Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 940: Tiếng hét

"Đêm dài đằng đẵng, Tư Mệnh phù hộ."

Câu kính ngữ này vang vọng, truyền vào tai Tương Bạch Miên, khiến đầu óc cô nổ tung, lại cảm thấy nếu quả thực là vậy, cũng không phải là không thể được.

Những chuyện khác thường xảy ra trên người sếp tổng dường như cũng có thể giải thích.

Quý Trạch bỏ tay phải xuống, quay người lại, cười nói với Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên:

"Tôi biết hai người vẫn còn chưa tin tưởng lắm."

"Nhưng hai ngươi chưa bao giờ cảm thấy kỳ lạ sao?"

"Là chủ tịch của "Sinh vật Bàn Cổ", ngài lại chưa từng lãnh đạo vận hành chuyện công ty trên thực tế, tham dự vào các cuộc họp của ban giám đốc, bình thường cũng không lộ diện trước mặt nhân viên, chỉ vào thời điểm hết năm, thông qua đài phát thanh, đọc lời phát biểu với mọi người."

"Một ông chủ như vậy không lo lắng bị mất quyền lực, bị thay thế sao?"

"Hơn nữa, bình thường nếu đã bằng lòng dùng đài phát thanh, thì tiện thể ghi hình một đoạn video, thông qua màn hình lớn ở trung tâm hoạt động hỏi an tất cả công nhân viên, là chuyện cũng không tốn bao nhiêu công sức, vì sao chủ tịch lại không làm vậy?"

Quả thực lúc trước Tương Bạch Miên không hiểu lắm vì sao sếp tổng lại hoàn toàn ủy quyền, chỉ phát biểu thông qua đài phát thanh vào thời điểm cuối năm cũ, đầu năm mới, thậm chí xuất phát từ góc độ âm mưu luận, cô còn từng đặt ra rất nhiều khả năng, nhưng sau khi biết về sự tồn tại của cường giả "Thế giới mới" và trạng thái của họ, cô không còn nghi hoặc nữa, cho rằng sếp tổng thuộc loại người này, đã tiến vào "Thế giới mới", chỉ thỉnh thoảng mới trở về.

Lý do không nói chuyện thông qua video có rất nhiều, ví dụ như không hài lòng về ngoại hình của bản thân, cho nên hàng năm đều gia tăng lực lượng nghiên cứu cải tạo gien, ví dụ như cái giá phải trả là tự ti về ngoại hình của bản thân hoặc là không muốn gặp người khác.

Nhưng nếu đổi hết tiền đề thành sếp tổng là Chấp tuế, những điều này đều có thể giải thích được...

Không cần Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu suy nghĩ, Quý Trạch đã nói thay họ:

"Bởi vì chủ tịch là Chấp tuế vĩ đại, nên chỉ thỉnh thoảng mới đưa mắt nhìn đến."

"Tôi không biết thế hệ ông bà của hai người có từng đề cập đến không, vào thời kỳ của họ, chủ tịch đã có biểu hiện như vậy."

"Sớm hơn một chút, khi công ty vừa chuyển xuống tòa nhà dưới lòng đất, chủ tịch cũng chưa từng lộ diện, chỉ ra lệnh thông qua các thành viên ban giám đốc, gián tiếp bày ra sức mạnh có thể phù hộ cho đại đa số người."

"Bao nhiêu năm qua, chủ tịch chưa từng thay đổi, giọng nói cũng chưa từng thay đổi, lẽ nào hai người không chú ý?"

Đây không phải là cách nói mà một vài người hữu ý vô tình tạo ra để người kế thừa lên chức sao? Mà một người kế thừa để nhận được quyền lực tương ứng, củng cố thế lực của mình, mô phỏng theo kiểu tóc, giọng nói, phong thái của người tiền nhiệm là chuyện khá bình thường, chuyện này được đề cập rất nhiều trong sách vở của thế giới cũ... Tương Bạch Miên thầm châm chọc trong lòng.

Lúc này, Thương Kiến Diệu cũng lên tiếng:

"Phó chủ tịch Quý, không phải tôi không tin ông, chỉ là nói miệng không có bằng chứng."

Anh đã trở về thái độ bình thường, trên mặt mang vẻ tò mò.

Quý Trạch không cho rằng như vậy là ngỗ nghịch, chỉ khẽ cười nói:

"Tôi hiểu."

Ông ta một lần nữa hướng về phía cánh cửa bên cạnh siêu máy tính kia, cung kính nói:

"Ca ngợi lòng khoan dung của ngài!"

Quý Trạch vừa dứt lời, toàn bộ đại sảnh đều biến thành màu đen.

Rõ ràng tất cả đèn huỳnh quang đều đang bật sáng, lại không thể xua tan đi được không gian u ám.

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu một lần nữa có cảm giác bị một sự tồn tại có địa vị cao nhìn chằm chằm.

Máu trong người họ dường như đông đặc lại trong nháy mắt, tim và hô hấp cũng ngừng lại theo.

Giờ phút này, họ dường như nghe thấy tiếng bước chân của tử vong và chương nhạc vĩ đại ca ngợi giấc ngủ vĩnh hằng.

Trong đầu họ bất giác lóe lên một đoạn ký ức, đó chính là khúc dạo đầu của chương nhạc đó.

Giây tiếp theo, ánh sáng trở lại bình thường.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Cảm giác tử vong rút đi như thủy triều xuống, tim Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên đập liên hồi, sắp bắn lên tận cổ họng.

Với kinh nghiệm từng đối diện với Chấp tuế của họ, không khó đưa ra một kết luận: Ánh mắt nhìn chằm chằm họ vừa rồi đúng là của một trong mười ba vị Chấp tuế.

Hơn nữa, nhìn đặc tính của sức mạnh được thể hiện ra, đây chính là "Tư Mệnh".

Thương Kiến Diệu giơ hai tay lên, làm ra tư thế ôm trẻ con, khẽ đung đưa.

Anh hô lên không hề ấp úng chút nào:

"Sinh mệnh mới như mặt trời, sinh mệnh là quan trọng nhất!"

Tương Bạch Miên hết lời chống đỡ, nghiêm túc suy nghĩ mình có nên làm theo hay không.

Quý Trạch thấy thế, bật cười một tiếng:

"Thực ra chủ tịch không thích phát triển tín đồ lắm."

"Ngài muốn dùng thân phận người bảo vệ "Sinh vật Bàn Cổ", ông chủ công ty, chủ tịch ban giám đốc để ở chung với mọi người."

"Một mặt là do mỗi vị Chấp tuế có sở thích đặc thù của riêng mình, mặt khác là liên quan đến một vài bí mật ở "Thế giới mới", cho nên, trong công ty, ngoại trừ cường giả tiến vào "Thế giới mới" và thành viên ban giám đốc, chỉ có một số rất ít người cấp quản lý do các nguyên nhân khác nhau mà biết được bí mật này, trong đó bao gồm Tất Ngu và Mai Thọ An."

"Hiện giờ hai người còn chưa tới cấp quản lý, dựa theo quy định phải xóa đi ký ức tương ứng, đồng thời đây cũng là sự trừng phạt đối với hai người."

"Ừm, căn cứ vào động cơ hành động của hai người hôm nay là vì coi trọng và bảo vệ công ty, sẽ không có hình phạt khác, lần sau không được tái phạm nữa, yên tâm, tôi sẽ bảo các nhân viên phụ trách thao tác để lại cho hai người ấn tượng chuyện liên quan đến giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh" dừng ở đây, công ty có sự sắp xếp khác đối với tín đồ của "Tư Mệnh", tránh sau này lại tái phạm."

Hình phạt này có vẻ nhẹ quá... Sau khi bước đầu xác nhận sếp tổng là Chấp tuế "Tư Mệnh", Tương Bạch Miên đột nhiên có chút mất hứng.

Rất nhiều điều cô lo lắng lúc trước không còn tồn tại nữa.

Giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh" gì đó, trong mắt công ty chỉ là một đám đàn em vừa không chịu học hành tử tế, vừa không có vốn liếng cũng như sức mạnh gì, đã sớm bị thâm nhập và khống chế rồi.

Mà trong tình huống chắc chắn có Chấp tuế tồn tại, hơn nữa sức mạnh còn vượt xa đám người mình, Tương Bạch Miên cảm thấy tin vào "Tư Mệnh" cũng không phải là chuyện gì xấu.

Bao năm qua, sếp tổng vẫn luôn nổi tiếng mặc kệ mọi chuyện, không thấy ngài từng đưa ra yêu cầu gì đối với nhân viên.

Nghĩ tới đây, Tương Bạch Miên nghiêng đầu liếc nhìn Thương Kiến Diệu.

Hiện giờ cô khá lo lắng về thái độ của vị này.

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Được."

Anh lập tức giơ tay đặt lên ngực, trịnh trọng nói:

"Đêm dài đằng đẵng, Tư Mệnh phù hộ."

Quý Trạch khá yên tâm với tình hình trước mắt, chỉ vào cửa đại sảnh nói:

"Hai người quay về cửa cầu thang tầng ba, sẽ có người chờ ở đó để xóa ký ức liên quan cho hai người."

"Vâng, thưa phó chủ tịch Quý." Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu liếc mắt nhìn nhau, xoay người ra khỏi đại sảnh.

Đằng sau họ, cánh cửa kim loại trượt mở sang bên cạnh từ từ khép lại.

Hai người đi không nhanh không chậm, đều im lặng không nói.

Không lâu sau, họ đã đến cửa cầu thang thoát hiểm của tầng dưới cùng.

Ở đây có một người đàn ông đang đứng.

Anh ta đội mũ lưỡi trai tối màu, mặc áo màu xanh nhạt và quần đen, đi đôi giày da bóng loáng.

"Là anh!" Thương Kiến Diệu dùng giọng điệu như thể "xa quê gặp đồng hương" để nói: "Người lúc trước xóa một phần ký ức của tôi!'

Nhạc Khải Phàm nhất thời hơi xấu hổ:

"Đó cũng là mệnh lệnh của Thánh sư, hiện giờ cũng vậy."

"Cậu nghĩ là tôi muốn à? Lúc đó thiếu chút nữa thì ngã rồi!"

"À!" Thương Kiến Diệu chỉ vào giày da của anh ta, nói: "Anh đã tích đủ điểm cống hiến để đổi giày da mới rồi?"

Nhạc Khải Phàm không thể nhịn được sự kích động muốn cãi nhau:

"Cái gì gọi là tích đủ điểm cống hiến?"

"Điểm cống hiến của tôi rất nhiều, chỉ là lúc trước để tiện cho hành động nên đổi đôi thoải mái hơn đôi cũ."

"Vậy vì sao lần này không đổi?" Thương Kiến Diệu tìm ra sơ hở.

Nhạc Khải Phàm "hừ" một tiếng:

"Lần này nhận được lệnh quá gấp, hơn nữa còn nói không có chiến đấu."

Tương Bạch Miên cắt ngang cuộc "giao lưu" giữa hai người:

"Bắt đầu đi."

Nhạc Khải Phàm gật đầu, đôi mắt màu nâu thẫm của anh ta chợt trở nên đen kịt.

Trong "Cục giám sát trật tự" ở tầng 640, quản lý hai mươi tầng trên dưới.

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đã chụp ảnh điện tử xong, điền đơn và bảng biểu tương ứng xong, rốt cuộc nghe thấy nhân viên trước cửa sổ nói:

"Hai người lần lượt ký vào, việc đăng ký sẽ hoàn thành."

"Không có giấy đăng ký kết hôn thực chất, nhưng thông tin tương ứng trên thẻ điện tử của hai người đã được đổi thành đã kết hôn."

"Trong vòng một tuần, hai người sẽ được chia nhà mới."

Bạch Thần và Long Duyệt Hồng liếc mắt nhìn nhau, cầm lấy bút máy đặt bên cạnh, ký tên họ của mình lên văn kiện mà nhân viên công tác đưa tới.

Sau khi hoàn thành bước này, Long Duyệt Hồng học chút nội dung trong tư liệu giải trí của thế giới cũ, dang hai tay về phía Bạch Thần:

"Kết hôn vui vẻ."

"Kết hôn vui vẻ." Bạch Thần ôm lại hắn.

Trong phòng 14, tầng 647.

Tương Bạch Miên gãi đầu, ngồi về vị trí của tổ trưởng.

Cô cảm khái từ tận đáy lòng:

"Không bao giờ được coi thường thế lực lớn tồn tại mấy chục năm như công ty, vấn đề đã sớm được giải quyết ổn thỏa rồi."

Thương Kiến Diệu gật đầu:

"Đúng vậy đúng vậy."

Anh lập tức dựa vào lưng ghế, day huyệt thái dương hai bên.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng anh hiện ra trong "Biển khởi nguồn".

Thương Kiến Diệu nhanh chóng chia ra làm chín, đưa ánh mắt về phía khe hở đại diện cho Tiểu Xung, sau đó đã kết hợp một chút khí tức màu trắng giữa không trung kia.

Một bóng người từ trong đó bò ra, là một Thương Kiến Diệu khác.

Anh ta nhìn xuống các đồng nghiệp bên dưới, nói với vẻ mặt bình tĩnh:

"Chỉ cần không hoàn toàn bò sang đó, thì cũng không gặp nguy hiểm gì."

"Cho dù bò qua đó, bên kia là Tiểu Xung, vấn đề cũng không lớn."

"Vì sao anh lại làm vậy?" Thương Kiến Diệu "thâm độc cay nghiệt" hỏi với vẻ vừa căm hận vừa chán ghét.

Thương Kiến Diệu kia nghiêm mặt đáp:

"Tôi không thể chấp nhận được hành vi cùng là tín đồ của "Tư Mệnh", công ty sẽ dễ dàng tha thứ cho hành vi của giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh"."

"Đám người chú Thẩm không thể chết vô ích, tôi vĩnh viễn không bao giờ quên!"

"Cho nên anh mạo hiểm liên lụy đến mọi người, mang theo một phần ký ức sao chép, trốn vào trong khe hở của Tiểu Xung? Thương Kiến Diệu "thâm độc cay nghiệt" lớn tiếng quát hỏi: "Đây chính là chính nghĩa của anh, là ghét ác như thù?"

Thương Kiến Diệu kia thản nhiên thừa nhận:

"Đúng vậy."

"Được rồi, đừng ồn ào, dù sao cũng không xảy ra việc gì." Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lý trí" sờ cằm nói: "Việc này vừa vặn cho tôi linh cảm, linh cảm để vượt qua bóng ma tâm lý thứ ba của căn phòng "506"."

Các Thương Kiến Diệu một lần nữa hợp làm một, rời khỏi phòng mình, tiến vào "506".

Anh thuần thục giả vờ vượt qua cửa, tạo ra vụ nổ, tiếp đó đối mặt với những gương mặt lạnh lùng, cứng nhắc, dường như đã chết của mọi người.

Thương Kiến Diệu không thuyết phục, không thử thay đổi thái độ của đám người trong khu nhà ở thuộc viện nghiên cứu Số 4, mà ngồi xếp bằng xuống.

Anh thản nhiên nói:

"Sự lựa chọn của tôi không sai, kết quả như vậy là chuyện tất nhiên, tôi chỉ là không nghĩ nó sẽ tệ như thế."

"Tôi không cầu xin mọi người chấp nhận tôi nữa, tôi chỉ định tụng kinh siêu độ của mọi người."

Anh đã điều chỉnh xong tâm trạng, để thiền sư Phổ Độ tiếp quản cơ thể.

Thiền sư Phổ Độ nhìn về phía những nhân loại như xác chết kia, thở dài một hơi, tụng một tiếng Phật hiệu:

"Nam mô a nhục Đa La tam miệu tam bồ đề..."

Trong từng tiếng tụng kinh, vẻ mặt những người đó dần trở nên ôn hòa, hai mắt chậm rãi nhắm lại.

Họ lần lượt ngã xuống đất, trên người dường như có từng sợi khí đen bốc lên, tiêu tan.

Cuối cùng cả khu nhà ở thuộc viện nghiên cứu Số 4 bắt đầu đổ sập xuống, rơi vào bóng tối vô tận.

Thương Kiến Diệu mở mắt ra, cầm lấy chiếc loa mặt đen nền xanh lên.

Anh vuốt ve một hồi, trên mặt chậm rãi nở nụ cười.

Lúc này, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần quay về phòng làm việc.

"Đăng ký xong rồi?" Tương Bạch Miên cười hỏi.

"Đúng vậy." Long Duyệt Hồng lập tức mời: "Tổ trường, "Này", cuối tuần này, 12 giờ trưa, đến trung tâm hoạt động tầng 495 ăn một bữa nhé."

Điểm cống hiến đủ nhiều, hắn định gọi mấy bàn.

"Được, được!" Thương Kiến Diệu tỏ vẻ chờ mong.

Tương Bạch Miên cũng gật đầu, mỉm cười:

"Không thành vấn đề."

"Chào mọi người, tôi là MC tin tức giờ chẵn Hậu Di, bây giờ là tám giời tối..."

Thương Kiến Diệu yên tĩnh nghe xong đài phát thanh, nằm xuống.

Anh đợi suốt cho đến khoảng thời gian chủ nhân căn phòng "506" có khả năng nằm mơ, mới tiến vào "Hành lang tâm linh", mở ra căn cửa tương ứng.

Trong bóng tối, có vô số con mắt đỏ như máu mở ra, chi chít chằng chịt.

Tiếng nói mớ như có như không vang vọng không dừng.

"Không tệ, không uổng công trong thời gian này tôi vẫn luôn cố gắng, rốt cuộc cô cũng mơ thấy ác mộng rồi." Thương Kiến Diệu vui mừng cười nói.

Sau đó anh chia ra làm mười, biến thành những người trong khu nhà ở thuộc viện nghiên cứu Số 4.

Có bà cụ tóc bạc ngồi hóng gió, có người phụ nữ trung niên có khí chất, có người đàn ông đeo kính gọng vàng...

Giấc mơ đột nhiên ngừng lại, những đôi mắt màu đỏ máu kia cũng nhắm lại.

Các Thương Kiến Diệu đi đến một chỗ, cố gắng tiếp xúc với ý thức của chủ nhân căn phòng.

Mấy chục giây sau, một tiếng hét chói tai vang lên, vang lên từ bốn phương tám hướng:

"Các người đừng đến đây!"

Các Thương Kiến Diệu không dừng bước.

Giọng nói kia im lặng một hồi, lại cao giọng nói:

"Nếu tôi không làm gì, không phản kháng thì các người cũng sẽ chết đi như thế!"

Giây tiếp theo, cô ta khản giọng hô lên:

"Chúng ta chỉ là đám gia súc mà Chấp tuế nuôi nhốt!"

Bóng dáng của các Thương Kiến Diệu đồng thời khựng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận