này xác suất cao là không thể lo cho thân mình.

Bạch Thần cũng thốt lên:

"Đương lượng bao nhiêu?"

Cô chỉ hỏi theo thói quen, lúc nói đến bom mà không nói đương lượng thì chính là đang giở trò lưu manh, ngoại trừ loại bom dùng phóng xạ hoặc là ô nhiễm hóa học là chính.

Thương Kiến Diệu tỏ vẻ tò mò:

"Dùng uranium, không, hay là, à, đồng vị hydro?"

Anh nhất thời quên mất chữ kia viết như thế nào, âm đọc là gì.

Đinh Linh lắc đầu:

"Tôi không rõ lắm, chỉ nghe thấy lời đồn như thế."

"Tôi nói cho các cô biết chủ yếu là muốn nhắc nhở một chút, tránh cho các cô không ra được khách sạn lại oán trách."

"Hiện giờ không có câu oán trách nào, chỉ muốn chạy trốn." Thương Kiến Diệu thành thực đáp lại.

Đúng vậy, đúng vậy! Long Duyệt Hồng điên cuồng gào thét trong lòng.

Hiện giờ hắn chỉ muốn tránh xa Ô Bắc, chạy ra khỏi phạm vi uy lực của đầu đạn hạt nhân.

Đinh Linh nghe vậy, trấn an:

"Đừng nghe mấy tin đồn ngoài vùng hoang dã, uy lực của đầu đạn hạt nhân không lớn đến vậy đâu, nó chỉ là một đầu đạn hạt nhân không hủy diệt được một thành phố, hơn nữa có thể bị đánh cắp, chắc chắn là đã được làm nhỏ đi, đương lượng phỏng chừng chỉ bằng một phần mấy bản gốc thôi."

Nhưng Ô Bắc bây giờ cũng không thể so sánh với thành phố lớn của thế giới cũ, có lớn bằng một phần mười hay không cũng còn chưa biết... Tương Bạch Miên thầm lẩm bẩm một câu trong lòng, không nói ra miệng.

Ô Bắc giống với thành phố Ban Sơ, là thành phố được xây dựng lại từ một phế tích được bảo tồn tương đối hoàn hảo, nhưng dân cư ở đây có sự chênh lệch khá lớn so với thành phố Ban Sơ, hiện giờ chỉ sử dụng một phần khu vực gần với sông Nguyệt Lân.

Thấy mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" nhất thời im lặng, Đinh Linh lại nói thêm một câu:

"Đợi hôm nay tôi gặp một ủy viên của "Ủy ban thống nhất vật tư" Ô Bắc chúng tôi, nếu các cô bằng lòng tiếp nhận kiểm tra nghiêm ngặt hơn, tôi có thể dẫn các cô ra khỏi thành phố sớm hơn."

"Yên tâm, chuyện mấy bộ thiết bị khung xương quân dụng và áo giáp thông minh sinh học tôi đã báo cáo lên trên, không có vấn đề gì."

Long Duyệt Hồng đang định nói "được, được", Thương Kiến Diệu đột nhiên hùng hồn lên tiếng:

"Không được!"

"Làm sao có thể lâm trận bỏ chạy? Ở đây còn hơn một trăm nghìn nhân loại!"

Đinh Linh nhất thời á khẩu không trả lởi được.

Lời xấu là anh nói, lời tốt cũng là anh nói, rốt cuộc muốn thế nào?

Tương Bạch Miên vội vàng hắng giọng:

"Ủy viên của Ủy ban thống nhất vật tư Ô Bắc các chị muốn gặp chúng tôi?"

"Đúng vậy." Đinh Linh thấy đề tài quay về quỹ đạo, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "Ông ấy được phân công quản lý công tác thống kê và phân phối vật tư quân sự, muốn tìm hiểu cụ thể những gì các cô đã trải qua ở di tích Số 13 khu đất hoang."

Ơ, sao lại là ông ta gặp chúng tôi? Chúng tôi lại không cống hiến vật tư quân sự cho ông ta... Long Duyệt Hồng nhất thời kinh ngạc.

Tương Bạch Miên rất hiểu thế giới cũ lại biết được đây là chuyện gì.

"Quân sự" và "công tác thống kê" để chung một chỗ rất có khả năng đại diện cho cơ quan tình báo.

Cái tên thường chỉ là một danh hiệu.

"Không thành vấn đề." Thương Kiến Diệu dùng giọng điệu mọi người đều là người một nhà, hà tất phải khách sáo như vậy để trả lời thay Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên lườm anh một cái, hít một hơi nói:

"Bây giờ đến đó luôn?"

"Ừm." Đinh Linh gật đầu: "Thiết bị khung xương quân dụng và áo giáp thông minh sinh học của các cô cũng không được mang theo, à, tốt nhất là để lại hai người ở đây canh giữ, tuy trị an của "Quân cứu thế" chúng tôi cũng coi như tốt, không nhiều vụ án trộm cắp, nhưng khách sạn này có rất nhiều thợ săn di tích từ ngoài đến, các cô hẳn cũng biết rõ phong cách hành sự của họ."

Phần lớn thợ săn di tích ở vùng hoang dã thường kiêm luôn cướp đường, vào các điểm tụ cư cỡ lớn thì hóa thân thành trộm cắp.

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, nói với Bạch Thần, Long Duyệt Hồng và Gnawa:

"Ba người ở lại đây trông coi vật tư, tôi và Này theo đội trưởng Đinh đi gặp vị ủy viên kia."

Thực ra cô định để mỗi bên có một người thức tỉnh ở lại, đề phòng bất trắc, nhưng lo lắng Thương Kiến Diệu chập mạch, muốn đi ra ngoài tìm kiếm đầu đạn hạt nhân bị mất, cứu vớt toàn bộ nhân loại Ô Bắc, lại không có ai giữ được anh ta.

Đám người Bạch Thần lập tức đồng ý.

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu không lái xe jeep nhà mình, mà ngồi lên chiếc xe địa hình màu xanh lục của Đinh Linh, sau khi rẽ qua vài khúc quanh, đã đến trước tòa nhà Ủy ban quản lý Ô Bắc.

Lần này, Đinh Linh không dừng lại, mà lựa chọn đi vòng, đi đến một khoảng sân tĩnh mịch ở cạnh con đường.

Sâu trong khoảng sân này có một căn nhà nhỏ ba tầng, ngoài cửa treo một tấm biển có mấy chữ "Ủy ban thống nhất vật tư Ô Bắc".

Sau khi để mấy tay lính gác thực hiện nhiệm vụ ở cửa kiểm tra, nộp vũ khí lên và đăng ký, Đinh Linh lái chiếc xe địa hình màu xanh lục vào, đỗ ở một góc sân.

Sau đó, chị ta dẫn Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đến phía tây của tòa nhà, trao đổi vài câu với một thanh niên mặc đồng phục màu đen của "Quân cứu thế".

Thanh niên kia xoay người biến mất ở khúc quanh hành lang, qua mấy phút mới quay về nói với Đinh Linh:

"Ủy viên Hoàng ở phòng khách, các chị đi theo tôi."

Sau khi qua ba trạm gác hoặc trong tối hoặc ngoài sáng, Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu theo Đinh Linh đi vào phòng khách có cửa khép hờ.

Bên trong phòng tiếp khách có một ông lão đang ngồi ở giữa, ông ta cũng mặc đồng phục quân nhân màu đen của "Quân cứu thế", nhưng không đeo quân hàm.

Đinh Linh giơ tay phải ấn lên ngực trái, chào với vẻ rất kính trọng:

"Vì toàn bộ nhân loại!"

Thương Kiến Diệu đang định bắt chước làm theo, nhưng cánh tay phải bị Tương Bạch Miên lặng lẽ giữ lại, không sao nhúc nhích được.

Đinh Linh lập tức nói:

"Ủy viên Hoàng, Tiết Thập Nguyệt và Trương Khứ Bệnh đến rồi."

Ủy viên Hoàng không cao lắm, hẳn là chưa được một mét bảy, nhưng rất khí thế, lúc ngồi yên thì trầm lắng như vực sâu, lúc nhìn xung quanh lại khiến người ta không dám lên tiếng, vừa nhìn đã biết là người đã từng vượt qua núi đao biển lửa.

Mái tóc bạc của ông ta được chải chuốt gọn gàng, ông ta không hề phách lối, cũng đứng dậy dùng nghi lễ tương tự để đáp lại Đinh Linh, sau đó chỉ vào ghế sô pha đối diện mình:

"Ngồi đi."

Đinh Linh ra hiệu cho Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu ngồi xuống, bản thân thì ra khỏi phòng khách, đóng cửa lại.

Ủy viên Hoàng lại ngồi xuống, ánh mắt sắc bén không hề suy giảm vì tuổi tác già nua.

Ông ta bật cười ha ha:

"Không cần căng thẳng, năm đó chúng ta đều từ những nơi khác đến, nào có chia người bản địa người ngoại lai?"

Ông ta đảo ánh mắt qua, lại nói tiếp:

"Con người tôi tuổi tác càng lớn, tính tình càng gấp gáp, không dài dòng, trực tiếp vào đề nhé."

"Sao các cô lại phát hiện ra được bên trong phòng thí nghiệm bí mật đó có tiếp điểm "Thế giới mới"?"

"Đừng nói là người bình thường, dù là người thức tỉnh, phần lớn đều không phát hiện ra được."

Tương Bạch Miên nghiêng đầu, liếc nhìn Thương Kiến Diệu.

Đây đúng là một trong số ít sơ hở trong cách giải thích chọn lọc của cô lúc trước.

Thương Kiến Diệu ăn ý tháo ba lô chiến thuật xuống, lấy một sợi dây chuyền bằng bạc có mặt thiên sứ thoạt nhìn rất bình thường ở trong ra.

"Chúng tôi có một đạo cụ thế này." Tương Bạch Miên giành nói trước khi anh giải thích.

Đây đúng là sự thật, nhưng không phải toàn bộ.

Ủy viên Hoàng hơi nheo mắt lại, dường như đang cảm ứng khí tức bên trong dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh".

"Có cần kiểm tra không?" Thương Kiến Diệu hỏi với thiện ý.

Ủy viên Hoàng mở mắt ra, đáp lại rất khí phách:

"Có."

Ông ta không hề lo lắng đây là cái bẫy.

Thương Kiến Diệu chống hai tay lên, nhảy một chân về phía ủy viên Hoàng.

Một chân.

Ủy viên Hoàng là người giàu kiến thức, không biến sắc vì chuyện này, sau khi hơi trầm ngâm, vừa nhận lấy dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh", vừa gật đầu:

"Cái giá phải trả là bị liệt một trong tứ chi?"

Thấy ông ta thực sự cầm lấy dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" để kiểm tra, Tương Bạch Miên rốt cuộc xác nhận một việc: Vị ủy viên này chắc cũng là người thức tỉnh, nếu không cầm đạo cụ gì cũng không phát hiện ra được, chỉ nhận lấy cái giá phải trả mà thôi.

Qua vài giây, ủy viên Hoàng trả lại dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" cho Thương Kiến Diệu vẫn đang đứng một chân trước mặt mình.

Ông ta thỏa mãn gật đầu:

"Các cô không nói dối, khí tức của đạo cụ này quả thực khá đặc thù, có thể giúp các cô cảm ứng được tiếp điểm "Thế giới mới"."

Ông ta không hỏi đối phương lấy đạo cụ này từ đâu, "Quân cứu thế" vẫn có chút khí phách ấy.

Nhưng không để cho "Tổ điều tra cũ" có nội gián, Thương Kiến Diệu đưa lưng về phía Tương Bạch Miên tìm được cơ hội, chủ động nói thật:

"Thứ này chúng tôi lấy được từ người của một đặc phái viên của viện nghiên cứu Số 8."

Lông mi của ủy viên Hoàng khẽ động đậy:

"Đặc phái viên của viện nghiên cứu Số 8?"

Trong giọng ông ta có chút kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận