Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 806: Suýt nữa thì

Bên kia khe hở, vô số cái bóng xếp chồng lên nhau, xuất hiện trạng thái chen lấn ra bên ngoài, dường như muốn xuyên qua lá chắn để duỗi tới, mà trong khe hở của họ, một lượng lớn ánh sáng nhạt lóe lên, "thả" bóng tối ra.

"Xúc tu vô hình" của Welf vừa đọc đến nơi này, lập tức đứng im bất động, giống như sinh vật gặp phải thiên địch, con người bị nòng súng chĩa vào thái dương.

"Xúc tu vô hình" bắt đầu run dậy, Welf ngồi trên chiếc xe tải loại nhỏ cách đó mấy chục mét, sắc mặt trở nên trắng bệch, miệng phát ra âm thanh lách cách.

Sau khi ủ nỗi sợ hãi trong một thời gian ngắn ngủi, hắn không thể kiềm chế nổi nữa, hét ầm lên: "Không!"

"Tha cho tôi đi!" Hắn lập tức thu hồi bốn xúc tu đang vươn ra, muốn thoát khỏi khe hở khiếp dị thường kia.

Phản ứng dữ dội như thế, rõ ràng như thế, cho nên Welf cũng không che giấu được động tĩnh đang đọc ký ức của Thương Kiến Diệu nữa.

Trong cứ điểm của "Giáo phái Chân Ngã", Thương Kiến Diệu đang gặm bánh mì yến mạch đột nhiên dừng lại.

Anh cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, dường như có ai đó đang hét lên chói tai.

Mà giữa những người thức tỉnh với nhau, một khi có sự tương tác về mặt thực chất như vậy, sự tồn tại của hai bên không còn là bí mật nữa.

Chỉ chớp mắt, Thương Kiến Diệu đã bắt được gọi là nguồn của sự bất thường.

Đó là một luồng ý thức nhân loại cách đó mấy chục mét!

Thương Kiến Diệu vừa ném chiếc bánh mì yến mạch trở về bàn, vừa nghiêng đầu, hô lên với Bạch Thần:

"Đưa "Ngọc sáu giác quan" cho tôi!"

Cùng lúc đó anh khóa được luồng ý thức nhân loại đó, sử dụng "Thanh niên văn học" với hắn.

Anh bước đầu đoán đoán đây chính là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" lĩnh vực "Mạt Nhân" yếu đuối nhát gan kia.

Trong chiếc xe tải loại nhỏ, Welf vừa lấy lại bình tĩnh, định khởi động ô tô rời khỏi khu phố này, đột nhiên trở nên ủ rũ.

Hắn cảm thấy mình rất thất bại, không nhịn được lẩm bẩm ngay tại chỗ:

"Sinh ra là một con người, tôi rất ân hận..."

Trong lúc Welf đang thương cảm bản thân, Bạch Thần nghe thấy tiếng hô của Thương Kiến Diệu.

Cô không do dự, ném "Ngọc sáu giác quan" tới.

Sau khi làm xong động tác này, cô thở phào một hơi thật dài, dường như đã thoát khỏi trải nghiệm không tốt nào đó.

Mà sở dĩ Thương Kiến Diệu lấy "Ngọc sáu giác quan" chứ không phải là dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" vì là căn cứ vào khoảng cách.

Dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" có thể trực tiếp khiến tim mục tiêu ngừng đập, cướp đi tính mạng của hắn, nhưng chỉ có thể ảnh hưởng đến nhân loại trong phạm vi bốn mươi mét, mà ở phương diện này "Ngọc sáu giác quan" lại đạt tới một trăm hai mươi mét.

Hiện giờ, mục tiêu mà Thương Kiến Diệu định vị được nằm trong khoảng từ sáu mươi đến tám mươi mét!

Nói từ một phương diện khác, "Ngọc sáu giác quan" trực tiếp cướp đoạt ý thức không kém tim chợt ngừng đập bao nhiêu, cũng có thể dùng một đòn đánh tan năng lực chiến đấu của kẻ địch.

Vấn đề duy nhất là nó chỉ có thể dùng như vậy ba lần, nhưng Thương Kiến Diệu không quan tâm.

Sau khi dùng tay trái bắt được "Ngọc sáu giác quan", Thương Kiến Diệu không chút do dự, bắt đầu xoay chuỗi tràng hạt này.

Khác với lúc trước cần phải nói ra tên năng lực tương ứng mới có thể phát huy được tác dụng, bây giờ "Ngọc sáu giác quan" đã dung hòa khí tức dị thường từ thánh địa môn Phật môn công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn, chỉ cần nghĩ trong đầu và kích hoạt là có thể sử dụng, đơn giản hóa rất nhiều.

Thời khắc mấu chốt, không biết là Thương Kiến Diệu nào nghĩ tới một vấn đề: Nếu như chúng ta lần lượt để trong đầu cùng nghĩ đến "cướp đoạt thị giác", "cướp đoạt thính giác", "cướp đoạt khứu giác", "cướp đoạt xúc giác", "cướp đoạt vị giác", "cướp đoạt ý thức", cũng kích hoạt thật nhanh chuỗi tràng hạt này, vậy cuối cùng năng lực nào sẽ bị kích hoạt?

Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lý trí" nhanh chóng áp chế tư duy nhảy cóc, định phát ra âm thanh "cướp đoạt ý thức" từ đáy lòng.

Đúng lúc này, anh chợt cảm thấy "Ngọc sáu giác quan" trong tay trở nên lạnh lẽo.

Không còn là chuỗi tràng hạt do gỗ tạo thành, mà giống với ngọc lưu ly được nung mà thành.

Trước mắt Thương Kiến Diệu lóe lên ánh sáng màu xanh biếc, trong ánh sáng có từng cảnh tượng biến ảo ra.

Trong những cảnh tượng này, Thương Kiến Diệu thành công sử dụng "Ngọc sáu giác quan", cướp đoạt ý thức của mục tiêu.

Sau đó, anh lấy dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" từ chỗ Tương Bạch Miên, nhảy ra từ cửa sổ, chạy đến khu vực có kẻ địch.

Ở nơi đó, người thức tỉnh lĩnh vực "Mạt Nhân" đã hôn mê, xuất hiện sự hỗn loạn nhất định, người thức tỉnh lĩnh vực "Cán Cân Vàng" am hiểu ẩn nấp để bóng dáng mình hiện ra.

Thương Kiến Diệu Tiến vào phạm vi bốn mươi mét, định vị được cô gái này, trực tiếp phát động năng lực của "Thiên sứ sinh mệnh".

Không ngoài dự liệu, trái tim của mục tiêu chợt ngừng đập, ngã xuống.

Thương Kiến Diệu mỉm cười, rút súng lục ra, bóp cò về phía hai người thức tỉnh.

Trong tiếng pằng pằng, những kẻ địch kia lần lượt mất đi sinh mạng.

Những cảnh tượng này đảo mắt đã tan vỡ, một lần nữa ngưng đọng thành một bức hình.

Trong bức hình, Thương Kiến Diệu mở mắt.

Xung quanh anh, Tương Bạch Miên chết vì tim ngừng đập, Long Duyệt Hồng bị cướp đoạt ý thức, bị súng bắn chết, trên người Bạch Thần trúng mấy phát đạn, ánh sáng đỏ trong mắt Gnawa đọng lại, dường như không phát giác ra điều gì, cũng chưa từng phát hiện thấy gì.

Đây là... Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lí trí" giơ tay phải lên, tát cho mình một phát thật đau.

Bốp!

Trên mặt anh lập tức cảm thấy đau đớn, đầu óc mê muội vài giây mới trở lại bình thường.

Lúc này anh phát hiện tuy mình đang cầm "Ngọc sáu giác quan" trong tay, nhưng ý thức nhân loại mà bản thân định vị không phải là kẻ địch cách đó mấy chục mét, mà là Long Duyệt Hồng gần trong gang tấc!

Còn Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần lại hơi khép hờ hai mắt, ánh mắt đã mất đi tiêu cự.

Không biết họ đã rút ra "Liên hợp 202" mang theo bên người từ lúc nào, xem tư thế là định nhắm vào Thương Kiến Diệu.

"Mộng du!"

Thương Kiến Diệu lập tức hiểu rõ nguyên nhân cái chết của ông chủ Ugo: Sau khi bị "Ác mộng" ảnh hưởng, ông ta tiến vào trạng thái mộng du, dùng túi nilon khiến mình ngạt chết.

Ở phía khác, ánh sáng đỏ trong mắt Gnawa ngưng đọng lại, dường như đang ở thế giới khác, không thu được tính hiệu điện từ có dấu hiệu bất thường xung quanh.

Pằng pằng pằng!

Thương Kiến Diệu lắc người một cái, tránh thoát lượt bắn của các đồng đội.

Mấy viên đạn bắn vào mặt bàn, hoặc xuyên ra ngoài, chui xuống sàn nhà, hoặc đàn hồi trở lại, suýt chút nữa làm bị thương người trong nhà.

Trong tiếng súng chưa giảm thanh, đám người Tương Bạch Miên tỉnh lại, vẻ mặt có chút mờ mịt.

Thương Kiến Diệu không màng giải thích, chỉ có thể hô to một tiếng:

"Mộng du!"

Trong lúc giọng nói vang vọng, anh cho tinh thần vươn ra chỗ khu phố cách đó mấy chục mét, cố gắng định vị người thức tỉnh các bậc "Hành lang tâm linh" lĩnh vực "Mạt Nhân" kia một lần nữa.

Nhưng đối phương đã thay đổi vị trí, một lần nữa ẩn giấu ý thức của bản thân.

Mộng du? Tương Bạch Miên hơi đảo mắt, liên tưởng đến những gì ông chủ Ugo gặp phải, nhanh chóng hiểu ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Người mình bất tri bất giác bị "Ác mộng" ảnh hưởng, tiến vào trạng thái ngủ gật, sau đó bắt đầu mộng du, trong giấc mơ tương ứng, dưới sự dẫn dắt đã tấn công đồng đội của mình!

Nếu không phải Thương Kiến Diệu đúng lúc tỉnh lại, ngoại trừ Gnawa, có lẽ "Tổ điều tra cũ" không còn người nào hoàn chỉnh.

Mà điều khiến Tương Bạch Miên kinh hãi nhất chính là bản thân rõ ràng đã cho vi mạch phụ trợ theo dõi trạng thái cơ thể, một khi nhận thấy mình ngủ gật, sẽ điều động dòng điện cao áp trong cánh tay nhân tạo để ép mình tỉnh lại, nhưng lần này nó không có tác dụng.

Lúc mộng du, tuy trạng thái cơ thể cô đã có sự khác biệt nhất định so với bình thường, nhưng rõ ràng là không giống ngủ say.

Vì vậy vi mạch phụ trợ có công năng tương đối đơn sơ không thể nào phân biệt được.

Điều này khiến Tương Bạch Miên cảm thấy bản thân có cần phải kiếm một vi mạch phụ trợ cao cấp hơn từ "Thiên đường máy móc" để nâng cao tính năng cho cánh tay nhân tạo không.

Trong lúc đầu óc suy nghĩ thật nhanh, cô trầm giọng hô lên:

"Để bản thân trở nên mất đối xứng, sau đó giám sát động tĩnh bên cạnh nhau."

Vừa nói chuyện, Tương Bạch Miên vốn có cánh tay phải bị liệt vừa giữ tư thế tay trái cầm súng, chĩa về phía trước.

Cô đang muốn ép kẻ địch có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng kia xuất hiện.

Nếu không thì, có lẽ đối phương chỉ cần nhịn xuống khó chịu, là có thể dễ dàng tìm được cơ hội thành công. Tương Bạch Miên chưa từng quen biết người thức tỉnh cùng phương diện, không xác định cảm ứng tín hiệu điện sinh vật của mình có bị che chắn hay không.

Long Duyệt Hồng nghe vậy, kéo tay áo bên phải lên, để lộ ra một mảng lớn màu sắt đen.

Với hắn mà nói như vậy càng có thể phát huy được các loại chức năng của cánh tay người máy.

Và trong mắt người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng, một bên là cánh tay nhân loại, một bên là cánh tay máy móc, là hành vi phạm tội không thể tha thứ.

Bạch Thần cũng vén tay áo lên, lén lút sử dụng cánh tay nhân tạo "Giao nhân", phóng ra sóng âm vô hình về phía cửa và cửa sổ.

Cô một mặt muốn dựa vào sóng âm tìm kiếm kẻ địch đang ẩn nấp, giống như kĩ thuật Sonar phiên bản thô sơ, mặt khác là hy vọng đối phương lẻn vào qua cửa sổ và cửa chính sẽ bất tri bất giác bị sóng âm làm tổn thương.

Sau tiếng súng, Gnawa cũng trở lại bình thường, ông ta vừa dùng các loại biện pháp để tra xét tình hình xung quanh, vừa phát ra giọng nam trung mang theo cảm giác âm thanh điện tử hợp thành:

"Họ mượn sức mạnh của "Ác mộng", còn có thể bóp méo tín hiệu điện từ trong môi trường!"

Gồm cả ánh sáng.

"Thật là cẩn thận, ngay từ đầu đã dốc hết toàn lực, cũng may "Ngọc sáu giác quan" có chỗ đặc biệt, khiến tôi nhìn thấy trước tương lai không tốt." Thương Kiến Diệu đứng lên, một tay cầm tràng hạt, một tay cầm dây đai màu trắng.

Anh còn chưa tìm được luồng ý thức nhân loại đã định vị lúc trước, có điều việc này không trở ngại anh tự quấn nửa đầu bên phải của mình lại.

Anh muốn để mình không đối xứng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận