Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 507: Giọng nói kỳ lạ

"Là trực tiếp thay đổi ký ức sao?" Tương Bạch Miên dùng tay trái đỡ khuỷu tay phải, còn năm ngón tay phải thì đặt ở chóp mũi.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp:

"Tôi chưa từng so sánh người bị thôi miên và người bị thay đổi ký ức có gì khác nhau, không thể khẳng định."

Hứ, bây giờ là Thương Kiến Diệu cẩn trọng... Tương Bạch Miên ngồi đó, vừa suy tư vừa nói:

"Nếu một vài người trong nội bộ nhà họ Triệu quả thực có liên quan đến việc "Giáo dục phản tri thức" ám sát Hứa Lập Ngôn, thì chuyện ở trang trại rất có thể là do "cha xứ" thật tự tay làm, nhưng, với tính cẩn thận của ông ta, bản thân sẽ không ở trong trang trại, mà trốn ở một nơi nào đó gần đấy, lẳng lặng quan sát tất cả."

Thương Kiến Diệu cũng làm ra động tác giống hệt Tương Bạch Miên:

"Vậy phải giải thích thế nào về chuyện đám người Triệu Thủ Nhân bị thay đổi ký ức?"

"Có lẽ là ban đầu, khi khống chế trang trại, ông ta từng xuất hiện, sau đó chỉ để lại một con rối kiểu "cha xứ" giả." Tương Bạch Miên có cảm giác bị khiêu khích, nói tường tận suy đoán của mình: "Người vào điều tra trang trại, có lẽ là bị "thôi miên" chứ không phải là thay đổi ký ức. Còn những người đứng bên ngoài quan sát, bởi vì không bị phát hiện cho nên không ảnh hưởng."

Không đợi Thương Kiến Diệu đưa ra nghi vấn, cô đã tự mình phát hiện ra một vấn đề:

"Nhưng rốt cuộc "Giáo dục phản tri thức" muốn làm gì? Nếu định dùng trang trại của nhà họ Triệu làm cứ điểm, từ đó thu được lợi ích, họ hoàn toàn không cần phải làm đến mức đoạn tuyệt như thế. Trong chuyện này, điểm quan trọng nhất là không để cho gia chủ nhà họ Triệu nghi ngờ, như vậy, những việc điều tra tiếp theo sẽ vô cùng bất lợi cho việc họ ngủ đông. Đổi lại là tôi, chắc chắn sẽ cắt xén một phần nộp lên trên trước, coi như phí hao tổn hợp lý, mưa dầm thấm đất. Làm một mẻ kiểu này, ai mà không nghi ngờ chứ?"

"Nếu họ chỉ muốn xâm chiếm, làm lớn mạnh giáo phái thì cách này cũng không thông minh. Nếu là tôi, trực tiếp thay đổi ký ức của thành viên, trong thời gian ngắn bán mấy người trong trang trại đi, sau đó mặc kệ, đổi một người khác ra mặt, cầm tiền có được do bán trang trại lại quang minh chính đại mua trang trại khác..."

Nói đến đây, Tương Bạch Miên phát hiện ánh mắt Thương Kiến Diệu nhìn mình hơi là lạ, chợt "ơ" một tiếng, bất giác bảo vệ hình tượng sáng láng của tổ trưởng:

"Tôi chỉ đổi một cách suy xét thôi, đặt mình vào góc độ của nhân vật phản diện để phân tích vấn đề, cũng không phải thực sự muốn làm như vậy. Xì, ý của tôi là, bình thường ngay cả suy nghĩ kiểu này tôi cũng không có, chỉ là ở trong tình huống này mới có thể dựa theo logic chặt chẽ, đưa ra các suy đoán khác nhau."

Thương Kiến Diệu gật đầu:

"Nhìn khẩu hình của tôi."

Nói xong, anh không phát ra âm thanh nào, miệng há ra ngậm lại vài lần.

"Tôi không biết cách đọc khẩu hình!" Tương Bạch Miên giận dữ nói.

Ngoài miệng thì nói như vậy, thực tế cô lại mấp máy môi, dường như đang bắt chước lại biểu hiện vừa rồi của Thương Kiến Diệu.

"Giáo dục phản tri thức? Anh muốn nói là "Giáo dục phản tri thức"?" Tương Bạch Miên thử thăm dò đáp án.

Thương Kiến Diệu nở nụ cười, vỗ tay nói:

"Đúng rồi!"

"Ý của anh là, "Giáo dục phản tri thức" làm ra hành vi không mang theo trí thông minh, đều không có gì kỳ lạ?" Tương Bạch Miên không tán đồng lắm, lắc đầu: "Nhưng căn cứ vào giáo lý của "Giáo dục phản tri thức", lãnh đạo phải giữ đầu óc, suy xét thay cho giáo chúng, cũng vẫn khá thông minh, ừm, "cha xứ" thật là một ví dụ."

Thương Kiến Diệu nghiêm túc nói:

"Ngu ngốc sẽ lây nhiễm."

"Anh chứng minh cho tôi xem!" Tương Bạch Miên bất giác phản bác một câu.

Thương Kiến Diệu bèn lên tiếng:

"Cô xem..."

"Dừng!" Tương Bạch Miên lập tức cắt ngang anh, giơ tay lên day trán, nói ra suy đoán của mình: "Tôi cho rằng "Giáo dục phản tri thức" muốn dùng trang trại của nhà họ Triệu làm cứ điểm, mưu tính chuyện gì đó, đây cũng là hành động ngắn hạn, cho nên không cần lo lắng sẽ bị bại lộ, có thể giải quyết chuyện trước mắt."

"Họ đang in rải truyền đơn ở đó?" Hai mắt Thương Kiến Diệu sáng lên.

Anh dường như rất hứng thú với rải truyền đơn đầy lỗi chính tả của "Giáo dục phản tri thức".

Tương Bạch Miên từ mép giường đứng dậy, vừa đi về phía cửa, vừa trả lời:

"Có lẽ."

Thương Kiến Diệu cũng đứng lên theo cô, đi từng bước ra ngoài.

"Anh không hỏi tôi đi đâu à?" Tương Bạch Miên giơ tay ấn lên chốt cửa, cười tủm tỉm hỏi.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc trả lời:

"Tôi cũng không phải là Long Duyệt Hồng."

"Vậy thì anh nói xem tôi muốn đi đâu, muốn làm gì?" Tương Bạch Miên mỉm cười hỏi.

Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút rồi nói:

"Đòi thêm tiền!"

Tương Bạch Miên khẽ nhướng mày, để lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:

"Nếu liên quan đến "Giáo dục phản tri thức", quả thực cần phải nói chuyện với nghị sĩ Triệu, bảo ông ta chuẩn bị tâm lý có thể sẽ phải tăng giá, đồng thời cũng xem xem ông ta có thể tìm được sự giúp đỡ nào ở thành phố Ban Sơ, tốt nhất là một nhân vật có thực quyền căm thù "Giáo dục phản tri thức" đến xương tủy."

Nếu kết quả đánh giá cuối cùng là mức độ nguy hiểm rất cao, cô sẽ cân nhắc đến việc trực tiếp từ bỏ, dù sao "Giáo dục phản tri thức" cũng là một thế lực lớn, trong tình huống không liên quan đến nhân viên chính, chọc vào một đám điên không có trí thông minh như thế không phải là một chuyện sáng suốt.

Lúc này, Thương Kiến Diệu chẳng hiểu sao lại phun ra một câu:

"Không biết giáo phái Lò Luyện có liên quan gì đến "Giáo dục phản tri thức" không?"

Tương Bạch Miên "hử" một tiếng:

"Tôi sẽ không trực tiếp đi tìm Ranst, chúng ta quay về gửi điện báo cho nghị sĩ Triệu."

Nói xong, cô vặn nắm đấm cửa, mở cửa ra ngoài.

Hai người đi xuống, tạm biệt Ranst, quay về xe jeep.

Nghiêng đầu liếc nhìn phòng tắm Harvest, Tương Bạch Miên cảm khái từ tận đáy lòng:

"Tắm hơi một lúc, ngâm nước nóng, thực sự rất thoải mái, cảm thấy cả người đều thư giãn, ừm, sau này nhất định phải đưa đám Tiểu Bạch đến đây thử mới được."

Vẻ mặt của Thương Kiến Diệu đột nhiên trở nên khó xử, có vẻ như đang vắt óc suy nghĩ.

Không đợi Tương Bạch Miên hỏi, anh chủ động nói:

"Gnawa có thể chịu được phòng tắm hơi không?"

"Việc này tôi không rõ lắm..." Tương Bạch Miên không thành thạo về người máy lắm.

Xe jeep chậm rãi chuyển động, lái vào trong phố chính của thành phố, nhưng nó không quay về khu Thanh Cảm Lãm hướng tây bắc thành phố Ban Sơ, mà đi thẳng đến cửa ra phía cực nam của thành phố, khu Kim Mạch Tuệ.

"Thời gian còn sớm, có thể quan sát hoàn cảnh xung quanh trang trại của nhà họ Triệu, chúng ta không làm điều tra gì cả, chỉ làm quen địa hình thôi." Tương Bạch Miên thuận miệng giải thích.

Xe jeep của họ đã cải trang sau khi thành phố Cỏ Dại bạo loạn, không cần sợ người của "Giáo dục phản tri thức" có thể nhận ra.

Thương Kiến Diệu nghe vậy, thở dài:

"Đáng tiếc Tiểu Hồng không đi theo."

Ý của anh là, nếu Tiểu Hồng đi theo, việc làm quen địa hình đơn giản sẽ phát triển thành trực tiếp xung đột? Anh quá xem trọng Tiểu Hồng rồi, bao nhiêu ngày trước cũng không có chuyện gì? Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, từ bỏ việc phản bác.

Hơn ba giờ chiều, xe jeep trở về khách sạn Ugo, đỗ ở chỗ hôm qua.

Liếc thấy bên cạnh có thêm một chiếc xe việt dã màu xám, Tương Bạch Miên cười nói:

"Đám Tiểu Bạch cũng quay về rồi."

Thương Kiến Diệu tỉ mỉ kiểm tra lại tình trạng xe việt dã, không biết là tiếc nuối hay thở phào, nói:

"Không có vết đạn."

Tương Bạch Miên không thèm để ý đến anh, xoay người đi vào khách sạn.

Trong đại sảnh, quầy tiếp tân không có ai, căn phòng đối ứng với nó ở bên kia đang đóng chặt cửa.

Trong lúc Tương Bạch Miên nhíu mày, Thương Kiến Diệu đã chuồn vào, dường như muốn đi vào quầy tiếp tân, giả vờ làm ông chủ khách sạn.

Ê... Tương Bạch Miên không dám lớn tiếng gọi, chỉ đành bước nhanh hơn, cố gắng đuổi theo Thương Kiến Diệu, không để anh có cơ hội tự do phát huy.

Hai người một trước mộ sau đi vòng qua quầy tiếp tân, Tương Bạch Miên giơ tay ngăn lại hành động tiếp theo của Thương Kiến Diệu.

Đúng lúc này, cô nghe thấy đằng sau cánh cửa đóng chặt vang lên tiếng "hừ hừ".

Giống như dã thú đang rên rỉ, gầm gào.

Trên mặt Tương Bạch Miên chớp mắt không còn biểu cảm nào, cô nghiêng tai, cố gắng nghe động tĩnh trong căn phòng kia.

Trong cảm ứng của cô, bên trong chỉ có tồn tại tín hiệu điện của một sinh vật cỡ lớn.

Âm thanh "hừ hừ" lại vang lên lần nữa, sau đó hoàn toàn biến mất.

Đằng sau cửa gỗ yên tĩnh lại.

Tương Bạch Miên chợt có linh cảm, nháy mắt với Thương Kiến Diệu, bản thân thì rón rén ra khỏi quầy tiếp tân, về đại sảnh.

Thương Kiến Diệu bắt chước điệu bộ của cô, nhanh chóng cách xa căn phòng kia với tốc độ nhanh hơn.

Hai người vừa tụ tập lại với nhau, bày ra tư thế đi lên cầu thang, thì cánh cửa gỗ kia kẹt một tiếng mở ra.

Ông chủ khách sạn Ugo bước ra, mái tóc hơi vàng và bộ quần áo làm bằng sợi đay của ông ta hơi ẩm ướt, dường như đã toát ra khá nhiều mồ hôi, còn có vài nếp nhăn, gương mặt hơi đen do phơi nắng của ông ta lại tái nhợt.

Ông ta nhìn Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu, hỏi bằng giọng chậm rãi:

"Có chuyện gì không?"

Thương Kiến Diệu bấy giờ đáp lại:

"Quầy tiếp tân không có người, rất dễ bị trộm cuỗm mất đồ."

Ugo gật đầu:

"Không cần lo lắng, trộm cắp ở khu vực này tôi đều biết."

"Xem ra chúng tôi lo lắng quá rồi." Tương Bạch Miên cười, lôi Thương Kiến Diệu đi.

Quay lại tầng hai, Tương Bạch Miên nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu, thấp giọng hỏi:

"Anh nhận thấy bên trong khác thường nên mới qua đó?"

Thương Kiến Diệu lắc đầu:

"Tôi chỉ muốn giữ quầy tiếp tân thay ông ta một lúc thôi."

Tương Bạch Miên hết lời chống đỡ.

Hai người nhanh chóng trở về phòng 202, nghỉ ngơi một chút đợi Bạch Thần, Long Duyệt Hồng và Gnawa qua gõ cửa.

Trao đổi xong những gì xảy ra hôm nay, Tương Bạch Miên cười thở phào một hơi:

"Ít nhất sắp tới không phải lo không có tiền sinh hoạt."

"Ừm, ngày mai lấy 100 Orey ra làm tiền thế chấp, chuộc súng chống tăng "Tử thần" về, ở thành phố Ban Sơ, vẫn phải cố gắng đảm bảo đủ hỏa lực."

100 Orey chắc chắn không mua được một chiếc xe mới hoàn toàn, nhưng để thế chấp một chiếc xe việt dã tuổi tác đã hơn bảy mươi, còn từng được đại tu qua thì đủ rồi.

Quyết định xong chuyện này, Long Duyệt Hồng do dự hỏi:

"Thật sự muốn giải quyết chuyện của "Giáo dục phản tri thức"?"

"Nếu mặc kệ, e rằng ở thành phố Cỏ Dại cũng sẽ xuất hiện biến cố như thế, sau đó cuốn chúng ta vào." Người trả lời là Bạch Thần.

Tương Bạch Miên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng không lên tiếng trêu chọc.

Cô cũng cho là thế, dù sao "Giáo dục phản tri thức" luôn ít làm một vài chuyện xấu liên lụy đến số lượng lớn người.

Đương nhiên, có giải quyết được hay không thì vẫn phải xem mức độ nguy hiểm rồi mới quyết, nếu thực sự quá nguy hiểm, có thể cân nhắc đến việc tố cáo lên các ban ngành liên quan ở thành phố Ban Sơ.

Thương Kiến Diệu cũng cười:

"Đả kích tà giáo là trách nhiệm của mọi người!"

Bốp bốp bốp, người vỗ tay là Gnawa.

Thương Kiến Diệu liên tục cảm ơn sự cổ động của ông ta.

Vài giây sau , Tương Bạch Miên nhìn về phía Bạch Thần, nghiêm mặt hỏi:

"Cô hiểu biết thế nào về ông chủ khách sạn này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận