Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 665: Lợi dụng trạng thái tiêu cực

Trong tiếng "xi xi xi", người đi đường vẫn còn đang hoảng sợ bởi vì vụ va chạm ô tô và tiếng súng lúc trước, đột nhiên cảm thấy bụng căng cứng.

Họ bất giác co quắp người lại, hoặc liếc nhìn bốn phía tìm nơi có thể đi tiểu, hoặc lặng lẽ tính toán xem bao lâu nữa có thể về đến nhà.

Là cư dân của thành phố Ban Sơ, thỉnh thoảng xuất hiện đấu súng và tai nạn xe cộ vẫn chưa đủ khiến họ sợ hãi đến mức tè ra quần ngay tại chỗ, chỉ có thể thôi thúc họ nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Khu Hồng Cự Lang còn đỡ, khu Thanh Cảm Lãm tuy không phải ngày nào cũng có vụ đấu súng, nhưng dăm ba bữa chắc chắn sẽ diễn ra một trận.

Chiếc xe việt dã màu nâu đã điều chỉnh xong phương hướng, đến gần chiếc xe jeep màu xanh ngọc của "Tổ điều tra cũ".

Một người còn sống ngồi ghế sau và lái xe đều không chịu được kẹp chặt hai chân lại, đối phó với cơn buồn tiểu đột nhiên tới.

Bọn chúng đều là tay súng có kinh nghiệm phong phú, đã sớm vượt qua giai đoạn miệng khô lưỡi rát, buồn tiểu thở dốc khi phải đối diện với kẻ địch, đối diện với trận chiến rồi, không rõ hiện giờ sao lại xảy ra những chuyện tương tự.

Bọn chúng biết người thức tỉnh hùng mạnh, chỉ có thể coi việc này là năng lực đặc thù nào đó, bản thân không thể phát hiện ra.

Cơn buồn tiểu tạm thời không thể đánh bại tố chất cơ thể tương đối tốt của bọn chúng, không đến mức khiến bọn chúng lập tức từ bỏ đòn tấn công, mang theo súng, mở cửa xe, đến cột điện bên cạnh, hàng cây ven đường để giải quyết vấn đề.

Bọn chúng nhịn tiểu, một tên giảm tốc độ xe, đặt súng lục vào cửa sổ trước vô lăng, nhắm vào cửa sổ xe jeep đã mở rộng, một tên cầm ống phóng rốc-két của đồng bọn đã chết, đặt ngang qua thi thể, cố gắng chĩa vào chiếc xe của "Tổ điều tra cũ".

"Xi... xi... xi..."

Trong bài hát đồng dao vang lên từ chiếc loa nhỏ, tiếng xi ngày càng rõ.

Người đi đường xung quanh bước nhanh hơn, chạy về đích đến, hai tên tập kích kẹp chặt chân, giữ vững thân thể, đã hoàn thành việc ngắm bắn.

Đúng vào lúc này, Tương Bạch Miên đột nhiên mở hai mắt, giơ tay trái lên, bắn mấy phát súng liên tiếp về phía kẻ địch.

Cô đã tỉnh lại!

Cô thoát khỏi giấc ngủ mà người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" kia vừa ép rơi vào!

Cùng lúc đó, Thương Kiến Diệu ở ghế sau cũng bật dậy, đôi mắt anh trở nên u ám và sâu thẳm.

Anh cũng tỉnh lại!

Họ bị buồn tiểu mà tỉnh lại.

Tương Bạch Miên bảo Thương Kiến Diệu phát nhạc, không phải là để dùng tiếng "xi" của Tiểu Xung ảnh hưởng đến kẻ tập kích tầm gần và người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" đang ẩn náu kia, mà để nhóm người mình tiến vào trạng thái buồn tiểu trong hiện thực.

Khi trạng thái này càng ngày càng rõ rệt, có thể thông qua kích thích sinh lý tương ứng, để họ tỉnh lại từ trong giấc ngủ bình thường không thể nào thoát ra được.

Đôi khi, mặt tiêu cực của năng lực chưa chắc đã là chuyện xấu.

Việc này còn phải tùy vào trường hợp, tùy vào tình huống.

Hai tên địch vốn có thể hoàn thành đòn tập kích vào đúng lúc Tương Bạch Miên nổ súng, chợt cứng đờ ở đó.

Bọn chúng phát hiện hai tay của mình không nghe theo lệnh, không bóp cò súng.

"Hai tay thiếu sót động tác"!

Pằng pằng pằng!

"Rêu băng" của Tương Bạch Miên hoàn thành đợt bắn liên tiếp.

Nhưng vì cô vừa tỉnh lại, không kịp nhắm bắn, chỉ nổ súng về phía kẻ địch mới quan sát qua loa, cho nên độ chính xác không cao, chỉ khiến vỏ ngoài chiếc xe việt dã màu nâu tóe ra tia lửa, hiện ra vết lõm.

Trong tình huống không thể đánh trả, hai kẻ tập kích lần lượt rụt người lại, né tránh đợt tấn công tiếp theo.

Tương Bạch Miên thấy thế, bỏ súng xuống, nâng ống phóng rốc-két đơn binh "Tử Thần" lên.

Cô chỉ cần dùng tay trái đã gác được nó lên, chĩa vào kẻ địch, sắp bóp cò.

Đúng lúc này, cô và Thương Kiến Diệu lại nhắm hai mắt lại.

Họ lại rơi vào giấc ngủ!

Tiếng "xi" trong bài đồng dao vẫn vang lên, hai người nhanh chóng tỉnh lại, cùng một lúc với Long Duyệt Hồng, Bạch Thần và Giuseppe.

Ầm ầm!

Tương Bạch Miên bóp cò theo phản xạ có điều kiện, một quả đạn pháo bay ra, xuyên qua vị trí mà chiếc xe việt dã màu nâu vốn ở đó, đáp xuống nơi xa hơn chút, tạo ra một vụ nổ ác liệt.

Cũng may, người đi đường và các tài xế khác đều vì buồn tiểu mà rời xa khu vực này, tự tìm nơi để giải quyết.

Mà chiếc xe việt dã màu nâu lại tranh thủ lúc đám người Tương Bạch Miên ngủ gật, lái về phía trước một đoạn.

Tương Bạch Miên biết mối nguy lớn nhất là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" đang nấp trong bóng tối, quyết định nói thật nhanh với Bạch Thần:

"Tăng nhanh tốc độ xe, nhưng không được bão xe."

Nếu làm vậy, một khi Bạch Thần bị cưỡng chế đi vào giấc ngủ, "Tổ điều tra cũ" sẽ gặp nguy hiểm.

Cho dù cô vì buồn tiểu mà chỉ ngủ một giấc ngắn, nhưng xe chạy với tốc độ cao rất có khả năng không thể khống chế được, đến lúc đó, cho dù xe jeep gắn thêm tấm thép thật dàu, cũng chưa chắc đã đảm bảo an toàn cho người ngồi bên trong.

Bạch Thần không hỏi vì sao, đạp chân ga, để chiếc xe lấy lại tốc độ chạy bình thường.

Mãi đến lúc này, cô mới hiểu vì sao lúc trước tổ trưởng vẫn luôn bảo mình đi chậm, đó là vì cô ấy thông qua vi mạch phụ trợ khống chế trạng thái cơ thể, nghi ngờ lúc đó là đang trong hiện thực, chứ không phải là trong giấc mơ, đi chậm là cách hữu dụng.

Đương nhiên, trong mơ cũng có thể mơ thấy vi mạch phụ trợ phản hồi lại kết quả tương tự, cho nên Tương Bạch Miên không dám khẳng định.

Lúc xe jeep tăng tốc, Long Duyệt Hồng hoàn toàn lấy lại sự tỉnh táo, thẳng lưng dậy, xoay người, lấy thiết bị khung xương quân dụng từ cốp sau ra.

Hắn đưa một bộ cho Thương Kiến Diệu, bản thân thì nhanh chóng nhấc một bộ khác ra.

Sự phối hợp thành thạo này khiến "Garibaldi" Giuseppe sửng sốt, thầm cảm khái về thực lực của tiểu đội này.

Lúc Long Duyệt Hồng, Thương Kiến Diệu giúp nhau mặc thiết bị khung xương quân dụng, Tương Bạch Miên không hề dừng đòn tấn công ra phía ngoài.

Cô thả ống phóng rốc-két tác chiến đơn binh "Tử Thần" xuống, cầm súng phóng lựu "Bạo Quân" lên, lúc thì phóng lựu đạn về phía chiếc xe việt dã màu nâu, lúc thì tấn công về phía ven đường không bóng người.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Trong tiếng nổ mạnh liên tiếp, chiếc xe việt dã màu nâu buộc phải rời xa tuyến đường truy đuổi, cách xe jeep ngày càng xa, công dân của thành phố Ban Sơ ở xung quanh lại thông qua các cách thức khác nhau để báo cho "Bàn tay trật tự".

Đây chính là mục đích của Tương Bạch Miên, kéo phía chính quyền thành phố Ban Sơ vào.

Tiểu đội của họ đương nhiên là sợ bị bắt, nhưng có lẽ đám tập kích họ cũng sợ!

Ít nhất nhìn từ tình huống trước mặt, người tập kích không phải là cường giả của thành phố Ban Sơ, có xác suất không nhỏ đến từ tổ chức bí ẩn, nguy hiểm, muốn diệt trừ mọi đầu mối về nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt.

So với họ, "Tổ điều tra cũ" trong mắt chính quyền thành phố Ban Sơ không đáng kể chút nào, dù sao bí mật nên tiết lộ cũng đã bị tiết lộ rồi.

Tương Bạch Miên biết điểm dừng, không oanh tạc nữa, nói với Bạch Thần:

"Đến chỗ Tiểu Xung."

Đây là bước tự cứu thứ hai của họ.

Lúc đối mặt với người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" mà họ không biết cái giá phải trả của hắn, thì chỉ dựa vào năng lực bản thân và bản lĩnh tạo ra hỗn loạn, rất có khả năng không thể tránh thoát, giờ phút này, chỉ có bốn người trong thành phố Ban Sơ là có thể giúp đỡ họ.

Một là Đỗ Hoành, nhưng "Tổ điều tra cũ" hoàn toàn không biết vị học giả đồ cổ này hiện đang ở đâu.

Hai là đại sư từ bi hỉ xả Thiện Na Già và "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" mà hắn đại diện, nhưng "Tổ điều tra cũ" cũng không rõ lắm Thiện Na Già đi đâu làm việc, mà miếu Sikhara tổng bộ của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" hiện giờ đang rơi vào trạng thái dị thường, thái độ của các "Người viên giác" còn lại cũng không rõ, Tương Bạch Miên không dám mạo hiểm.

Ba là tướng quân Forcas đã hứa sẽ cung cấp sự trợ giúp, nhưng, với cục diện trước mặt, "Tổ điều tra cũ" đến thẳng khu Kim Bình Quả có lẽ sẽ bị kiểm tra trước khi tiến vào, chưa biết chừng trước khi gặp được tướng quân Forcas, thì đã bị những cường giả khác của thành phố Ban Sơ "đánh gục" hoặc trực tiếp dẫn độ đi.

Bốn, đương nhiên là Tiểu Xung, người xưng là "Vua của vô tâm giả" này, cậu ta ở khu Hồng Cự Lang, cách miếu Sikhara không tính là gần, nhưng không đến mức quá xa.

Bạch Thần chắc chắn cũng nghĩ ra những điều này, điều khiển xe jeep, để nó rẽ về phía khu Kim Bình Quả.

Tiểu Xung ở ngay trên một con phố giữa đường đi.

Trong lúc xe chạy, Long Duyệt Hồng đã mặc xong thiết bị khung xương quân dụng, đưa ra một lời thỉnh cầu bằng giọng "yếu ớt":

"Có thể tắt loa đi được không?"

Cảm giác buồn tiểu của họ ngày càng rõ rệt theo tiếng "xi" liên tục vang lên.

"Garibaldi" Giuseppe đang nghĩ có cần đi tiểu luôn trong quần không.

Ở phương diện này, hắn ta đã sớm không còn tôn nghiêm nữa, không có cảm giác ngại ngùng. Lúc trước hắn ta bị trói để cai nghiện, trong trạng thái cả người không ổn, thỉnh thoảng cũng không nhịn được mà đại tiểu tiện ra quần, cũng may, miếu Sikhara có cung cấp "dịch vụ" giặt quần áo.

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Tắt đi đi."

"Trạng thái hiện giờ là đủ rồi."

Mức độ buồn tiểu hiện giờ của họ đủ để đánh thức họ khỏi giấc ngủ, nếu để thêm nữa, hậu quả "không tưởng tượng nổi".

Lần này Thương Kiến Diệu không tỏ ra tiếc nuối gì, nghe lời lập tức tắt loa và máy thu âm xách tay đi.

Xe jeep chạy một lúc trên đường, đã hoàn toàn bỏ rơi chiếc xe việt dã màu nâu.

Trong quá trình này, họ không tiến vào giấc ngủ cũng như không nằm mơ nữa.

Nhưng đám người Long Duyệt Hồng không hề thả lỏng và sơ ý, họ biết sự khủng khiếp của người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh".

Mà vị đang âm thầm thao túng mọi thứ mới thể hiện hai loại năng lực là "Cưỡng chế đi vào giấc ngủ" và "Giấc mơ chân thật", loại thứ ba vẫn còn là bí mật.

Mặt khác, đám người Tương Bạch Miên cũng không dám khẳng định người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" chỉ có ba loại năng lực.

Trong trạng thái căng thẳng, thời gian trôi qua vô cùng chậm, không biết qua bao lâu, xe jeep rốt cuộc cũng lái vào con đường mà Tiểu Xung đang ở.

Long Duyệt Hồng thấy thế, chợt thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, một quả tên lửa không biết từ đâu bay đến, đáp thẳng xuống đầu xe jeep!
Bạn cần đăng nhập để bình luận