Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 466: Đồ nhát gan

Tương Bạch Miên cảm thấy bất đắc dĩ nhân hai, nhưng không làm ảnh hưởng đến trạng thái, chỉ thoáng thở dài.

Tinh thần của cô đã được rèn đúc đến rất cứng cỏi rồi.

"Có thể lấy tờ giấy này, mang về nghiêm cứu thêm." Cô lại lệnh cho Gnawa.

Nói xong, cô cúi đầu liếc nhìn đồng hồ:

"Thời gian không còn nhiều lắm, phải tranh thủ."

Ý của cô là phải mau chóng kiểm tra trong số đồ đạc ít ỏi trong phòng có thứ gì đáng để mạo hiểm lấy đi không.

Gnawa không dừng lại, lần lượt rũ chăn mỏng, vỗ gối đầu, lật đệm giường, nhưng không tìm được thứ khác.

Trong quá trình nhìn, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đều dốc toàn lực cảm ứng, nhưng không phát hiện ra sự bất thường.

Lúc Gnawa thu lại tờ giấy kia, đưa bàn tay kim loại màu bạc đen về phía viên dạ minh châu nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng xanh kia, Thương Kiến Diệu đột nhiên lên tiếng:

"Động, động rồi, thai động rồi."

Tương Bạch Miên phát hiện tinh thần mình vẫn còn chưa đủ cứng cỏi.

Cô không nhịn được thầm cảm thán một câu: Giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh" không hổ là tổ chức tôn giáo đầu tiên là Thương Kiến Diệu gia nhập, để lại dấu ấn rõ nét trên người anh ta.

Đương nhiên, Tương Bạch Miên cũng biết vì sao Thương Kiến Diệu lại nói vậy. Lúc ngón tay Gnawa vừa đụng vào viên dạ minh châu bằng mắt cá, ánh sáng màu vàng xanh trên vật phẩm chợt lóe lên một chút, yếu ớt đến mức rất dễ khiến người ta bỏ qua, hơn nữa bên trong còn có tín hiệu điện sinh vật cực kỳ khó phát hiện lóe lên rồi biến mất.

Thương Kiến Diệu nói tiếp:

"Có sự chuyển động của ý thức nhân loại rất rất yếu."

"Hiện giờ biến mất rồi."

Đây là kết quả do khí tức của những cường giả thăm dò đến chỗ sâu trong "Hành lang tâm linh" kết hợp với vật phẩm hiện thực? Có khả năng đến từ bản thân Diêm Hổ, cũng có thể đến từ thu hoạch nào đó trong phòng trên "Hành lang tâm linh"... Tương Bạch Miên vẫn luôn nhớ đến thời gian, không nói thêm gì:

"Cứ lấy trước đi, quay về nghiên cứu, chúng ta nên đi ra rồi."

Gnawa đã lấy găng tay cao su ra từ trước, bỏ viên dạ minh châu vào trong, buộc lại.

Sau đó, ba người nhanh nhưng không loạn lùi ra khỏi phòng, tắt đèn pin.

Đợi Gnawa đẩy quan tài về chỗ cũ, chặn lại lối vào hầm ngầm, Thương Kiến Diệu một lần nữa nâng nắp quan tài lên, đóng chặt lại.

"Tôi nghĩ Diêm Hổ chưa chắc đã thích anh làm vậy." Tương Bạch Miên vừa tính toán thời gian, vừa đứng xem Thương Kiến Diệu làm.

Thương Kiến Diệu hơi nâng hai tay, khẽ ngửa người, nhìn vào hư không nói:

"Khắp nơi đều là ảo mộng, cần gì phải nghiêm túc?"

Tương Bạch Miên vốn định đáp lại anh hai câu, nhưng thời gian không cho phép, chỉ đành dẫn dầu rút ra khỏi miếu thần có tên là "Diêm La Điện".

Trong doanh trại khách sạn, trong phòng có ánh đèn mờ nhạt.

Tất cả thành viên của "Tổ điều tra cũ" đều vây quanh bàn trà được coi là bàn ăn, nhìn chằm chằm vào viên dạ minh châu màu vàng xanh.

"Phải thử xem rốt cuộc có thể sinh ra hiệu quả gì." Tương Bạch Miên phá vỡ yên lặng, lên tiếng nói.

Ánh mắt của cô chuyển về phía Gnawa.

Sau bữa cơm, họ đã nghiên cứu tờ giấy kia, không phát hiện có chỗ nào đặc biệt.

Gnawa đưa bàn tay kim loại màu bạc đen cầm lấy viên dạ minh châu bằng mắt cá, chuyển động qua lại:

"Sử dụng như thế nào?"

Lúc ông ta cầm lấy dạ minh châu, Tương Bạch Miên lại cảm ứng được tín hiệu điện yếu ớt lóe lên rồi biến mất, nhưng ngoại trừ hiện tượng này thì không có gì cả.

"Thử cho tinh thần..." Tương Bạch Miên còn chưa dứt lời thì đã ngậm miệng lại.

Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết người máy thông minh không tồn tại thứ gọi là tinh thần, nhân loại có hay không cũng còn là một dấu hỏi!

Cô cân nhắc vài giây rồi nói:

"Dùng dòng điện kích thích một chút?"

Nghĩ đến là muốn làm, cô lập tức nói với Gnawa:

"Ông cầm, tôi thử."

Long Duyệt Hồng bất giác co rúm người lại phía sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách.

Nhưng thấy Bạch Thần và Thương Kiến Diệu không hề nhúc nhích, hắn lại cảm thấy có phải biểu hiện của mình quá nhát gan không, bèn ép bản thân lấy lại tư thế ban đầu.

Nhìn viên dạ minh châu màu vàng xanh trong lòng bàn tay Gnawa, Tương Bạch Miên giơ tay trái lên, khẽ nhấn một cái vào hư không.

Một tia điện màu bạc trắng vọt ra, xuyên qua khoảng cách ngắn ngủi, bắn thẳng vào mặt ngoài của mục tiêu.

Ánh sáng màu vàng xanh phát ra từ dạ minh châu có sự chấn động rõ ràng, tín hiệu điện yếu ớt ẩn trong nó một lần nữa hiện ra, trở nên hỗn loạn.

Nhưng mọi thứ lại nhanh chóng trở lại bình thường, không xảy ra chuyện gì.

"Không có hiệu quả à..." Long Duyệt Hồng không biết là thở phào hay là thất vọng.

Hắn không cảm thấy mình bị năng lực nào đó ảnh hưởng.

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu, suy tư phương án mới.

Lúc này, Thương Kiến Diệu chợt lên tiếng:

"Để tôi thử đi."

Tương Bạch Miên hơi trầm ngâm, nói:

"Cẩn thận một chút, ừm, đeo găng tay vào trước."

Cô lại nói với Gnawa:

"Anh theo dõi chút, nếu có gì bất thường thì lập tức kéo anh ta ra xa dạ minh châu."

"Đừng! Chúng tôi là chân ái!" Thương Kiến Diệu dùng giọng điệu người khác không nhận ra được có phải là đang nói đùa hay không để đáp lại.

Anh lập tức cầm lấy một chiếc găng tay cao su, đeo nó lên tay trái.

Sau đó, anh giơ bàn tay này nắm lấy viên dạ minh châu màu vàng xanh trong tay Gnawa.

Giống như lúc trước, Tương Bạch Miên cảm nhận được tín hiệu điện yếu ớt lóe lên rồi biến mất.

Thương Kiến Diệu nhìn viên dạ minh châu trong tay, nghiêm túc nói lý lẽ với nó:

"Mày chắc là từng nghe qua một câu, "minh châu phủ bụi", mày là một viên dạ minh châu, mấy chục năm ở dưới lòng đất, không ai ngắm nghía, không ai ngợi ca, chẳng lẽ không cảm thấy cô đơn sao?"

"Giờ, mày đã có cơ hội để tỏa ra hào quang thuộc về mình rồi..."

Nghe Thương Kiến Diệu lải nhải, Long Duyệt Hồng vừa buồn cười vừa sợ.

Buồn cười là tên này dường như cảm thấy mình thực sự có thể trao đổi với viên dạ minh châu, sợ là tên này thực sự có thể trao đổi thành công với một viên dạ minh châu.

Bạch Thần vẫn yên tĩnh ngồi xem bên cạnh bị động tác này của Thương Kiến Diệu làm cho choáng váng, khiến cô nhớ lại những người dân du cư hoang dã tinh thần thất thường gặp phải trước kia.

Đương nhiên, bản chất của Thương Kiến Diệu cũng không khác gì họ, chỉ là thêm một tờ giấy chứng nhận bác sĩ mà thôi.

Sau khi trao đổi hơn một phút, Thương Kiến Diệu "bất đắc dĩ" thở dài:

"Nó từ chối nói chuyện."

Nó không thể nói chuyện... Tương Bạch Miên vừa oán thầm xong, thì thấy Thương Kiến Diệu chuyển viên dạ minh châu vàng xanh kia sang tay phải.

Đó là bên tay không đeo găng tay cao su.

Tương Bạch Miên há miệng ra, cuối cùng không ngăn cản, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Gnawa chuẩn bị sẵn sàng.

Gnawa dùng hơn hai giây mới phân tích ra ánh mắt này có ý gì.

Thương Kiến Diệu cầm viên dạ minh châu màu vàng xanh ở tay phải, đôi mắt màu nâu thẫm bỗng trở nên sâu hơn.

Giây kế tiếp, Tương Bạch Miên cảm ứng được tín hiệu điện yếu ớt trong dạ minh châu hiện lên, nó tràn ra, trở nên vô cùng phức tạp, dường như đang đón lấy một ý niệm nào đó đáp xuống.

Long Duyệt Hồng đứng phắt dậy, run rẩy chạy ra khỏi phòng, lao về phòng bên cạnh, nằm lên giường, trùm kín chăn, cuộn mình lại.

"Ơ..." Tương Bạch Miên thấy cảnh này, đầu tiên là mờ mịt, sau đó mới hiểu ra.

Viên dạ minh châu sinh ra tác dụng!

Thương Kiến Diệu thoáng cúi đầu, nhìn viên dạ minh châu trong lòng bàn tay, vừa cười vừa nói:

"Hình như là khiến người khác trở nên nhát gan, vậy gọi là "đồ nhát gan" nhé."

"Có thể nhắm vào một người, cũng có thể bao phủ lên tất cả con người trong một phạm vi, nhưng hiệu quả sẽ kém đi nhiều."

Tương Bạch Miên nghe vậy thì hai mắt sáng lên:

"Năng lực này rất mạnh, cũng rất thích hợp với hành động lần này."

"Hành động chém đầu" sợ nhất là giữa chừng bị chặn lại hoặc là không tìm đúng người, có viên dạ minh châu này, chỉ cần có thể ra tay trước, thì lớp phòng ngự của Dimarco chỉ là thùng rỗng kêu to, thậm chí bản thân ông ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Thương Kiến Diệu tiếp tục nói:

"Cự ly lớn nhất khoảng một trăm hai mươi mét, hiện giờ có thể ảnh hưởng đến một phía khác của doanh trại khách sạn và chợ ngầm chợ Đá Đỏ."

"Ừm, việc này chắc chắn không thể sánh được với cường giả "Hành lang tâm linh" thật sự, nhưng như vậy cũng có thể tạo ảnh hưởng với họ rồi." Tương Bạch Miên căn cứ vào tình hình nắm được, đưa ra suy đoán.

Lúc này, cô nhạy bén phát hiện ra một vấn đề:

"Có phải dạ minh châu tối hơn trước một chút rồi không?"

"Đúng vậy." Gnawa so sánh số liệu trước và sau, đưa ra câu trả lời khẳng định.

Thương Kiến Diệu gật đầu theo:

"Giống như ăn kẹo vậy, ăn một lần thì ít đi một chút, không thể khôi phục, cũng có thể khiến tất cả sức mạnh bộc phát ra cùng một lúc, hiệu quả sẽ càng mạnh."

Lúc họ đang thảo luận, Long Duyệt Hồng ở phòng bên cạnh rốt cuộc tỉnh táo lại, buồn phiền xoay người xuống giường, trở về bên này.

Tương Bạch Miên nhìn hắn một cái, vừa cười vừa nói:

"Cũng không tệ lắm, bị vật phẩm cấp bậc "Hành lang tâm linh" ảnh hưởng mà có thể hồi phục nhanh như vậy."

"Cũng không nhát gan đến mức không khống chế được đại tiểu tiện." Bạch Thần bồi thêm một câu.

Cô vốn định dùng từ "vãi ra quần", nhưng phát hiện như vậy sẽ chọc vào nỗi đau của Long Duyệt Hồng, cho nên đổi sang từ ngữ trong văn viết.

Tinh thần Long Duyệt Hồng lập tức được trấn an rất nhiều, hắn ngồi xuống, hỏi đặc điểm năng lực của viên dạ minh châu.

Đợi Tương Bạch Miên nói xong, hắn tò mò nhìn tay phải của Thương Kiến Diệu:

"Không phải người thức tỉnh như chúng tôi cũng có thể sử dụng sao?"

"Thực tiễn sẽ cho nhận thức chính xác." Thương Kiến Diệu mỉm cười.

Long Duyệt Hồng nhớ lại bộ dạng nhát gan vừa rồi, lấy dũng khí nói:

"Vậy để tôi thử xem."

Thương Kiến Diệu lập tức đưa viên dạ minh châu màu vàng xanh kia ra.

Tương Bạch Miên cũng muốn biết đáp án vấn đề này, vội vàng nói Gnawa:

"Đề phòng bất trắc."

"Không thành vấn đề." Đôi mắt lóe lên ánh sáng lam của Gnawa nhìn chằm chằm vào Long Duyệt Hồng.

Long Duyệt Hồng nhận lấy viên dạ minh châu, chỉ cảm thấy nó không lạnh lẽo như tưởng tượng, ngược lại còn gần với nhiệt độ cơ thể người.

Hắn thử tập trung sự chú ý, ngưng tụ tinh thần, nhưng dù thay đổi rất nhiều cách thức cũng không thể kích thích được hiệu quả "đồ nhát gan" này.

"Xem ra không được rồi..." Cuối cùng, hắn lắc đầu thất vọng.

Đúng lúc này, trong doanh trại khách sạn có gió thổi qua, mang đến tiếng vù vù.

Lỗ tai Long Duyệt Hồng khẽ động đậy, cả người run lên, chợt quẳng dạ minh châu lại, trốn xuống dưới sô pha, cũng chính là phía sau Bạch Thần và Tương Bạch Miên.

Vài giây sau, hắn thở hắt ra, đứng dậy.

Thấy ánh mắt của đám người Thương Kiến Diệu đồng loạt nhìn về phía mình, mặt Long Duyệt Hồng chợt đỏ lên:

"Tôi, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, vừa rồi đột nhiên rất sợ, cảm thấy trong gió có vấn đề..."

Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ gật đầu một cái:

"Người không thức tỉnh không những không dùng được vật phẩm thần kỳ này, mà còn bị nó ảnh hưởng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận