Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 739: Quay về điểm khởi đầu

Thương Kiến Diệu nửa tăng lữ máy móc chuyển đôi mắt đang lóe ra ánh sáng đỏ về phía góc bảng giới thiệu nhân viên, tỉ mỉ quan sát.

Anh nhanh chóng phát hiện ra chỗ đó có vết keo dán, phân bổ ở năm chỗ.

Mà năm chỗ này hợp lại với nhau gần bằng cỡ của tấm ảnh bên cạnh.

Nói cách khác, ban đầu trên bảng giới thiệu nhân viên, vị trí này đã từng có một bức ảnh, nhưng không biết bị ai xé đi, hoặc là qua nhiều năm, keo dán dần dần mất đi tác dụng, khiến nó bị bong chóc ra, bay đi.

Thương Kiến Diệu đứng thẳng người, cầm đèn pin, chiếu xuống nền nhà, nghiêm túc tìm một hồi, nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy bức ảnh đó.

Kết hợp với đặc điểm của vết dán, anh bước đầu phán đoán ảnh chụp ở chỗ trống bị ai đó cố tình xé đi.

"Vì sao lại muốn lấy nó đi? Liên quan đến cái nhìn trong góc tối?" Thương Kiến Diệu nhìn quanh một vòng, cảm thấy việc này không phải do "Vô tâm giả" gây ra.

Chưa nói đến chuyện "Vô tâm giả" có cảm thấy hứng thú với những thứ như đồ ăn, quần áo, vũ khí hay không, với biểu hiện thiếu trí tuệ của họ, hẳn là không đến mức không lưu lại một chút đầu mối nào cả.

"Không, không thể loại trừ khả năng này." Thương Kiến Diệu vuốt cằm, tự phản bác mình: "Mọi người còn nhớ tình huống sau khi di tích đầm lầy Số 1 sáng đèn không? Bà cụ kia rõ ràng đã biến thành "Vô tâm giả", nhưng vẫn nhớ về nhà, xem sách của mình, dọn dẹp căn phòng, lau chùi bụi bẩn. Nơi đây là một trong năm đại thánh địa của Phật môn, có chỗ đặc thù là rất bình thường."

Không có căn cứ cụ thể không thể đưa ra được kết luận hợp lý, các Thương Kiến Diệu không lãng phí nhiều thời gian vào việc này, chiếu đèn pin về phía mấy "Vô tâm giả" đang bị hạn chế hoạt động của tứ chi, muốn lăn lộn cũng khó kia.

Anh chiếu đèn pin qua từng gương mặt của họ, lại so sánh với ảnh chụp của nhân viên trên tường, kết quả không có ai phù hợp.

Điều này chứng tỏ sự tồn tại của "cô gái chuyên gia" kia không phải là hiện tượng phổ biến, mà là tình huống đặc biệt.

Điều này khiến vấn đề của cô ta và bức ảnh biến mất càng trở nên khó giải thích.

Thương Kiến Diệu nửa tăng lữ máy móc suy nghĩ một hồi, lòng mang từ bi, không giết chết mấy "Vô tâm giả" này, cầm đèn pin và "Rêu băng" có gắn ống hãm thanh, quay trở về hành lang nhỏ.

Anh đang định quan sát tình hình xung quanh, quyết định tiếp theo sẽ đi về hướng nào, thì cả người đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, trở nên cứng nhắc.

Giống như có một cơn gió lạnh từ sâu trong Băng Nguyên thổi tới, khiến anh đông cứng ngay tại chỗ.

Mà không chỉ cơ thể anh bị đông cứng, ngay cả suy nghĩ cũng ngưng trệ!

Thương Kiến Diệu ngơ ngác nhìn phía trước, để mặc cơ thể xoay nửa vòng, hướng về phía bức tường.

Sau đó anh dùng sức, đập mạnh trán vào tường.

Rầm!

Thương Kiến Diệu mất đi tri giác, rơi vào hôn mê.

Không biết qua bao lâu, anh từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đã quay về khu vực lối vào bóng ma tâm lý này, cũng chính là nơi anh dùng biển quảng cáo đập chết một "Vô tâm giả".

"Xảy ra Lỗi hệ thống rồi?" Thương Kiến Diệu tỏ ý không hiểu.

Anh cho rằng vừa rồi bản thân gặp phải tập kích, gần như không thể nào chống đỡ, mà hậu quả của tình huống này không ngoài hai loại: Một, anh chết ở nơi này, chẳng khác nào tất cả tinh thần đều bị giam hãm trong bóng ma tâm lý, mà ngoài hiện thực, anh trở thành người thực vật hoặc chết bất đắc kỳ tử.

Hai, vết thương không đủ trí mạng, anh cố gắng hồi phục lại, dựa vào đạo cụ trên người và năng lực người thức tỉnh của mình, cố gắng trốn ra khỏi phòng "522", nhưng để lại vấn đề tinh thần nghiêm trọng.

Đương nhiên đây là sự phát triển bình thường, nghĩ rằng mình có mười người, các Thương Kiến Diệu cho rằng còn một kết quả nữa: Một trong các Thương Kiến Diệu tử vong ngay tại chỗ, để tạo cơ hội cho chín Thương Kiến Diệu còn lại, sau đó họ hy sinh thêm mấy người, rốt cuộc thoát ra được phòng "522", quay về "Hành lang tâm linh". Lúc này anh ở hiện thực sẽ sinh ra một bóng ma tâm lý khó có thể xóa nhòa, xuất hiện di chứng gần như không thể điều trị hết.

Mà hiện giờ, tình huống nào cũng không giống, sau khi hôn mê, các Thương Kiến Diệu lại bình yên quay trở về lối vào căn phòng "522", ngoại trừ hơi đau đầu, trán sưng đỏ một mảng thì không có gì đặc biệt.

Thương Kiến Diệu lập tức vuốt cằm:

"Việc này rõ ràng có sự kỳ dị, hôm nay đến đây thôi, ngày mai tìm Đại Bạch thương lượng xem sao."

Thương Kiến Diệu lí trí và tỉnh táo cho rằng những gì vừa gặp phải dường như là, là...

Một cách để cảnh cáo?

Số 11 khu C, tầng 495.

Đêm khuya thanh vắng, Long Duyệt Hồng mở to mắt, không sao ngủ được.

Nằm hồi lâu, hắn cảm thấy khát nước, xoay người xuống giường, cầm cốc tráng men của mình, mở nắp ra, uống ừng ực.

Cảm giác lạnh lẽo từ cổ họng hắn tràn ra ngoài, hóa thành những tia lạnh giá chui xuống dạ dày.

Điều này khiến hắn càng thêm tỉnh táo.

Ban đêm, "Sinh vật Bàn Cổ" vô cùng lạnh giá, nước để lâu khó tránh khỏi mất đi độ ấm, cho nên, cốc giữ nhiệt là thứ không thể thiếu trong các gia đình, đương nhiên trong tình uống không mua nổi hoặc không lấy được cốc giữ nhiệt, dùng phích nước nóng vừa uống vừa rót cũng là một sự lựa chọn, nhưng Long Duyệt Hồng lúc mới lớn, khí huyết còn dồi dào, đã tạo thành thói quen uống nước lạnh, đến nửa đêm vẫn làm vậy.

Thấy trong cốc đã hết nước, Long Duyệt Hồng cầm cốc tráng men, ra khỏi phòng, mục tiêu chính là phích nước nóng có vỏ bằng nhựa màu xanh đặt trên bàn ăn.

Đúng lúc này, hắn thấy cha mình - Long Đại Dũng từ trong nhà vệ sinh đi ra.

"Còn chưa ngủ à?" Long Đại Dũng ngáp một cái.

Long Duyệt Hồng "vâng" một tiếng, do dự rồi nói:

"Con đang suy nghĩ một vài chuyện."

"Chuyện gì?" Long Đại Dũng hỏi.

Long Duyệt Hồng hơi há miệng ra, ngập ngừng đáp:

"Bố ơi, nếu bố gặp phải một việc, nó rất có giá trị, nhưng có sự rủi ro nhất định, bố lựa chọn thực hiện hay là từ bỏ, sống một cuộc sống yên ổn?"

Long Đại Dũng trả lời theo bản năng:

"Bố nghe lời mẹ con."

Long Duyệt Hồng không biết nên hâm mộ, hãy nên cạn lời.

Thấy con trai không nói gì, Long Đại Dũng suy nghĩ một lát rồi nói:

"Cuộc sống hiện giờ của nhà chúng ta cũng có thể coi là yên ổn."

"Nhưng bố nhớ ông nội con từng nói với bố, khi ông còn nhỏ, cho dù trốn trong tòa nhà ngầm này, cũng không có cảm giác yên ổn, bởi vì bên cạnh có thể xuất hiện "Vô tâm giả" bất cứ lúc nào, bạn bè xấp xỉ tuổi ông, mười người thì chỉ còn sống được năm."

"Với cả, sau khi con gia nhập Ban an toàn, mẹ con chuyên đi làm quen với những gia đình có người là bộ đội tiền tuyến, nghe họ kể rất nhiều chuyện, ừm, số lượng bộ đội tiền tuyến tử vong nhiều hơn người mắc "Bệnh vô tâm" trong công ty rất nhiều."

"Bà ấy chưa bao giờ kể về những chuyện này, sợ con áp lực, sợ con lo lắng bố mẹ sầu não, việc bố mẹ có thể làm chỉ là cố gắng thả lỏng mỗi lần con trở về, ngày ngày đều vui vẻ."

Nói đến đây, Long Đại Dũng cảm khái một câu:

"Chúng ta có thể có được cuộc sống yên ổn như hiện giờ, phải thực sự cảm ơn sự hy sinh con và các công nhân viên ở tiền tuyến. "

Long Duyệt Hồng nghe vậy, trong lòng ngổn ngang trăm mối, không nhịn được thầm mỉa mai: Bố ơi, bố nói đông nói tây, một hồi thì tốt, một hồi lại xấu, con hoàn toàn không nghe ra đề nghị của bố là gì...

Long Đại Dũng nhìn hắn một cái:

"Dù sao con đưa ra quyết định nào cả nhà cũng đều ủng hộ con."

"Ừm... Nếu việc kia có tính rủi ro quả cao, vẫn từ bỏ thì hơn, nếu như con cảm thấy mình vẫn có thể chịu được, thì thử một lần đi, đừng khiến bản thân phải tiếc nuối."

Long Duyệt Hồng im lặng một hồi rồi nói:

"Con sẽ suy nghĩ thật kỹ."

Sáng hôm sau, trong phòng 14 tầng 647.

Thương Kiến Diệu kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua cho Tương Bạch Miên đã đến phòng làm việc từ sớm.

"Anh có ý kiến gì?" Tương Bạch Miên không lập tức hỗ trợ phân tích, mà hỏi về cảm giác của Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc suy tư một hồi, đáp:

"Cảm giác như bị tình tiết trong phim giết chết, hoàn toàn không có năng lực phản kháng."

Có phải anh chơi game nhiều quá rồi không? Long Duyệt Hồng cười nhạo cách đặt câu của Thương Kiến Diệu.

Đương nhiên, hắn không dám nói ra khỏi miệng.

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu, vừa nghĩ vừa nói:

"Phải chăng lúc trước chủ nhân căn phòng cũng gặp phải chuyện tương tự?"

"Nếu không thì, trải nghiệm của anh sẽ không rõ ràng đến thế, hơn nữa, nếu hắn thực sự gặp phải chuyện gì trong công ty thực phẩm Số 2, căn cứ vào việc số lượng lớn "Vô tâm giả" mang đến một bóng ma tâm lý, hẳn là đã sớm kết thúc sau khi hắn tiến vào "khu vực an toàn"."

"Chủ nhân căn phòng lên đến tầng ba, dọa cô gái kia chạy mất, sau khi nhìn thấy những tấm ảnh đó, tư duy cũng đột nhiên cứng lại, không thể nào khống chế được bản thân, tự đập đầu vào tường, khiến mình hôn mê bất tỉnh?" Long Duyệt Hồng cũng tham gia thảo luận, căn cứ vào lời nói của Tương Bạch Miên, đưa ra suy đoán.

Thương Kiến Diệu tiếp tục nghĩ theo phương hướng này:

"Vậy sau khi chủ nhân căn phòng kia bị ngất xỉu thì sao?"

"Cũng bị "đưa" về nơi ban đầu kia?"

Tương Bạch Miên chậm rãi lắc đầu:

"Hẳn là không phải."

Thấy Long Duyệt Hồng không hiểu vì sao mình lại nói như vậy, Tương Bạch Miên giải thích thêm:

"Thương Kiến Diệu đã thăm dò mấy ngày trong bóng ma tâm lý này, chỉ tìm được một tuyến đường hoàn chỉnh."

"Nói cách khác, nếu chủ nhân căn phòng bị đưa trở về điểm khởi đầu, sau đó hắn vẫn lựa chọn tuyến đường tương tự, tuyến đường đi xuyên qua công ty thực phẩm Số 2, mà như vậy thì vô cùng mâu thuẫn với logic."

"Đổi lại là anh, sau khi gặp phải chuyện kinh khủng kỳ dị như thế, còn tiếp tục chạy vào trong công ty thực phẩm Số 2 nữa không? Lúc đó hắn còn chưa là người thức tỉnh."

"Đúng vậy." Long Duyệt Hồng bày tỏ tán thành.

Thương Kiến Diệu không trả lời, hiện giờ cũng không biết là Thương Kiến Diệu nào.

Tương Bạch Miên tiếp tục nói:

"Tôi suy đoán sau khi chủ nhân căn phòng bị hôn mê, được đưa đến một nơi khác của phế tích thành phố Thiết Sơn, đợi hắn tỉnh lại, phát hiện ra tuyến đường trốn thoát an toàn, bèn rời khỏi khu vực đó, mà việc này đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng hắn."

"Bởi vì những tình huống sau đó không xuất hiện trong bóng ma tâm lý này, cho nên Thương Kiến Diệu đã quay lại điểm khởi đầu."

Long Duyệt Hồng đầu tiên là gật đầu, cảm thấy khả năng này không thấp, tiếp đó lại nhíu mày.

Hắn liếc mắt nhìn Thương Kiến Diệu:

"Điều này không phải chứng tỏ bóng ma tâm lý ở chỗ đó không thể vượt qua được sao?"

Lúc trước chủ nhân của căn phòng cũng không có cách nào cả.

Thương Kiến Diệu không đáp lại, đang suy nghĩ sâu xa hơn, Tương Bạch Miên lại mỉm cười:

"Không, vẫn có khả năng."

"Anh quên chủ nhân căn phòng lúc đó vẫn còn chưa phải là người thức tỉnh sao?"

"Sau đó nếu hắn vượt qua hòn đảo sợ hãi, tất nhiên sẽ đối diện với chuyện này, mà bây giờ hắn đã là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", điều này chứng tỏ hắn đã thành công chiến thắng bóng ma tâm lý này."

Trong lúc Long Duyệt Hồng nhanh chóng suy nghĩ, Tương Bạch Miên đã chỉ ra điểm then chốt:

"Vậy hắn làm thế nào để chiến thắng đây?"

"Đối với chuyện như thế này, không quay về hiện trường, đối đầu trực diện với nỗi sợ hãi, thì chắc chắn không thể nào chiến thắng."

"Cho nên chắc hẳn là hắn đã quay trở lại công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn. "Này", nếu anh có thể tìm thấy khu vực hắn không tiếp xúc đến trong lần thăm dò đầu tiên, thì rất có khả năng sẽ chèn ép tiềm thức của hắn, khiến nó đẩy ra những gì đã trải qua trong lần thăm dò thứ hai để hoàn thiện cảnh tượng, mà trong đó có lẽ sẽ ẩn chứa cơ hội."

"Thật là phức tạp... nhưng, quả thật có lý..." Long Duyệt Hồng tâm phục khẩu phục.

"Lần sau thử lại." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ háo hức muốn thử.

Tương Bạch Miên lập tức cười nói:

"Đây chỉ là một trong những khả năng."

"Còn có một khả năng khác là, bóng ma tâm lý chỗ đó chỉ là động thái, một vài sự vật kết nối với thứ khủng khiếp hơn, lúc người thăm dò chạm đến, sẽ dẫn tới phiền phức khác, mà đây là thứ mà chủ nhân căn phòng lúc trước không gặp phải, không, không phải là hắn không gặp phải, mà có lẽ là không phát hiện ra."

"Nhưng điều này không giải thích được sau đó hắn làm thế nào để trở thành người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh"."
Bạn cần đăng nhập để bình luận