Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 900: Điều tra viên Gnawa

"Thiên đường máy móc" lưu trữ rất nhiều tư liệu của thế giới cũ, điều này khiến Gnawa không mất nhiều hơi sức, dễ dàng tìm được vị trí đại khái của phòng hiệu trưởng.

Qua vài lần thử, ông ta đã đẩy ra cánh cửa chính xác.

Đương nhiên, trước đó, ông ta đã lợi dụng các phương pháp để xác nhận trong phòng làm việc không có ai, nếu không ông ta sẽ kiên trì đợi ai đó vào báo cáo công việc cho hiệu trưởng, nhân cơ hội đi theo sau vào trong, hoặc là đi vòng qua đằng sau tòa nhà, trèo vào từ chỗ cửa sổ.

Sau khi đi vào phòng làm việc, khẽ khàng đóng cửa lại, Gnawa đi thẳng đến chỗ bàn máy tính bằng gỗ lim.

Ông ta không vội mở máy tính ra, mà cầm lấy khung ảnh trên bàn trước, "ghi nhớ" dáng vẻ của ba người nhà hiệu trưởng vào trong thiết bị trước.

Trong quá trình này, ông "lấy ra" số liệu đã lưu lúc trước, "nhớ lại" cảnh hiệu trưởng bị Thương Kiến Diệu làm cho tức điên lên, so sánh với ảnh chụp một lượt.

"Độ giống chỉ có 86%... bỏ tóc giả trên đỉnh đầu, độ giống tăng thêm 10%... bước đầu khẳng định, đây là hiệu trưởng..." Gnawa không có tóc thực ra rất khó hiểu vì sao nhân loại lại cố chấp với tóc đến như vậy, nhưng là người máy thông minh, ông ta chỉ cần hiểu đây là một sự thực là được.

Cất khung ảnh đi, Gnawa đứng trung bình tấn trước ghế chủ tịch.

Ông ta khẽ chọc một cái, các linh kiện của máy tính bắt đầu vận hành.

"Quả nhiên là có thể mở được máy tính." Gnawa theo trình tự, đưa ra nhận định đơn giản.

Đợi hệ thống hoàn toàn khởi động, ông ta cầm chuột, thử kích vào các văn kiện khác nhau.

Nhưng máy tính y như bị trúng virus, chuột hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của ông ta, lúc bên đông lúc bên tây, không có quy luật nào.

Gnawa khó khăn lắm mới mở ra được một văn kiện, bên trong toàn là nội dung không liên quan quá nhiều đến tiêu đề, thứ duy nhất có giá trị là chúng không phải là một đoạn mã lộn xộn.

Sau khi liên hệ chuyện này với tình huống Thương Kiến Diệu ghi lại tiết tấu bị vỗ được một lúc thì bắt đầu vẽ người nhỏ, Tương Bạch Miên không sao đoán ra được văn tự được viết sau lưng, tự mình cầm bút không thể lưu lại vết mực... với nhau, Gnawa đưa ra một kết luận: Quy luật của giấc mơ hoặc nên nói sức mạnh tiềm ẩn bên trong đang ngăn cản mình trực tiếp trao đổi tin tức với nội bộ giấc mơ.

Đương nhiên, một khả năng khác là cho dù nơi này thực sự thuộc về giấc mơ của "Trang Sinh", trông rất sống động, có phân biệt thật giả, cũng vẫn tồn tại những thứ không thể hoàn toàn chi tiết hóa, ví dụ như, số liệu trong máy tính của hiệu trưởng, danh sách học sinh toàn trường, sơ yếu lý lịch của giáo viên. Lúc trước đến trái đất, "Trang Sinh" hoặc là chưa từng xem, trong giấc mơ cũng không thể xuất hiện, hoặc là chắc chắn sẽ có một lượng lớn dấu vết bổ sung có tính trùng lặp.

Thử thêm vài lần, xác nhận không thể thu hoạch được bất cứ số liệu nào từ trong máy tính, Gnawa cầm lấy một tập văn kiện vừa ký xong ở bên cạnh lên, nhớ tên họ của hiệu trưởng:

"Vương An Đức".

Gnawa lập tức lật xem các loại tư liệu trong phòng làm việc, máy chủ nhanh chóng rơi vào sự hỗn loạn nào đó.

Mỗi một tư liệu bằng giấy ở nơi này đều khá tường tận, nhìn giống y như thật!

Nó hoàn toàn mâu thuẫn với một khả năng khác mà Gnawa suy đoán ra.

Ông ta không lãng phí thời gian vào việc này, mà đến phòng làm việc của các giáo viên.

Ở những chỗ đó, Gnawa nhớ tên và tướng mạo của phần lớn giáo viên, nắm giữ được tên học sinh từ những quyển vở bài tập chất đống trên bàn làm việc của họ, ừm, ngoại trừ những học sinh không nộp bài tập.

Những cái tên này khá ít lặp lại, có ý nghĩa nội tại, không giống như ngẫu nhiên tạo ra, sao chép mà thành.

Sau khi "chụp" cho tất cả giáo viên trong phòng làm việc mỗi người một bức ảnh, Gnawa rời khỏi nơi này, chạy chậm về khu phòng học đối diện cổng chính.

Ông ta đi từng phòng học, đến từng bàn, tăng thêm "ảnh chụp" học sinh vào bộ nhớ của mình, còn thành lập riêng một kho số liệu mô hình hóa cho nó.

Cùng lúc đó, ông ta dựa vào tên trên sách giáo khoa, vở bài tập, vở nháp, liên hệ các ảnh chụp khác nhau với các nội dung đã ghi nhớ trong phòng giáo viên.

Cũng chỉ có người máy mới làm được việc vừa rườm rà vừa tỉ mỉ, có số liệu kinh người trong thời gian ngắn ngủi như thế, đổi thành Tương Bạch Miên ở đây, cho dù dựa vào vi mạch phụ trợ trong cánh tay nhân tạo loại hình "Cá chình điện" cũng không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ này trong mấy tiếng đồng hồ.

Gnawa đi qua từng phòng học, lặp đi lặp lại một công việc, một lần nữa tiến vào lớp 12 - ban 5.

Ông ta phát hiện, bàn học vốn thuộc về Tương Bạch Miên đã bị một thiếu nữ xa lạ "trưng dụng".

Cô ta cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục kiểu cũ kỹ màu xanh trắng, thường xuyên nhận được lời khen từ giáo viên đang giảng bài, trừ cái đó ra, không có chỗ nào giống với Tương Bạch Miên.

Điều này khiến Gnawa nghi ngờ cô ta mới là chủ nhân thực sự của chiếc bàn học này, một thành viên của trường cao đẳng Số 1 thành phố Đài.

Mà sau khi "Tổ điều tra cũ" tiến vào giấc mơ của "Trang Sinh", các thành viên khác nhau sẽ được kết hợp với người giống mình nhất, cấy ghép một đoạn tư duy tương ứng.

Bởi vì trong trường học này có mấy nghìn người, bản gốc của nhân loại lại khác hữu hạn, cho nên cách ghép đôi này không thể nào hoàn mỹ, phần lớn thời điểm đều chỉ có ba đến bốn điểm tương đồng.

"Từ Kiều." Gnawa nhớ tên cô bé kia.

Sau đó ông ta lại đến phòng học của Bạch Thần và Long Duyệt Hồng, thấy vị trí đối ứng có một chiếc bàn trống, và một chiếc bán có một nam sinh hơi thấp đang ngồi.

"Tiểu Hồng được ghép đôi với học sinh nam tên là Trương Hoa Đống... Người ngồi cùng bàn với cậu ta xem ra đã xin nghỉ, hôm nay không đến trường học... Tạm thời không thể dùng phương pháp loại trừ để xác định tên họ của cô bé là gì, cần phải làm rõ tình hình của các bạn học khác trong lớp trước..." Gnawa ghi chép lại mấy vấn đề này.

Trong lúc so sánh từng phòng học trước đó, ông ta đã phát hiện ra không phải tất cả học sinh hôm nay đều ở trường, sách bài tập trên bàn giáo viên thuộc về ngày hôm qua và ngày hôm kia, số lượng học sinh trong lớp tương ứng không khớp.

Tiếp đó, Gnawa lại lặp lại công việc trước đó.

Cho dù ông ta là một người máy thông minh, cũng phải làm đến tận lúc mặt trời sắp xuống núi mới kết thúc việc thu thập tất cả số liệu.

Lúc này, Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đều đã ăn xong bữa tối đơn giản.

Họ lấp đầy bụng sớm là để đối phó với chuyện ngoài ý muốn có khả năng sắp xảy ra.

Thấy Gnawa nhảy ra ngoài từ chiếc cổng xếp chạy bằng điện đã sớm được mở ra, mà trường cao đẳng Số 1 thành phố Đài không có thay đổi gì, Long Duyệt Hồng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Tương Bạch Miên tiến lên đón, lên tiếng hỏi:

"Sao rồi, có thu hoạch không?"

So với việc sàng lọc và so sánh bằng sức người, cô cảm thấy năng lực phân biệt hình ảnh và khớp số liệu của Gnawa mạnh hơn gấp không biết bao nhiêu lần.

Gnawa gật gật cái cổ bằng kim loại:

"Không có tên nào có thể đối ứng với những cái tên đã từng xuất hiện trong ba thánh địa Phật môn trước."

"Gồm cả học sinh hôm nay không đi học và giáo viên đang nghỉ ngơi."

"Nhưng có một vài học sinh có lẽ là thời gian trước không chịu nộp bài tập, hôm nay lại xin nghỉ không tới, tôi không thể thu thập được số liệu của họ."

Long Duyệt Hồng ở bên cạnh nghe suy nghĩ vài giây rồi nói:

"Người hôm nay không ở trong trường, hẳn là không liên quan đến "Trang Sinh", nếu không thì "giấc mơ" sẽ không hiển thị cảnh tượng của ngày hôm nay."

Bạch Thần vừa gật đầu một cái, Thương Kiến Diệu đã cười ồ lên:

"Có từng mơ chưa? Chẳng phải đôi khi chúng ta sẽ nằm mơ với thị giác của thượng đế sao?"

"Nhưng dạng giấc mơ này không thể nào hiện ra nhiều lần được." Tương Bạch Miên phản bác một câu đơn giản.

Cô vừa suy tư vừa nói:

"Bất cứ chuyện gì cũng đều dục tốc bất đạt, ngày mai chúng ta quay lại, ngày kia chúng ta quay lại, để lão Gnawa xác nhận diễn biến của giấc mơ có chỗ nào khác nhau không, nếu như khác nhau thì khác nhau lớn nhất ở chỗ nào..."

"Số liệu thí nghiệm cặn kẽ là tiền đề quan trọng để thảo luận."

Bạch Thần cũng nói theo:

"Đợi nắm đủ nhiều thông tin, chúng ta có hi vọng nhận ra được thân phận của "Trang Sinh" ở trần thế, đây chính là mấu chốt để phá giải giấc mơ."

Lúc này, Long Duyệt Hồng do dự một chút rồi nói:

"Hay là chúng ta đợi thêm vài ngày, đợi mấy tăng lữ của "Ban khổ hạnh" đến, quan sát họ cúng bái thánh địa làm sao?"

"Việc này có lẽ cũng cất giấu đầu mối quan trọng."

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu:

"Nếu trong hai ngày tới không tìm thấy thông tin có giá trị, có thể cân nhắc đến phương án này."

Cô nghiêng đầu liếc nhìn trường cao đẳng Số 1 thành phố Đài hoang phế tĩnh mịch, phất tay nói:

"Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, rút khỏi phế tích thành phố này, sáng mai quay lại."

Cô vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đột nhiên bật cười một tiếng:

"Đợi tôi mấy phút, tôi làm tiếp một thí nghiệm."

"Thí nghiệm gì?" Tương Bạch Miên vừa có chút chờ mong, vừa có chút lo lắng, hỏi.

Thương Kiến Diệu chỉ vào cánh cổng của trường cao đẳng Số 1 thành phố Đài, vuốt cằm rồi nói:

"Tôi muốn tiến vào "Hành lang tâm linh" ở sát biên giới "giấc mơ", xem các căn phòng xung quanh có chịu sự dẫn dắt của khí tức Chấp tuế, nảy sinh sự biến hóa hay không, ừm, nếu như đây thực sự là giấc mơ cua "Trang Sinh"."

Ý tưởng này... Đúng vậy! "Hành lang tâm linh" có một vài căn phòng có giấc mơ của Chấp tuế, trong đó chắc chắn bao gồm của "Trang Sinh", nơi này lại nghi là giấc mơ bị giữ lại ngoài đời thực của "Trang Sinh", bản chất của hai bên gần giống nhau, chưa biết chừng sẽ thực sự sản sinh "phản ứng hóa học", mang đến cải biến chưa biết nào đó... Tương Bạch Miên gật đầu:

"Có thể thử một lần."

Thương Kiến Diệu lập tức như ngựa hoang cởi cương, chạy về phía cánh cổng xếp chạy bằng điện.

Sau đó, anh ngồi xếp bằng trước cửa, không tiến thêm bước nào nữa.

Sau khi điều chỉnh một chút, Thương Kiến Diệu giơ tay phải lên day huyệt thái dương hai bên.

Trong căn phòng "131" "Hành lang tâm linh", bóng anh từ từ hiện ra.

Tuy lúc trước Tương Bạch Miên yêu cầu anh thăm dò vào chỗ sâu trong "Hành lang tâm linh" trước khi đến thành phố Đài, nhưng cho dù có sổ tay chiếm đóng, chuyện này cũng không dễ dàng, sẽ xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn, cho nên hiện giờ Thương Kiến Diệu chỉ tương đương với mức thăm dò không hoàn chỉnh tám căn phòng, còn cách mục tiêu hai căn phòng nữa.

Đây là một cách tính không chính xác lắm, bởi vì anh đã nhân hai bóng ma tâm lý ở khu phế tích thành phố Thiết Sơn và bóng ma tâm lý du thuyền.

Sửa sang lại quần áo, cụ thể hóa ra chiếc loa nhỏ, Thương Kiến Diệu đẩy cửa đi ra ngoài, quan sát căn phòng xung quanh.

Sau khi hơi xoay người, nghiêng đầu đi, ánh mắt anh chợt đọng lại.

Vẻ mặt anh dần mang biểu cảm pha trộn giữa hưng phấn và sợ hãi.

Bên cạnh căn phòng "131" thuộc về anh đã sinh ra một căn phòng mà lúc trước không có.

Căn phòng kia lặng lẽ đứng đó, số màu vàng kim bên trên đánh dấu biển số tương ứng:

"102".

"102"!

Là căn phòng cuối cùng trên "Hành lang tâm linh" mà Diêm Hổ đã tiến vào trước khi ngủ say!
Bạn cần đăng nhập để bình luận