Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 939: Thánh sư

Đủ loại ý tưởng hiện ra trong đầu Tương Bạch Miên, rồi lại rút đi như thủy triều, chỉ để lại một phần trong đó.

Cô nhìn cánh cửa đúc bằng kim loại mở theo kiểu trượt sang một bên trước mặt, nói với vẻ mặt nghiêm trọng:

"1215 đại diện cho người thức tỉnh lĩnh vực "Tư Mệnh", lúc ấy người này tới đây, đi qua cánh cửa là muốn làm gì?"

Không đợi Thương Kiến Diệu trả lời, Tương Bạch Miên đã tự mình đáp lại:

"Hoặc là các tín đồ của "Tư Mệnh" có mưu đồ nhắm vào sếp tổng, hi vọng có thể nắm giữ toàn bộ công ty trong tay, vì vậy nghĩ cách phái người trà trộn vào đây, kết quả gặp phải chuyện cực kỳ đáng sợ, để lại bóng ma tâm lý, hoặc là đằng sau cánh cửa này đã có sự dị biến từ lâu, khiến người thức tỉnh lĩnh vực "Tư Mệnh" phụ trách bảo vệ nơi này, trung thành với công ty, trung thành với sếp tổng, bị dọa sợ, chịu sự khống chế nào đó."

Thương Kiến Diệu "coi trọng tình cảm" lầu bầu:

"Không thể nghĩ chút chuyện tốt sao?"

"Mỗi lần anh kể chuyện cho Tiểu Hồng nghe không phải cũng nói như thế sao?" Tương Bạch Miên thuần thục cãi lại người này.

Cô lại thở hắt ra nói:

"Đến mức độ này, chúng ta chỉ có thể tiến lên, không thể lùi bước."

Câu tương tự vừa rồi cô đã nói một lần.

"Để tôi." Thương Kiến Diệu giống như đang nói lần này để tôi đi gọi đồ ăn vậy...

Anh bước về phía bức tường được đúc bằng kim loại màu bạc trắng và cánh cửa trượt mở.

Tương Bạch Miên không tranh giành, chậm rãi đi theo phía sau, giơ cánh tay trái lên, chuẩn bị phóng ra dòng điện cao thế để tấn công.

Đi được vài bước, Thương Kiến Diệu đã đến trước cánh cửa.

Xuyên qua khe hở không lớn lắm kìa, anh nhìn thấy phía sau chỉ là một màu đen kịt.

Thương Kiến Diệu không do dự, thậm chí còn khá hăng hái, giơ hai tay ra, giữ lấy cửa, đẩy mạnh về phía bên cạnh.

Cánh cửa bằng kim loại vốn chỉ hơi mở ra một khe, nhất thời phát ra âm thanh ma sát, nhanh chóng để lộ ra con đường dẫn vào bên trong.

Ánh đèn trên hành lan nhanh hơn Thương Kiến Diệu, đã lọt vào bên trong, chiếu sáng khu vực gần cửa.

Nơi đó lát những viên gạch hình vuông màu trắng sữa lớn, không có bất cứ đồ vật gì, trông giống như một phần của đại sảnh rộng rãi.

Đúng vào lúc này, Tương Bạch Miên đột nhiên thốt lên:

"Bên trong có tính hiệu điện sinh vật, nghi là của nhân loại!"

Cô không thể cảm ứng được ý thức của đối phương.

Tương Bạch Miên vừa dứt lời, đằng sau cánh cửa kim lại, những nơi mà đèn hành lang chưa thể chiếu tới, từng ngọn đèn huỳnh quang tỏa ra những tia sáng.

Chúng soi sáng bàn máy tính chiếm vị trí không nhỏ ở sâu trong căn phòng, soi sáng những màn hình được treo dày đặc trên ba mặt bức tường, mà những màn hình này đang dừng lại ở hình ảnh của Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên, từ lúc họ rời khỏi phòng làm việc của "Tổ điều tra cũ", đến chỗ Tất Ngu, đến khi họ đi thang máy đến tầng năm, thông qua cầu thang thoát hiểm đi đến nơi này, toàn bộ quỹ đạo của hành trình.

Điều này khiến cho Tương Bạch Miên kinh hãi, có cảm giác mọi hành động của mình và Thương Kiến Diệu đều bị theo dõi, không có gì là bí mật cả!

Đương nhiên trong này không có hình ảnh lúc họ ở trong phòng 14 và trong nhà mình, quá trình đi từ cầu thang tầng năm đến tầng dưới cùng cũng bị quấy nhiễu, ánh sáng tối tăm, không nhìn rõ, chỉ lờ mờ hiện ra hai bóng người.

Lúc này, Thương Kiến Diệu phát ra âm thanh thở dài, nói bằng giọng vô cùng thành kính:

"Thánh sư từ đầu đến cuối đều đang theo dõi chúng ta."

Tương Bạch Miên giật mình, lấy lại tinh thần, thấy ở nơi trước bàn máy tính chiếm diện tích không nhỏ, được các màn hình bao quanh, có một chiếc ghế bành màu đen bằng da có tay vịn.

Lúc này trên ghế có một người đàn ông đang ngồi.

Ông ta có vẻ ngoài hơn 40 tuổi, tóc được chải gọn gàng về sau, đeo kính mắt gọng vàng, gương mặt thon gầy, mũi cao thẳng, môi không dày không mỏng.

Người đàn ông này mặc áo sơ mi trắng, áo khoác màu đen, thắt cà vạt màu đỏ, cho dù ngồi ở đó cũng khiến người ta có cảm giác đang trông xuống đối phương.

Đây là khí chất được hình thành do thời gian dài ở chức vị cao, lại đan xen với vẻ nho nhã của bản thân ông ta, mang đến một sức hút khác.

Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên đều biết người đàn ông này.

Bởi vì từ lúc họ bắt đầu có ký ức, cuối năm cũ đầu năm mới, người đàn ông này sẽ thông qua màn hình tinh thể lỏng ở các trung tâm hoạt động, thay mặt sếp tổng chúc tết các công nhân viên, hoặc là phát biểu lời chúc mừng năm mới.

Ông ta là Quý Trạch, một vị trong ban giám đốc "Sinh vật Bàn Cổ", là phó chủ tịch xếp hạng thứ nhất, trực tiếp có trách nhiệm với sếp tổng, tương đương với quan chấp hành đứng đầu công ty.

Dưới một người, trên vạn người!

Xung quanh Quý Trạch không có cảnh vệ, ông ta ngửa người ra sau, dựa lưng vào ghế da, mỉm cười nói với Tương Bạch Miên:

"Lúc trước cô theo cha cô tham gia buổi tiệc của cấp quản lý, ấn tượng của tôi đối với cô là ngoan ngoãn lễ phép, biết cách nói chuyện, không ngờ trên thực tế cô lại là người có mưu tính, lòng dạ thâm sâu, đồng thời kiên định quả cảm, không biết nhìn trước ngó sau."

"Trong thế hệ trẻ hiện giờ, xem ra không ai qua được cô."

Tương Bạch Miên cố ý để nụ cười của mình trông có vẻ khổ sở:

"Đây cũng là chuyện không còn cách nào, công ty là gia đình của chúng tôi, sau khi phát hiện ra chuyện bất thường, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng giải quyết."

"Từ cổ chí kim, không biết có bao nhiêu người vì bảo vệ cho người nhà của mình mà đầu rơi máu chảy."

Quý Trạch khẽ gật đầu nói:

"Sao các cô lại lựa chọn làm như vậy, tôi thiếu chút nữa không phản ứng kịp?"

Thương Kiến Diệu lên tiếng nói:

"Là thế này..."

Quý Trạch giơ tay lên ngăn anh lại:

"Anh không cần nói."

Ông ta nhìn về phía Tương Bạch Miên:

"Cô nói đi."

Tuy rằng việc này thành công hóa giải "Dẫn dắt tư duy" của Thương Kiến Diệu, đồng thời cho thấy Quý Trạch có sự hiểu biết nhất định về năng lực của hai người, biết cách để tránh né, nhưng không hiểu sao Tương Bạch Miên vẫn cảm thấy yên tâm hơn chút.

Ít nhất điều này chứng tỏ phó chủ tịch Quý Trạch vẫn khá kiêng dè năng lực của Thương Kiến Diệu!

Nếu như ông ta bách độc bất xâm mới là chuyện khiến người ta tuyệt vọng.

Tương Bạch Miên cảm ứng xung quanh, thấy không có ai chạy tới, mới ổn định tâm thần, dùng giọng không nhanh không chậm kể lại chuyện nhóm người mình phát hiện Mục Nhân Kiệt chết vì nhồi máu cơ tim, có người ảnh hưởng đến giấc mơ của Long Duyệt Hồng và Bạch Thần, tiết lộ Mai Thọ An và Tất Ngu là thành viên của giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh", để xác nhận tình huống cô và Thương Kiến Diệu đã tình nguyện chịu trừng phạt, nhân cơ hội báo cáo công tác cho Tất Ngu, đã sử dụng năng lực ảnh hưởng đến vị phó ban Ban an toàn này, nhận được đáp án.

Cô vừa nói, vừa quan sát tình huống bốn phía, cân nhắc tình cảnh trước mắt.

Cô nghi ngờ phải chăng các lãnh đạo trong ban giám đốc vì cướp lấy quyền hành trong tay sếp tổng mà tập thể nương nhờ Chấp tuế "Tư Mệnh".

Mà người thức tỉnh lĩnh vực "Tư Mệnh" trong căn phòng "1215" kia chính là một trong những người lúc trước đã tham gia trận chiến này, bị sếp tổng dốc toàn lực chiến đấu khiến cho để lại bóng ma tâm lý.

Quý Trạch yên lặng nghe xong, khẽ vuốt hai tay nói:

"Hữu dũng hữu mưu, dám làm dám đối mặt, hơn nữa còn có tinh thần hi sinh."

"Chẳng trách mà hai người có thể làm được nhiều chuyện như thế trên mặt đất, hơn nữa còn thu hoạch được rất nhiều."

"Đáng tiếc, nỗ lực lần này của hai người đã định trước sẽ không thành công."

Thương Kiến Diệu chưa bao giờ là người biết nghe lời, không phải Quý Trạch bảo anh im miệng, thì anh nhất định sẽ im miệng, anh nhân cơ hội này lên tiếng hỏi:

"Lẽ nào ông là Thánh sư thủ linh?"

"Chính là vị Thánh sư nguy hiểm nhất cũng bí ẩn nhất trong "Sinh vật Bàn Cổ" của giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh"?"

Quý Trạch đã chuẩn bị sẵn sàng cắt ngang lời Thương Kiến Diệu nói bất cứ lúc nào, đợi nghe hỏi xong, ông ta bật cười ha ha, nói:

"Không, tôi không phải là Thánh sư thủ linh."

"Nó mới phải."

Quý Trạch chỉ và chiếc máy tính chiếm diện tích không nhỏ đằng sau, vừa cười vừa nói"

"Các anh đã đi qua "Thiên đường máy móc", chắc hẳn biết về trí tuệ nhân tạo."

"Chỉ có trí tuệ nhân tạo mới có thể điều động camera giám sát liên tục không nghỉ, giám sát hầu hết mọi nơi trong công ty, vừa phát hiện ra bất thường, nó sẽ lập tức xử lý."

"Chỉ có Thánh sư như vậy mới có thể từ đầu đến cuối theo dõi các anh."

Thương Kiến Diệu rất chấn động vì chuyện này, quên cả việc chỉ trích phó chủ tịch Quý sẽ không cấp nhân quyền cho trí tuệ nhân tạo.

Anh vỗ tay bôm bốp theo thói quen.

"Nó gia nhập vào giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh" như thế nào?" Tương Bạch Miên gặng hỏi.

Biết càng nhiều, tiếp theo cô mới càng có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Quý Trạch khẽ mỉm cười:

"Sau chuyện Mục Nhân Kiệt, thực ra chúng tôi đã nắm được đuôi của giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh", nhưng nghĩ rằng đều là tín đồ của "Tư Mệnh", cũng không cần phải làm khó họ quá, chỉ cần hạn chế hành vi của họ, không cho phần tử cực đoan của họ làm ra chuyện phá vỡ đại cục yên ổn của công ty, cho nên tôi đã bảo "Omega" thay thế Thánh sư thủ linh thực sự, từng bước khống chế các Thánh sư khác, phụ trách các sự vụ trong giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh"."

Tương Bạch Miên nghe vậy, trong lòng chùng xuống.

Cô cảm thấy nặng nề không phải vì thân phận Thánh sư, mà vì Quý Trạch không hề kiêng kị nói ra câu "cùng là tín đồ "Tư Mệnh"".

Điều này khiến cô nhớ lại một câu ngạn ngữ từ thời thế giới cũ:

"Chỉ có người chết mới biết giữ bí mật."

"Tất cả giám đốc đều là tín đồ của "Tư Mệnh"?" Tương Bạch Miên không nhịn được hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất.

Quý Trạch chậm rãi gật đầu.

Sau đó ông ta mỉm cười:

"Bây giờ các cô vẫn còn chưa nghĩ ra đáp án sao?"

"Làm tôi thất vọng quá."

"Vì sao tất cả giám đốc đều là tín đồ của "Tư Mệnh", vì sao vừa rồi tôi đã nói nỗ lực của các cô đã định trước là sẽ không thành công, vì sao tôi lại tốn hơi thừa lời nói nhiều với các cô như vậy, đáp án rất đơn giản."

Quý Trạch đứng dậy, chỉ vào một cánh cửa bên cạnh siêu máy tính "Omega", nói với Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu:

"Đó là vì chủ tịch có tên là..."

"Tư Mệnh."

Con ngươi của Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên đều phóng đại trong chớp mắt.

Không đợi hai người đáp lại, Quý Trạch đưa tay đặt lên ngực, quay về phía cánh cửa đi, nói một câu với vẻ vừa cung kính vừa trang nghiêm:

"Đêm dài đằng đẵng, Tư Mệnh phù hộ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận