Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 963: Sự khác nhau của tăng lữ

Tuy những gì Dimarco gặp phải đã chứng tỏ "Đại sảnh Quần Tinh" xuất hiện sau khi thế giới cũ bị hủy diệt một thời gian, nhưng lời nói của Tịnh Niệm vẫn khá có giá trị.

Đầu tiên, việc này có thể xác nhận thế giới cũ bị hủy diệt mang đến một nhóm nhân loại thức tỉnh, hoặc nên nói, lúc "Bệnh vô tâm" bùng phát, có rất ít người nhận được sự thức tỉnh, ví dụ như Dimarco, ví dụ như một vài người trong "Giáo đoàn tăng lữ";

Thứ hai, Tịnh Niệm có nói, khi "Đại sảnh Quần Tinh" xuất hiện, độ khó của việc thức tỉnh giảm xuống.

Hiển nhiên đây không phải thuận miệng nói lung tung, chắc chắn có chứng cứ tương ứng.

Thậm chí Tương Bạch Miên có thể đoán được vì sao Tịnh Niệm nói như vậy: Nhóm người cứ mãi không thể thức tỉnh trong "Giáo đoàn tăng lữ" lúc trước, sau khi Đại sảnh Quần Tinh xuất hiện, lần lượt có một số người nhận được sự thức tỉnh.

"Vậy à?" Thương Kiến Diệu đầu tiên là hiểu ra, tiếp đó lại tỏ vẻ thất vọng: "Thời điểm tôi thức tỉnh đã có "Đại sảnh Quần Tinh" rồi, không có cách nào để khiêu chiến độ khó cao nhất."

Sau đó, anh tò mò hỏi:

"Thiền sư, tôi biết trong giáo đoàn của các anh có không ít người sau khi thức tỉnh mới di chuyển ý thức, trở thành tăng lữ máy móc, như vậy, liệu có "Người bất tử" gốc nhận được sự thức tỉnh không?"

Ánh sáng đỏ lóe lên mấy cái trong hốc mắt Tịnh Niệm:

"Có, nhưng rất ít, nếu nói từ tỉ lệ, rõ ràng thấp hơn người không bất tử..."

"Vì sao chứ?" Thương Kiến Diệu tỏ vẻ muốn bất bình thay cho các tăng lữ máy móc.

Cái cổ bằng kim loại của Tịnh Niệm quay trái quay phải, tỏ ý mình cũng không rõ nguyên nhân.

Tương Bạch Miên trầm ngâm một chút rồi nói:

""Người bất tử" thức tỉnh và người bình thường thức tỉnh có gì khác nhau?"

"Không có." Tịnh Niệm trả lời không chút do dự.

Tương Bạch Miên suy nghĩ vài giây lại nói:

"Có sự thay đổi nào khác không?"

Ánh sáng đỏ trong mắt tăng lữ máy móc lóe lên dày đặc hơn.

Qua một hồi, hắn ta mới đáp:

"Tăng chúng sau khi di chuyển ý thức mới thức tỉnh, vi mạch sinh kỹ thuật tương ứng trong khung máy sẽ xuất hiện sự hỗn loạn ở mức độ nhất định trong lúc thức tỉnh, cần vài chục phút mới có thể tương thích một lần nữa."

"Vì sao lại có chuyện này?" Thương Kiến Diệu nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt ở đây.

"Chúng tôi cũng không rõ lắm, vẫn đang làm nghiên cứu tương ứng." Tịnh Niệm nói đến đây lại thấp giọng tuyên một tiếng Phật hiệu: "Nam mô a nục Đa La tam miệu tam bồ đề."

Các tăng lữ đang nghiên cứu về phương diện vi mạch, khung máy? Là người khá am hiểu dân tộc học, Tương Bạch Miên cứ cảm thấy chuyện này có chút hoang đường.

Nhìn cơ thể cao to rắn chắc do kim loại đen tạo nên của Tịnh Niệm, cô lại cảm thấy đây hình như là chuyện đương nhiên.

"Không phải các anh nên nghiên cứu Phật Pháp mỗi ngày sao?" Thương Kiến Diệu "thành thực" hỏi thay thiền sư "Phổ Độ".

Tăng lữ máy móc Tịnh Niệm dùng giọng nói mang theo cảm giác âm thanh điện tử hợp thành, trả lời:

"Trong giáo đoàn có một nhóm đông người bản thân chính là người nghiên cứu tham gia hạng mục "Người bất tử", ngoại trừ nghiên cứu Phật pháp, họ cũng tìm một ít việc khác để làm, để cuộc đời dài đằng đẵng trở nên phong phú."

Nghe đến đó, Long Duyệt Hồng không nhịn được lên tiếng hỏi:

"Sau khi di chuyển ý thức, thật sự có thể bất tử?"

"Với tiền đề không lo lắng đến chuyện chỗ thiếu hụt của loại kỹ thuật này sẽ mang đến vấn đề tinh thần nghiêm trọng."

Tịnh Niệm im lặng.

Long Duyệt Hồng nhất thời xấu hổ:

"Nếu như liên quan đến bí mật của giáo đoàn các anh, thì coi như tôi chưa nói."

Khó khăn lắm mới có một tăng lữ máy móc có thể trao đổi, hắn khó tránh khỏi muốn xác minh một chút những tin tức được lưu truyền trên Đất Xám, được viết vào sách giáo khoa của "Sinh vật Bàn Cổ" này có thật hay không.

Lúc trước "Tổ điều tra cũ" gặp Tịnh Pháp hiển nhiên không thể ôn hòa nhã nhặn thảo luận về vấn đề này.

Tăng lữ máy móc Tịnh Niệm thong thả nói:

"Không chỉ có vấn đề tinh thần, sau đó chúng tôi còn phát hiện, khi số lần di chuyển ý thức tăng lên, ý thức tương ứng sẽ yếu đi, mà thời gian trôi qua cũng sẽ mang đến sự thay đổi tương tự."

"Mấy chục năm qua những người nghiên cứu này vẫn đang cố gắng truy tìm nguyên nhân, để hoàn thiện kỹ thuật "Người bất tử", nhưng bất kể thế nào, sinh mệnh của "Người bất tử" dài gấp mấy lần, thậm chí mấy chục lần người bình thường, có đủ thời gian để chúng tôi lĩnh ngộ Phật pháp, tu sửa bản thân, chứng đắc quả vị, được siêu thoát."

Việc này đối ứng với lời đồn kỹ thuật "Người bất tử" còn lâu mới thành thục... Tương Bạch Miên khẽ gật đầu một cái.

Hứa Lập Ngôn ở bên cạnh nghe vậy thì tim đập thình thịch.

Hắn định chờ bản thân hưởng thụ phồn hoa nhân thế xong, qua tuổi năm mươi sẽ di chuyển ý thức, trở thành "Người bất tử".

Đương nhiên, Tịnh Niệm cũng nói với hắn, sau khi ý thức của một người suy yếu, kỹ thuật "Người bất tử" sẽ tồn tại tính nguy hiểm và xác suất thất bại nhất định.

Cho nên Hứa Lập Ngôn mới không muốn đợi đến bảy tám mươi tuổi mới di chuyển ý thức.

Đến lúc này, Thương Kiến Diệu dường như mới phát hiện ra câu trả lời đầu tiên của tăng lữ máy móc Tịnh Niệm có vấn đề:

"Thiền sư, vì sao có "Đại sảnh Quần Tinh", độ khó của sự thức tỉnh lại giảm xuống?"

"Ở phương diện này, chúng tôi có rất nhiều trường hợp." Tịnh Niệm chỉ nói kết luận, không nói cụ thể.

Thương Kiến Diệu cố gắng giải thích:

"Ý của tôi là, vì sao "Đại sảnh Quần Tinh" có thể khiến độ khó của việc thức tỉnh giảm xuống?"

"Là vì ngã phật từ bi." Tăng lữ máy móc Tịnh Niệm mặc áo tăng lữ màu vàng, khoác áo cà sa màu đỏ chắp hai tay lại, thành kính nói: ""Đại sảnh Quần Tinh", "Biển khởi nguồn", "Hành lang tâm linh" là cánh cửa để giúp Thế Tự Tại Như Lai và Ngã Phật Bồ Đề tiếp dẫn vạn linh khai sáng, là một con đường thoát khỏi bể khổ bước vào Niết Bàn cực lạc."

"Nam mô a nhục Đa La tam miệu tam bồ đề." Thương Kiến Diệu thiền sư "Phổ Độ" theo đó tụng niệm một tiếng Phật hiệu.

Tịnh Niệm nhìn sâu vào anh một cái, lại nói:

"Các anh còn vấn đề nào không?"

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói:

"Các tăng lữ có bị mắc "Bệnh vô tâm" không?"

Ánh sáng đỏ lóe lên, sau đó ngừng lại, qua một hồi, Tịnh Niệm mới trả lời:

"Có."

"Tuy chúng tôi đã từ bỏ túi da cơ thể, nhưng thân ở bể khổ hồng trần, vẫn phải chịu các loại đau khổ, chỉ khi chứng đắc quả vị, tiến vào Niết Bàn cực lạc, mới có thể thực sự siêu thoát."

Tương Bạch Miên nghiêm túc gật đầu, đồng thời ngăn Thương Kiến Diệu định nói ra mấy câu như "về điểm này, tăng lữ máy móc các anh so ra kém đám người máy thông minh lão Gnawa".

Cô thở hắt ra nói:

"Chúng tôi cũng đã hết câu hỏi rồi, thiền sư anh có gì muốn hỏi?"

Tịnh Niệm đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, trực tiếp hỏi:

"Các cô xác nhận "Thế giới mới" có tồn tại?"

Không ngờ các anh cũng không có lòng tin tuyệt đối về Niết Bàn cực lạc... Long Duyệt Hồng ngồi nghe bên cạnh thầm châm chọc một câu.

Tương Bạch Miên thành thật đáp:

"Đúng vậy, chúng tôi đã từng quen biết cường giả tiến vào "Thế giới mới", cũng đã gặp phải tiếp điểm nối liền với Thế giới mới."

Bọn mình quen biết cường giả "Thế giới mới" lúc nào? Cường giả "Thế giới mới" duy nhất chúng ta từng gặp chỉ có Diêm Hổ... A, "Tiến sĩ" bị dọa chạy hoặc là dọa chết cũng coi như từng quen biết? Long Duyệt Hồng nghe vậy, thầm làu bàu.

"Có người tiến vào "Thế giới mới" rồi? Nếu họ đã vào "Thế giới mới", vậy các cô trao đổi với họ như thế nào?" Hứa Lập Ngôn thốt ra mấy câu hỏi liền.

Việc này đủ để bày tỏ sự kinh ngạc, khiếp sợ và tò mò của hắn.

"Họ không phải là không thể trở về." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ thế này đã là gì: "Chúng tôi đã gặp được cường giả "Thế giới mới" quay về."

"Có thể trở về?" Tăng lữ máy móc Tịnh Niệm cũng phát ra giọng nghi ngờ.

Tương Bạch Miên nhạy cảm nắm bắt được điểm này:

"Thiền sư, chẳng lẽ "Giáo đoàn tăng lữ" của các anh không có cao tăng chứng đắc quả vị, tiến vào Niết Bàn cực lạc?"

Cô bước đầu xác nhận, Niết Bàn cực lạc trong miệng "Giáo đoàn tăng lữ" chính là "Thế giới mới" trong lĩnh vực thức tỉnh."

"Có." Ánh sáng đỏ lóe lên trong mắt Tịnh Niệm: "Nhưng khung máy của họ đã ngừng vận hành, không ai từng trở về."

"Người bất tử có sự khác biệt nhất định với người bình thường?" Bạch Thần không hiểu lắm về chuyện này.

Đối với "Thế giới mới" mà nói, "Người bất tử" cũng thuộc về loại hình tương đối đặc biệt? Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói:

"Trong cấp lãnh đạo của các thế lực lớn, việc cường giả "Thế giới mới" có thể trở về không phải là bí mật gì."

Tịnh Niệm im lặng, qua một hồi mới hỏi:

"Lúc trước các cô có nói ngọn nguồn của "Bệnh vô tâm" là Niết Bàn, là "Thế giới mới", có chứng cứ không?"

Tương Bạch Miên lập tức trả lời:

"Chuyện này có chứng cứ nhất định."

"Chúng tôi từng gặp một vị cường giả "Thế giới mới" ngủ say, không thể trở về, ở lâu bên cạnh hắn sẽ mắc "Bệnh vô tâm", khiến cả một thôn làng bị hủy diệt..."

"Từ một con đường khác, chúng tôi cũng đã xác nhận, ở trong phạm vi xung quanh cường giả "Thế giới mới" tương tự đều tồn tại hiện tượng giống vậy..."

"Một lãnh đạo cao cấp của "Quân cứu thế" cho chúng tôi biết, cường giả của "Thế giới mới" có thể tự tạo ra "Bệnh vô tâm" bằng sức người..."

"Một vài người bạn của chúng tôi bị cường giả "Thế giới mới" tấn công mới biến thành "Vô tâm giả"..."

"Ở gần rất nhiều tiếp điểm "Thế giới mới" sẽ xuất hiện sự bất thường giống như do năng lực thức tỉnh gây ra, mà thời gian dài, nếu nhân loại không cách xa tiếp điểm đó, xác suất cao sẽ bị mắc "Bệnh vô tâm"..."

Tương Bạch Miên nói rất mơ hồ, không nói cụ thể người và việc nào.

Kết luận cuối cùng kia còn được đưa ra từ bóng ma tâm lý trên du thuyền.

Tăng lữ máy móc Tịnh Niệm yên lặng nghe xong, không nói gì, Hứa Lập Ngôn lại thầm líu lưỡi, thán phục đám người này đã gặp nhiều chuyện có cấp bậc cao như thế, vậy mà vẫn còn sống.

"Nam mô a nhục Đa La tam miệu tam bồ đề." Mười mấy giây sau, Tịnh Niệm tuyên một tiếng Phật hiệu: "Tôi không còn gì muốn hỏi."

Thương Kiến Diệu thấy thế, lật cổ tay xem đồng hồ.

Sau đó, anh cười nói với Hứa Lập Ngôn:

"Phải chăng nên ăn trưa rồi?'

Hứa Lập Ngôn nặn ra nụ cười:

"Tôi đã dặn đầu bếp thêm đồ ăn rồi."

Vào lúc Tổ điều tra cũ bước vào cửa.

Sau khi ăn uống no say, rời khỏi phủ thành chủ, "Tổ điều tra cũ" cầm theo lệnh của Hứa Lập Ngôn, đi lòng vòng quanh các con ngõ trong phố Bắc, để Thương Kiến Diệu cảm ứng từng ngóc ngách do các khu nhà hợp lại tạo thành.

Không biết qua bao lâu, Thương Kiến Diệu mở đôi mắt đang nhắm hờ ra, nói với vẻ hơi thất vọng:

"Không có tiếp điểm Thế giới mới."

Thành phố Cỏ Dại không có tiếp điểm nối liền với "Thế giới mới".

Vậy "Bệnh vô tâm" ở nơi này là từ đâu ra? Chẳng lẽ suy đoán lúc trước về "thuyết dao động", cường giả "Thế giới mới" quay về mang theo "Bệnh vô tâm" sẽ không giới hạn ở một nơi? Trong đầu đám người Tương Bạch Miên đồng thời lóe lên hai câu hỏi như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận