Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1055: Đích đến

Những người ngồi xung quanh bàn họp không để ý đến lời lầm bầm của Thương Kiến Diệu, nghiêm túc thảo luận vấn đề liên quan.

Xem ý của họ, dường như còn muốn hỏi Thương Kiến Diệu về chi tiết.

Thương Kiến Diệu đâu hiểu chuyện này, thấy tình thế không ổn, lập tức đi về phía cánh cửa màu nâu của phòng họp.

Trong tình huống cảnh tượng ban đầu không có sự thay đổi nào khác, anh muốn xem lúc này cánh cửa có thể mở ra hay không.

Thương Kiến Diệu giơ tay nắm lấy tay nắm cửa một cái, kéo về sau, cánh cửa phòng họp màu nâu trực tiếp mở về phía sau, không còn đứng yên bất động như trước nữa.

Lúc này anh vỗ tay cười nói:

"Quả nhiên là giải quyết được vấn đề mà họ thảo luận mới có thể đi sâu vào trong giấc mơ."

Anh không vội vàng rời khỏi phòng họp, chỉ đứng ở cửa, ló đầu nhìn ra ngoài.

Đập vào mắt anh là một mảng tối om, khiến cho người ta không nhìn rõ hành lang như thế nào, hoặc là hoàn toàn không tồn tại hành lang.

Thương Kiến Diệu không do dự, ngẩng đầu sải chân, bước ra khỏi cửa phòng.

Phía trước anh nhanh chóng sáng lên, ánh sáng ôn hòa tỏa ra, khiến không gian xung quanh được sáng tỏ thông suốt.

Nơi này vẫn là phòng họp kia, chiếc bàn họp dài màu trắng nhạt cùng những chiếc ghế đồng bộ, chiếm phần lớn không gian.

Ngay sau đó từng bóng người lại hiện lên.

Thương Kiến Diệu nhìn mà trợn mắt há mồm, không hề che giấu cảm xúc của mình, nói:

"Chẳng lẽ còn phải giải thích rõ ràng cho họ mới tính là thực sự qua cửa, có thể rời khỏi nơi này, tiến vào cảnh tượng tiếp theo?"

Không cho anh cơ hội tiến tới trao đổi, một người đàn ông trong đám người kia đi tới bên cạnh màn chiếu, bắt đầu chiếu hình, nói chuyện.

Không giống lúc trước, lần này họ trao đổi bằng tiếng Hồng Hà, xen lẫn một lượng lớn từ chuyên ngành vừa dài vừa phức tạp.

Thương Kiến Diệu mang vẻ mặt nặng nề, lẩm bẩm:

"Vốn từng câu đều nghe hiểu, nhưng kết hợp lại với nhau lại chẳng biết là có ý nghĩa gì, bây giờ rất nhiều từ mình nghe không hiểu."

"Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ!"

Anh thử lùi về sau, kết quả phát hiện cánh cửa màu nâu của phòng họp đã đóng lại, không thể nào mở ra được nữa.

Thương Kiến Diệu suy nghĩ vài giây, đi vào phía bóng mờ của phòng họp.

Lần này anh được rời đi như ý nguyện, quay trở về "Hành lang tâm linh".

Anh lại hăng hái đi qua cửa phòng, bước vào căn phòng "205".

Quả nhiên anh vẫn nhìn thấy phòng họp, nhưng giọng nói nghe được đều là tiếng Hồng Hà.

"Bất kể thế nào ít nhất giấc mơ đã có sự biến đổi." Tương Bạch Miên dựa vào xe jeep, trấn an Thương Kiến Diệu một câu: "Điều này chứng tỏ hướng đi của chúng ta không có vấn đề gì."

Cô trầm ngâm một chút rồi lại nói:

"Chuyện anh cần làm tiếp theo vẫn như trước, cố gắng học thuộc vấn đề mà những người đó thảo luận, dùng cách thức kiến tha lâu cũng đầy tổ, nói lại cho tôi biết."

"Nhưng rất nhiều từ tôi nghe không hiểu!" Thương Kiến Diệu vô cùng đau khổ.

"Nhớ cách phát âm." Tương Bạch Miên đáp lại không chút do dự: "Chỉ cần xác định họ vẫn thảo luận về phương diện y dược sinh học, dù anh ghép sai vài chữ cái, tôi vẫn có thể căn cứ vào câu nói trước sau để sửa lại lỗi sai, tìm ra ý nghĩa thực sự."

"Được rồi." Thương Kiến Diệu không hề che giấu sự khó khăn của mình.

Tiếp đó anh lại nói với vẻ đau đớn:

"Phải chăng bản chất của giấc mơ kia là phòng họp nối tiếp phòng họp, vấn đề nối tiếp vấn đề, hơn nữa cái sau còn khó hơn cái trước?"

"Nếu như chuyện này không kết thúc, sớm muộn gì tôi cũng sẽ phát điên!"

Từ bao giờ anh sinh ra ảo giác mình không bị điên? Tương Bạch Miên buồn cười.

Cô lập tức trấn an Thương Kiến Diệu:

"Không cần sợ, dù sao anh cũng là bệnh nhân có giấy chứng nhận hợp pháp của bác sĩ."

"Cũng phải." Thương Kiến Diệu nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Đỗ Hoành ở bên cạnh nhìn, không nói gì.

Đợi Thương Kiến Diệu mất mấy ngày, cuối cùng cũng chuyển vấn đề trong phòng họp thứ hai về hiện thực, xe jeep của họ đã lái tới tổng bộ của viện nghiên cứu Số 8.

Đương nhiên họ tạm thời chưa dám đi vào, chỉ quanh quẩn ở ngoài rìa, thông qua các cách thức để xác nhận tình huống.

"Sao tôi cảm thấy không có ai tuần tra?" Thương Kiến Diệu ngồi ở ghế lái phụ, nhìn bên ngoài với vẻ thất vọng.

Đỗ Hoành ngồi ở hàng ghế sau cười nói:

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Có lẽ sau khi phát hiện vị trí tổng bộ của mình bị bại lộ, viện nghiên cứu Số 8 cảm thấy không thể che giấu được nữa, cũng không muốn gắng gượng, dứt khoát di chuyển đến căn cứ dự phòng."

"Nhưng sâu trong tổng bộ của họ không phải còn cất giấu thứ quan trọng sao?" Thương Kiến Diệu thành thật chỉ ra vấn đề.

Đỗ Hoành bật cười một tiếng:

"Có lẽ thứ kia cũng có thể chuyển đi."

"Có lý." Thương Kiến Diệu vỗ tay bốp bốp.

Tương Bạch Miên phụ trách lái xe liếc nhìn kính chiếu hậu:

"Có lẽ viện nghiên cứu Số 8 dựa vào vệ tinh trong không gian để giám sát tình huống xung quanh."

"Vậy thì tôi không thể nào nói được có phải hay không." Đỗ Hoành tỏ ý bản thân không am hiểu thứ này lắm.

Ông ta nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói bằng giọng như đang thảo luận trưa nay ăn gì:

"Đến gần chỗ núi xem xem."

Tổng bộ của viện nghiên cứu Số 8 ở gần một dãy núi chia hai đầu Nam Bắc trong Băng Nguyên, đào rỗng một nửa ngọn núi để xây nên.

Cũng gần giống với "Sinh vật Bàn Cổ", chỉ có điều kiến trúc của viện nghiên cứu Số 8 không mở rộng xuống lòng đất.

"Được!" Thương Kiến Diệu hăng hái đáp lại.

Tương Bạch Miên liếc nhìn anh:

"Anh đã học thuộc phương án giải quyết chưa?"

"Học thuộc rồi." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ chỉ cần nghĩ lại thôi cũng thấy đáng sợ rồi.

Đây là chỉ phương án giải quyết vấn đề được thảo luận trong giấc mơ của căn phòng "205".

Dùng cách nói của Tương Bạch Miên chính là những vấn đề trong giấc mơ của "Bình Minh" đều quá cũ kỹ, một phần đã được giải quyết trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, làm sao làm khó được nhân viên nghiên cứu của "Sinh vật Bàn Cổ" có sở trường về y dược sinh học.

Điều này dường như càng khẳng định thể giáng thế của "Bình Minh" là học giả về phương diện y dược sinh học trong thế giới cũ.

"Rảnh rỗi tiến vào "Hành lang tâm linh" thử xem giải quyết xong vấn đề này, vượt qua được phòng họp, giấc mơ sẽ có sự biến đổi như thế nào."

"Được." Thương Kiến Diệu nhanh chóng đáp lại, nhưng không làm ngay.

Bởi vì xe jeep đang đi đến gần ngọn núi có tổng bộ của viện nghiên cứu Số 8, anh phải tập trung tinh thần cảm ứng bốn phía, quan sát phía trước, đề phòng chuyện bất trắc.

Có lẽ sắp đến mùa hè, tuyết đọng trên núi đã tan khá nhiều, chỉ có trên đỉnh núi và những chỗ cao là còn phủ trắng, phản chiếu bầu trời xanh, vô cùng trong trẻo.

"Thật sự không có người." Mắt thấy càng ngày càng gần lối vào tổng bộ viện nghiên cứu Số 8, Tương Bạch Miên cũng không nhịn được lẩm bẩm một câu.

Đỗ Hoành sờ chòm râu bên miệng, cười ha ha nói:

"Có lẽ là chạy hết rồi, tôi cảm ứng thấy bên trong không có ai."

Từ xa như vậy đã cảm ứng được? Tương Bạch Miên động đậy hàng mi.

Xe jeep cách lối vào trên vách đá của tổng bộ viện nghiên cứu Số 8 khoảng hai ba cây số nữa, mà sau khi tiến vào, chỗ sâu nhất là bao nhiêu cũng không ai biết được.

Trong tình huống như vậy, Đỗ Hoành lại nói bằng giọng khá chắc chắn bên trong không có ai.

Đối với việc này, thực ra Tương Bạch Miên cũng không bất ngờ.

Cô thậm chí còn cảm thấy như vậy vẫn chưa phù hợp với thân phận của thầy Đỗ Hoành.

"Vậy chúng ta trực tiếp đi vào thôi." Thương Kiến Diệu nói với vẻ nôn nóng.

Đến nước này, Tương Bạch Miên đương nhiên cũng không ngăn cản:

"Được."

Cô lái xe đi thẳng đến đích.

Thương Kiến Diệu vẫn tận chức trách đảm nhiệm người dẫn đường.

Không lâu sau, lối vào được đặt ở chỗ kín đáo của tổng bộ viện nghiên cứu Số 8 xuất hiện trước mặt họ.

Cánh cổng lớn nặng nề, mở sang hai bên, sơn màu ngụy trang đang lẳng lặng mở ra.

"Thực sự chạy hết rồi!" Thương Kiến Diệu không khỏi tiếc nuối.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Có lẽ là di chuyển đến căn cứ quân sự mà họ phóng đạn đạo kia."

Lúc nói chuyện, xe jeep đi qua cổng, chui vào lòng núi.

Tương tự với bố cục của tòa nhà ngầm "Sinh vật Bàn Cổ", nghênh đón họ là một bãi đỗ xe rộng lớn.

Nhưng ở đây chỉ còn lại mấy chiếc xe đã hỏng hóc nghiêm trọng đợi sửa chữa.

"Ôi..." Thương Kiến Diệu lại một lần nữa than thở trước việc viện nghiên cứu Số 8 đã di dời.

Sau khi đi qua bãi đỗ xe, xuất hiện từng nhánh đường nhỏ, chúng nối liền với các nơi, có nhánh nối đến các phòng của tầng này, có nhánh nối với thang máy, lối thoát hiểm.

"Đi đâu?" Xe jeep dừng lại, Đỗ Hoành lên tiếng hỏi.

Thương Kiến Diệu kinh ngạc hỏi lại:

"Không phải nói đi vào chỗ sâu tìm kiếm vật quan trọng sao?"

Đỗ Hoành bật cười nói:

"Tôi tuy nói vậy, nhưng vấn đề là tôi không biết chỗ nào mới tính là chỗ sâu."

Thương Kiến Diệu hiểu ra:

"Cái này tôi biết."

"Đi thang máy đến tầng thứ năm, nơi đó có một đường hầm dẫn vào sâu trong núi."

"Đó là nơi mà "Hội liên tịch giáo sư" của viện nghiên cứu Số 8 cử hành hội nghị, có căn phòng của mấy cường giả "Thế giới mới" ngủ say, phòng làm việc của nguyên viện trưởng nằm ở bên ngoài lối vào đường hầm đó, giống như đang canh giữ nơi đó."

"Sao các cậu lại biết rõ như vậy?" Đỗ Hoành rất ngạc nhiên.

Thương Kiến Diệu ngồi thẳng lưng lên, đáp lại với vẻ đắc ý:

"Bởi vì người tìm ra vị trí của tổng bộ viện nghiên cứu Số 8 chính là chúng tôi, lan truyền thông tin này ra ngoài cũng là chúng tôi."

Chúng tôi cũng không lan truyền tin tức này, chỉ báo cáo cho công ty thôi... Tương Bạch Miên sửa lại lời Thương Kiến Diệu nói.

Đỗ Hoành gật đầu mỉm cười khen ngợi:

"Các cậu làm tốt lắm, không uổng công tôi hết lần này đến lần khác chỉ bảo các cậu."

"Đúng vậy đúng vậy." Thương Kiến Diệu thản nhiên tiếp nhận.

Như thế này khiến Tương Bạch Miên muốn khiêm tốn cũng không thể nói tiếp được.

Cô đỗ xe, cùng Thương Kiến Diệu, mỗi người mặc một thiết bị khung xương quân dụng.

Sau đó họ và Đỗ Hoành cùng nhau đi vào đường nhánh nối đến thang máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận