Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 479: Trưởng thành

Trong căn phòng 14, tầng 647.

Long Duyệt Hồng cầm hộp cơm, ăn soàn soạt mỳ trứng sốt cà chua cùng thịt bò kho tàu.

"Ăn thế này... đồ hộp cũng không đến mức ngán như thế..." Hắn phát biểu cảm tưởng của mình.

Nói xong, hắn gắp một miếng rau bắp cải bỏ vào canh, vừa vào miệng đã cảm thấy vị ngọt thanh, có thể trung hòa dầu mỡ do đồ hộp mang đến.

Lúc này, Thương Kiến Diệu đã uống xong ngụm canh cuối cùng, nhìn hộp cơm của Long Duyệt Hồng với hai mắt lấp lánh:

"Không ăn hết thì để tôi ăn."

Long Duyệt Hồng nhất thời cạn lời, chuyển sự chú ý lên bát mỳ.

Tương Bạch Miên cười hỏi Thương Kiến Diệu:

"Chưa ăn no à?"

"Hay là tôi làm thêm chút nữa nhé?"

Thương Kiến Diệu lắc đầu:

"Dạ dày chỉ còn chỗ trống cho đồ cướp của người khác thôi."

"Xí!" Tương Bạch Miên không để ý đến anh nữa, cúi đầu cắn một miếng trứng chiên thơm phức trong canh.

Sức ăn của Bạch Thần so ra kém ba người còn lại, lúc này cũng giống Thương Kiến Diệu, đã ăn xong, đang bới nốt chỗ cà chua còn thừa, coi như là ăn hoa quả sau bữa cơm.

Tiệc lớn mà, phải có tư thái của tiệc lớn.

Không lâu sau, Tương Bạch Miên và Long Duyệt Hồng cũng ăn xong bữa tối của mình, ai nấy dựa lưng vào ghế, xụi lơ không muốn động đậy.

"Đúng là chỉ có công ty tốt..." Long Duyệt Hồng cảm khái một câu từ tận đáy lòng.

Đây là cảm giác ở nhà.

"Đúng vậy." Tương Bạch Miên cười nói: "Hi vọng ở nhà lâu, anh sẽ không buồn chán."

"Không, hẳn là, không..." Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong mấy tháng ở bên ngoài, câu trả lời của Long Duyệt Hồng không còn kiên định nữa.

Không phải là hắn cảm thấy các trò giải trí ở công ty nhàm chán, so với phần lớn điểm tụ cư trên Đất Xám, hoạt động nghỉ ngơi giải trí của nhân viên "Sinh vật Bàn Cổ" cũng coi như đa dạng phong phú, chỉ là không có mấy cái này sẽ vi phạm đạo đức nội bộ.

Long Duyệt Hồng chỉ cảm thấy, bản thân tuy thích ở nhà, chỉ qua lại với người quen, nhưng nếu cứ mãi không được nhìn thấy bầu trời xanh, cảm nhận sự mênh mông của cảnh vật xung quanh, sống những ngày tháng như thế lâu dần, có lẽ sẽ thật sự bí bách, khó chịu, giống như con chim bị nhốt trong lồng.

Thương Kiến Diệu nghe vậy, bổ sung giúp hắn:

"Chỉ cần có đủ tư liệu giải trí của thế giới cũ, anh ta sẽ không buồn chán đâu, thậm chí còn không muốn tìm bạn gái."

"Nào có..." Long Duyệt Hồng yếu ớt kháng nghị một câu.

Hắn không nói tiếp là vì sợ tổ trưởng và Bạch Thần cho rằng bản thân chỉ một lòng một dạ muốn tìm bạn gái, trong đầu toàn là kết hôn sinh con.

Tương Bạch Miên bật cười một tiếng: "Nếu tư liệu giải trí của thế giới cũ không được cập nhật, thì sớm muộn gì cũng trở nên hết thú vị."

"Ôi, lúc trước không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi bây giờ là ra ngoài lâu sẽ muốn trở về, trở về lâu sẽ muốn đi ra ngoài, hi vọng mọi người đừng giống tôi..."

Trong lúc cười nói, bốn người họ phân công rửa bát, dọn dẹp phòng làm việc.

Điều này khiến Long Duyệt Hồng cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều trở nên yên ả, trong lúc yên ả có một niềm vui khó diễn tả chậm rãi dâng lên, lan ra.

Thật sự hi vọng cả đời được như vậy... Hắn lặng lẽ cầu khẩn một câu.

Sau khi liên hoan xong, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng cùng quay về tầng 495.

Bước ra khỏi thang máy, họ đã nhìn thấy dưới ánh đèn huỳnh quang, bạn thân Dương Trấn Viễn từ đối diện đi đến.

"Ô, anh tới đón chúng tôi à?" Thương Kiến Diệu tỏ vẻ "sợ hãi".

Dương Trấn Viễn cũng kinh ngạc:

"Các anh cuối cùng cũng về rồi!"

Trong "Sinh vật Bàn Cổ" có rất ít nhiệm vụ cần phải ra ngoài đến mấy tháng.

Đương nhiên, được phái đến một nơi nào đó làm một vài việc gì đó, có lẽ cần đến hai năm, thậm chí lâu hơn, nhưng bên trên đều sẽ vẽ ra một cái cớ, còn như "Tổ điều tra cũ", ra ngoài làm gì, hàng xóm láng giềng không một ai biết.

Long Duyệt Hồng vừa khinh bỉ vẻ cường điệu hóa của Thương Kiến Diệu, vừa cười đáp lại Dương Trấn Viễn cao to vạm vỡ, trắng trẻo:

"Đúng vậy, mệt chết mất, sau đó có lẽ sẽ được nghỉ một thời gian dài."

Hắn hỏi lại:

"Về thăm cha mẹ?"

"Vợ anh đâu?"

Đối với Châu Kỳ - cô gái hơn Dương Trấn Viễn đến mười tuổi, trực tiếp đến nhà xem chồng tương lai, hắn có ấn tượng rất sâu sắc.

Hắn nhớ sau khi họ kết hôn từ trước đến giờ luôn cùng tiến cùng lùi, như hình với bóng, ngoại trừ những lúc làm việc thì rất ít khi thấy họ đi một mình, không có người còn lại theo cùng.

Dương Trấn Viễn nở nụ cười:

"Cô ấy, cô ấy mang bầu, không phải tôi đang quay về nhờ mẹ chỉ bảo chút kinh nghiệm đây sao?"

"Chúc mừng anh!" Long Duyệt Hồng từ đáy lòng cảm thấy mừng thay cho bạn thân.

Thương Kiến Diệu cũng giống vậy, thậm chí còn tự tin đề cử mình:

"Anh có thể nhờ tôi chỉ bảo."

"Hả?" Dương Trấn Viễn mờ mịt hỏi lại.

Cái tên ngay cả vợ còn chưa có mà dám nói câu này?

Thương Kiến Diệu thành khẩn giải thích:

"Tôi có cơ sở lý luận vững vàng."

Đây là một giáo đồ tự tin thành kính của giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh".

Thấy Dương Trấn Viễn vẫn có chút không hiểu, Long Duyệt Hồng bật cười ha hả, giải vây thay cho Thương Kiến Diệu:

"Anh ta từng đọc sách sinh nở của thế giới cũ."

"Thật sao? Còn sách không?" Dương Trấn Viễn như hiểu ra.

"Không, không mang về." Được tổ trưởng rèn luyện, Long Duyệt Hồng đã có thể thuận miệng nói dối.

Dương Trấn Viễn tiếc nuối "chẹp" một tiếng, rồi cười nói với Thương Kiến Diệu:

"Vậy lúc nào tôi tới hỏi anh nhé."

"Không thành vấn đề!" Thương Kiến Diệu nở nụ cười tươi rói chìa tay ra.

Dương Trấn Viễn nghi ngờ nhìn anh, mặc dù không chắc chắn lắm nhưng cũng đưa tay ra.

Thương Kiến Diệu bắt tay anh ta, hơn nữa còn lắc mạnh mấy cái.

Dương Trấn Viễn bấy giờ mới phát hiện ra, Thương Kiến Diệu có sự thay đổi rất lớn so với trước kia, có chút kỳ quặc.

Có lẽ là do gặp quá nhiều chuyện trên mặt đất nên mới như thế... Dương Trấn Viễn từ lúc tốt nghiệp đến lúc kết hôn, cơ hội chung đụng với Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nên cũng không cảm thấy đây là vấn đề lớn gì.

Ba người cứ thế đứng trên phố hành lang, nói chuyện phiếm một hồi.

Lúc gần tạm biệt, Dương Trấn Viễn quan sát Long Duyệt Hồng vài lần:

"Hình như anh chín chắn hơn trước đây rất nhiều."

"Thật sao?" Long Duyệt Hồng có chút vui vẻ.

Dương Trấn Viễn nghiêm túc gật đầu:

"Tự tin hơn rất nhiều, thật đấy."

"Ha ha, có lẽ là do bị cháy nắng." Long Duyệt Hồng không khỏi khiêm tốn nói một câu, nhưng nụ cười trên mặt đã bán đứng hắn.

Thương Kiến Diệu đứng bên cạnh không dùng ngôn ngữ để vạch trần hắn, chỉ đặt hai tay lên khóe miệng, kéo hai khóe miệng nhếch lên.

Động tác này tạo nên một nụ cười vừa hài hước vừa khoa trương, khiến Long Duyệt Hồng có chút chột dạ.

Sau khi nhìn Dương Trấn Viễn vào thang máy, hai người không cần dùng cách vẫy tay để bày tỏ tình bạn nữa, lập tức xoay người về nhà mình.

Số 196, khu B.

Nhân lúc chưa tắt đèn, Thương Kiến Diệu dọn dẹp căn phòng chật chội này một lượt, nằm trên giường gỗ đặt ngang, dựng chiếc gối đầu nhồi đầy vỏ ngũ cốc lên tường, dựa vào.

Anh lập tức giơ tay lên, day hai thái dương.

Trong "Biển khởi nguồn", trên hòn đảo chan hòa ánh nắng có núi có nước.

Nơi này xuất hiện một hồ nước, xung quanh có vài mẫu ruộng trồng lúa nước, lúa mỳ.

Lúc này, lúa mỳ đã chín vàng óng, những bông lúa nặng trĩu rủ xuống, tạo ra cảnh tượng vào mùa thu hoạch.

Mà ở giữa không trung của hòn đảo, có một viên dạ minh châu màu xanh đậm cỡ bằng mắt cá đang lơ lửng, xung quanh nó tỏa ra chút ánh sáng lấp lánh.

Lúc đi qua cửa an ninh, Thương Kiến Diệu đã chuyển dời khí tức của Dimarco được cố định trong quả cầu thủy tinh vào trong thế giới tâm linh của mình.

Dù sao Dimarco cũng đã chết không thể chết thêm nữa, không cần lo lắng có ai mượn việc này thử "xâm nhập".

Thương Kiến Diệu đầu tiên là chế tạo ra chín cái ghế bành, sau đó tự chia ra làm tám bản thân.

Họ lần lượt ngồi xuống, Thương Kiến Diệu gốc giơ tay phải lên, gọi viên dạ minh châu màu xanh biếc tới.

Đến khi viên ngọc kia rơi vào lòng bàn tay anh, ánh sáng của nó còn rực rỡ hơn lúc trước, xung quanh "Biển khởi nguồn" lập tức phát ra tiếng động ầm ầm, bốc lên con sóng thần cao hơn mười mét.

Trong con sóng lớn này, vô số ánh sáng nhạt tỏa ra nở rộ, chiếu ra những cảnh tượng khác nhau mà Thương Kiến Diệu đã từng trải qua.

"Kết nối số mệnh", nhìn thấy quá khứ của chúng sinh!

Khí tức mà Dimarco lưu lại hiện giờ có thể phát huy năng lực này.

Trong thế giới tâm linh của nó, Thương Kiến Diệu có thể hồi tưởng lại các ký ức mà mình đã trải qua, sau khi cố định vào hiện thực, có thể khiến ý thức của Thương Kiến Diệu rời khỏi thân thể trong thời gian ngắn, hiện ra hình dạng "hồn ma" trong truyền thuyết, cũng chính là trạng thái lúc đó của Dimarco.

Nhưng, thời gian duy trì có hạn, cũng có sự ràng buộc về khoảng cách.

Nếu không có cơ thể bảo vệ, ý thức của Thương Kiến Diệu sẽ trực tiếp lộ ra trong hoàn cảnh tự nhiên, chịu ảnh hưởng từ các nhân tố ác liệt, không thể vượt quá ba giây, nếu không chắc chắn sẽ bị tan rã không thể kiểm soát.

Một khi tan rã phát sinh, Tương Bạch Miên suy đoán sau khi ý thức của Thương Kiến Diệu sẽ trở về thân thể, cơ thể của anh sẽ vô cùng yếu ớt.

Nếu nghiêm trọng hơn một chút, anh thậm chí có thể trở thành người thực vật.

Sau khi ý thức rời khỏi thân thể, Thương Kiến Diệu có thể trực tiếp xâm nhập vào thế giới tâm linh của người khác giống Dimarco, nhìn thấy quá khứ của đối phương.

Để thực hiện việc này mục tiêu cần ở xung quanh anh ba mươi mét, bởi vì ý thức của anh không thể rời khỏi thân thể mình vượt quá khoảng cách này.

Hiển nhiên, hiệu quả này yếu hơn bản thân Dimarco sử dụng năng lực rất nhiều, bất kể là thời gian duy trì sinh mạng ý thức, hay là phạm vi có hiệu lực, đều như thế.

Mặt khác, Thương Kiến Diệu còn chưa thể dùng viên dạ minh châu này để đồng hóa ý thức mục tiêu, chiếm lấy thân thể hắn.

Đợi từng cảnh tượng hiện lên hết trong cơn sóng lớn, chín Thương Kiến Diệu bắt đầu công việc.

Mỗi người họ phụ trách một khu vực, nhanh chóng xem lướt qua các ký ức tương ứng.

Chẳng mấy chốc, sau khi lần lượt thu hẹp phạm vi, họ đã tìm ra cảnh tượng mục tiêu.

Trong cảnh đó, Thương Kiến Diệu đang đứng ngẩn ngơ trước cửa nhà mình, người đàn ông đội một chiếc mũ lưỡi trai sẫm màu, mặc áo xanh lam, quần đen, giày da cũ cúi người nhặt một ống mảnh bằng kim loại và một chiếc mũi tên nhỏ dưới đất lên.

Đây là hình ảnh Thương Kiến Diệu bị người thức tỉnh của giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh" tập kích lúc trước.

Các Thương Kiến Diệu hồi tưởng về trước, phát hiện ở giữa quả thật thiếu mất một phần.

Ký ức tương ứng thực sự đã bị xóa đi, ngay cả "Kết nối số mệnh" cũng không thể tái hiện.

Các Thương Kiến Diệu không tức giận, bắt đầu chăm chú quan sát gò má và bóng lưng của kẻ tình nghi, cố gắng tìm ra điểm đặc thù.

Qua một hồi, để không lãng phí sức mạnh của viên dạ minh châu màu xanh biếc, họ chủ động kết thúc lần thử nghiệm này, một lần nữa hợp làm một.

Quay đầu liếc nhìn cảnh tượng mù thu hoạch đang bày ra trước mắt, hoàn toàn khác hòn đảo lúc trước, Thương Kiến Diệu lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, xoay người nhảy vào trong "Biển khởi nguồn", một lần nữa thử bơi về phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận