Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 971: Ôm cây đợi thỏ

Hiếm khi có người bằng lòng nghe những gì mình trải qua năm đó, lão Triệu đứng ở cửa kho hàng, vừa nhớ lại vừa kể một cách sảng khoái.

Nhưng thí nghiệm ông ta tham gia chỉ là lăn qua lộn lại ở một nơi trong Băng Nguyên, lần lượt mặc áo đơn, áo dày, áo bông, đợi trong thời gian ngắn dài khác nhau, sau đó tiến vào căn phòng đơn sơ, tiếp nhận kiểm tra, không có gì khác, vừa khô khan vừa nhàm chán.

Tương Bạch Miên căn cứ vào tư liệu về Băng Nguyên mà công ty cung cấp và bản thân tự thu thập được, phán đoán đám người lão Triệu thí nghiệm ở nhiệt độ từ âm ba bốn mươi độ cho đến năm sáu độ, đủ các giai đoạn, vô cùng đầy đủ.

Đều hơn 0 độ, còn coi là thí nghiệm chịu lạnh gì chứ? Từng là nhân viên nghiên cứu khoa học, Tương Bạch Miên cảm thấy giữa mục đích và phương án thí nghiệm không phù hợp lắm.

Cô nghi ngờ số liệu mà công ty thực sự muốn thu được không phải thuộc loại tính chịu lạnh gì cả.

"Lúc kiểm tra sức khỏe, các ông có các hạng mục nào?" Tương Bạch Miên cân nhắc rồi hỏi.

Lão Triệu nghiêm túc nhớ lại một hồi:

"Cái nào cũng kiểm tra, đầu, cổ, ngực, dạ dày, tay chân..."

Cũng không nhìn ra được cụ thể muốn thu thập số liệu gì... Long Duyệt Hồng thầm lẩm bẩm một câu.

"Ấn tượng sâu nhất của ông là gì?" Trọng điểm chú ý của Thương Kiến Diệu luôn có chút không bình thường.

"Không phải kiểm tra đều giống nhau sao?" Lão Triệu không hiểu câu này lắm: "Tôi nhớ trong căn phòng đơn sơ kia vẫn khá lạnh."

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu thoả mãn vỗ tay.

Anh dường như muốn nhận được đáp án "ấn tượng sâu nhất chính là lạnh" này.

Lão Triệu rõ ràng sửng sốt trước tràng vỗ tay của anh, trưởng thôn ở bên cạnh cũng tỏ vẻ mờ mịt.

Tương Bạch Miên thầm thở dài, giải thích giúp:

"Vị đồng nghiệp này của tôi thích trêu đùa, thường nói một vài lời mà người khác không thể hiểu nổi, làm ra một vài hành động kỳ quặc."

"À..." Lão Triệu như hiểu ra: "Người như vậy, trong số người tình nguyện cũng có."

"Chẳng lẽ là anh em khác cha khác mẹ của tôi? Sau đó anh ta thế nào?" Thương Kiến Diệu vội vàng hỏi.

Lão Triệu lắc đầu:

"Tôi không biết, anh ta ở điểm tụ cư khác."

"Lúc đầu anh ta còn rất an phận, sau đó mới biểu hiện ra mặt thích nói đùa, sau đó nữa, thí nghiệm kết thúc, tôi quay về làng, không rõ anh ta đi đâu."

"Có người phải quen thuộc mới thể hiện ra bản chất thật của mình." Thương Kiến Diệu dùng giọng điệu "tôi rất hiểu điều này" để nói.

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Cô lại hỏi:

"Cuộc thí nghiệm đó của các ông, có bao nhiêu người còn sống trở về?"

Lão Triệu gập ngón tay đếm:

"Sáu bảy phần đi, quản lý nói, bản thân thí nghiệm này rất ít người chết, nếu không phải có quá nhiều người tìm từ các điểm tụ cư tới trông bề ngoài có vẻ ổn, nhưng sức khỏe đã rất kém rồi, thì không chết đến ba bốn phần đâu."

"Ôi, đa số những người còn sống cũng chịu các tổn thương do giá lạnh, có người vì lạnh quá mà đầu óc xảy ra vấn đề, điên điên khùng khùng."

Đầu óc xảy ra vấn đề vì lạnh quá? Tương Bạch Miên chưa từng làm thí nghiệm tương tự, cũng chưa từng đọc báo cáo tương ứng, không rõ việc này có tính là bình thường không.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Gnawa.

Gnawa mặc áo choàng dài lắc đầu, tỏ ý trong kho số liệu của mình cũng không có tri thức tương ứng.

Tương Bạch Miên không hỏi nhiều nữa, một là như vậy trông có vẻ quá tò mò, đào sâu tận gốc rễ, dễ khiến người ta nghi ngờ, hai là rõ ràng lão Triệu cũng không biết nhiều, những gì ông ta có thể nhớ hẳn là đã nói hết ra rồi.

"Làm người tình nguyện rất khổ cực, nhớ năm đó, tôi..." Thương Kiến Diệu định chia sẻ chuyện cũ của mình, nhưng bị mạnh mẽ ngăn cản.

Tương Bạch Miên ngắt lời anh:

"Được rồi, chúng ta vào chọn vật tư đi."

Trưởng thôn rất có mắt nhìn, lập tức nói với lão Triệu:

"Mở cửa ra, để tôi dẫn các khách quá vào trong."

Lúc lão Triệu mở cửa kho hàng, Tương Bạch Miên bèn theo đề tài vừa rồi, hỏi trưởng thôn như tùy ý:

"Đội nghiên cứu khoa học của công ty đến Băng Nguyên tuần trước nữa quy mô có lớn không?"

"Không lớn." Trưởng thôn đáp không để ý lắm: "Chỉ có năm sáu chiếc xe, khoảng hai mươi người, trong đó hình như có hơn nửa là người tình nguyện."

Nói xong, trưởng thôn cười lấy lòng:

"So với các cô thì quy mô có lớn thật."

"Họ cũng ở trong làng mấy hôm à?" Tương Bạch Miên mỉm cười, chuyển đề tài.

"Ba bốn ngày, ừm, chưa đến bốn ngày." Trưởng thôn vừa nhớ lại vừa nói chắc chắn.

Lúc này, cửa kho hàng đã được mở ra, ông ta dẫn "Tổ điều tra cũ" đi vào bên trong.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Đến Băng Nguyên, chắc chắn họ bổ sung không ít vật tư đâu nhỉ?"

"Cũng tạm, một nửa không gian trên xe của họ đều để chứa các loại máy móc, à, thiết bị thí nghiệm." Trưởng thôn lắc đầu.

Tương Bạch Miên nhất thời để lộ vẻ mặt tò mò:

"Họ lái xe gì, có thể đựng được nhiều thiết bị như thế?"

"Xe việt dã bình thường, cốp sau được cải tạo." Thôn trưởng thuận miệng đáp.

Tương Bạch Miên lại hỏi một loạt vấn đề thoạt nhìn không liên quan đến cơ mật, quay quanh đội ngũ nghiên cứu khoa học kia, đều nhận được câu trả lời hài lòng.

Sau đó, "Tổ điều tra cũ" bắt đầu căn cứ vào nhu cầu, lựa chọn vật tư.

Đến khi các vật tư tương ứng được đưa ra khỏi kho hàng, đưa lên xe jeep của họ, Tương Bạch Miên xem danh sách trưởng thôn đưa cho, dùng thẻ điện tử của mình trả bằng điểm cống hiến.

Lúc này, còn một lúc nữa mới đến trưa, Tương Bạch Miên dẫn đám người Thương Kiến Diệu tản bộ trong làng Huyền Nhai.

Phần lớn các dân làng đều đang bận rộn ngoài ruộng, một số ít ở nhà, hoặc vừa trông trẻ con vừa thêu thùa may má, hoặc xử lý các việc khác nhau trong ủy ban.

Họ nhìn thấy "Tổ điều tra cũ" đều tỏ ra rất nhiệt tình, thỉnh thoảng có dân làng muốn mời đám người Thương Kiến Diệu đến nhà làm khách.

"Các cô các cậu, trưa nay đến nhà tôi ăn cơm đi!" Một bà cụ tuổi tác còn lớn hơn trưởng thôn vốn đang sưởi nắng bên cửa sổ, nhìn thấy "Tổ điều tra cũ" đi ngang qua, vội vàng đứng dậy ra cửa, cao giọng hô lên.

Tương Bạch Miên còn chưa kịp đáp lại, Thương Kiến Diệu đã tự tiện quyết định:

"Chúng cháu không có cách nào giúp bà gia nhập công ty!"

Bà cụ đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói:

"Tôi đã cao tuổi rồi, đâu còn dám nghĩ đến chuyện gia nhập công ty?"

"Tôi nhìn thấy người của công ty nên vui vẻ thôi, nếu không phải lúc trước công ty thu nhận chúng tôi, mang đến lối thoát cho chúng tôi, tôi nào sống được đến tuổi này, còn sinh được vài đứa con chứ? Hiện giờ còn không cần ra ruộng làm việc!"

Tương Bạch Miên đi lên một bước, chắn trước người Thương Kiến Diệu, vừa cười vừa nói:

"Ý tốt của bà chúng cháu xin nhận, nhưng trưa nay chúng cháu còn có chuyện khác."

Cô thấy gia đình này rõ ràng không có điều kiện bằng nhà trưởng thôn, cho nên ngại ăn chực nhà họ.

Bà cụ vẫy tay tiếc nuối:

"Sau này có cơ hội nhất định phải tới nhà tôi ăn cơm đấy!"

Đám người Tương Bạch Miên đều vẫy tay đáp lại.

Sau khi đi xa một chút, Long Duyệt Hồng cảm khái từ đáy lòng:

"Công ty thực sự được kính trọng và chào đón ở nơi này..."

Đổi là lúc trước, hắn nhất định sẽ tự hào và kiêu hãnh vì thân phận nhân viên "Sinh vật Bàn Cổ" của mình, nhưng bây giờ lại cảm thấy vừa thấp thỏm vừa phiền muộn.

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Bất kể là mục đích gì, đối với những điểm tụ cư như làng Huyền Nhai này mà nói, công ty đều đã làm rất nhiều chuyện có ích, mang đến lợi ích thiết thực và hi vọng rõ ràng."

"Đúng vậy." Bạch Thần tỏ ý tán thành.

Lần này "Tổ điều tra cũ" cố ý đi qua thị trấn Thủy Vi, phát hiện nơi đó đã có nhiều thay đổi theo chiều hướng tốt lên, có phần thịnh vượng.

Gnawa thành thực phân tích:

"Có lẽ là vì hoàn cảnh thời đại hỗn loạn và giai đoạn đầu lịch mới giống như ác mộng đối với đại đa số điểm tụ cư, giống như sống trong địa ngục."

Có so sánh mới có cảm kích.

Lão Gnawa, ông không cần phải nói lời sâu sắc như vậy trong thời điểm này... Tương Bạch Miên không nhịn được thầm châm chọc một câu.

Đi một lát, "Tổ điều tra cũ" quay về ủy ban, định nghỉ ngơi một lát rồi dùng cách gọi đồ ăn để giải quyết bữa trưa.

Long Duyệt Hồng đứng bên cửa sổ, nhìn khe núi và cây cầu phía xa xa, hỏi với vẻ quan tâm:

"Tổ trưởng, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"

"Đến Băng Nguyên theo dấu đội nghiên cứu khoa học kia? Nhưng họ đã đi được hai tuần rồi, có lưu lại dấu vết gì có lẽ cũng đã bị Băng Nguyên nuốt chửng rồi."

Tương Bạch Miên đang ngồi bên giường của mình, duỗi hai chân cho giãn gân cốt.

Nghe thấy câu hỏi của Long Duyệt Hồng, cô cười nói:

"Tiếp theo sẽ nghỉ ngơi ở đây một tuần."

"Một tuần?" Long Duyệt Hồng và Bạch Thần rõ ràng có chút kinh ngạc.

Thời gian nghỉ ngơi như vậy hình như hơi lâu thì phải?

Thương Kiến Diệu lại như hiểu ra:

"Cô muốn tôi moi sạch bí mật của vị trong căn phòng "506" kia?"

"Đây là một nguyên nhân." Tương Bạch Miên cười nói: "Nguyên nhân khác là, tôi vừa mới tính toán, với nhân số của đội nghiên cứu khoa học kia cùng với vật tư mà họ mang theo, chắc chắn họ không thể ở Băng Nguyên đến một tháng, tuy người tình nguyện chết đi sẽ giảm thiểu tiêu hao lương thực, nhưng dầu cần dùng vẫn phải dùng, tương tự, đội nghiên cứu khoa học cũng sẽ để chừa lại đủ vật tư cho đường về, đề phòng khả năng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nói cách khác, khoảng một tuần nữa là họ sẽ phải trở về làng Huyền Nhai để bổ sung vật tư."

"Đến Băng Nguyên truy lùng dấu vết của họ quả thực rất khó, nhưng chúng ta có thể ở đây chờ họ."

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay.

Bây giờ Long Duyệt Hồng mới hiểu lúc trước tổ trưởng hỏi những vấn đề là có ý gì.

Một vài chi tiết nhỏ nhặt lại có thể phát huy được tác dụng to lớn như thế!

Hắn đang định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy đối diện làng Huyền Nhai, trên con đường bên kia cầu, có một đội xe đang đi đến.

Long Duyệt Hồng nhíu mày, nói với đồng đội:

"Có một nhóm người đến làng Huyền Nhai, nhưng không giống người của công ty, xe cộ rất rách rưới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận