Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 988: Mỗi người

Pằng pằng pằng!

Lúc Thương Kiến Diệu bắn pháo sáng về phía sau, Gnawa phản ứng cực nhanh, quay người lại bóp cò súng.

Nhưng ông ta vốn không nên bắn trượt phát nào, lúc này lại không thể bắn trúng mục tiêu, những viên đạn này ghim vào mép sân thượng, làm lóe ra tia lửa.

Sinh vật họ mèo như báo săn kia kinh hãi, thoát khỏi trạng thái kích thích do pháo sáng gây ra, nhảy vào cửa sổ đối ứng với sân thượng.

Ầm ầm!

Thương Kiến Diệu bắn lựu đạn vào ban công, khiến nơi đó bốc lên một ngọn lửa đỏ rực, làm vỡ nát khá nhiều khung cửa kính gần đó.

"Hệ thống ngắm bắn của tôi đã bị quấy nhiễu ở mức độ khá lớn." Đến khi tiếng nổ lắng xuống, Gnawa giải thích "sai sót" vừa rồi của mình.

Thương Kiến Diệu không cười nhạo, thành thực nói:

"Thị giác của tôi cũng bị quấy nhiễu, tôi vốn định cho nổ căn phòng nối với sân thượng, ép con mèo lớn kia chủ động nhảy xuống đường, kết quả, ôi..."

Anh có chút thất vọng về chuyện này.

Gnawa tìm một hồi, không thấy tung tích của sinh vật họ mèo to lớn kia nữa.

Ông ta nói với Thương Kiến Diệu:

"Có lẽ đây chính loài động vật mà Đại Bạch nhắc nhở chúng ta phải cẩn thận."

"Nó có gì đáng phải cẩn thận? Cũng chỉ có một chiêu lén lút theo đuôi chúng ta mà thôi." Thương Kiến Diệu tỏ ý không phục: "Bất kể là tầm xa hay cận chiến, tôi nhường nó một tay cũng không thành vấn đề."

Gnawa liếc nhìn tay trái bị liệt phải rũ xuống của anh, không tranh cãi về vấn đề này.

Ông ta dùng giọng mang cảm giác âm thanh điện tử hợp thành nói:

"Tôi đã sơ bộ biết được vì sao Đại Bạch lại nói vậy."

"Vì sao?" Thương Kiến Diệu từ trước đến nay có nghi vấn là sẽ hỏi.

Gnawa chọn trọng điểm rồi đáp:

"Tôi kiểm tra kho số liệu, dùng "sinh vật họ mèo" làm từ khóa, phát hiện lần trước nó xuất hiện trong phế tích thành phố bị băng tuyết bao phủ, lúc đó Tiểu Bạch thấy một sinh vật họ mèo lớn màu trắng."

"Chỗ đó không giống Konimis lắm, điều đáng chú ý nhất giữa hai bên chính là đều có liên hệ nhất định với viện nghiên cứu Số 8, chỉ là một bên còn nghi ngờ, còn một bên đã xác thực."

"Ý ông là, con mèo lớn kia có thể là do viện nghiên cứu Số 8 nuôi?" Thương Kiến Diệu dễ dàng hiểu ý của Gnawa.

Anh không hề kinh ngạc về việc này, đồng thời cũng không sợ hãi, tỏ vẻ cho tôi cũng làm một con.

"Đúng vậy." Cái đầu hình tắc kè hoa của Gnawa gật một cái.

Thương Kiến Diệu suy tư rồi nói:

"Vậy thì chúng ta nên đi đâu để tìm người của viện nghiên cứu Số 8?"

"Ôi, vừa rồi xử lý quá gấp gáp, nếu không có thể bảo con mèo lớn kia dẫn đường."

"Có lẽ không lâu nữa, sinh vật họ mèo kia sẽ dẫn người của viện nghiên cứu Số 8 tới." Gnawa nói ra suy đoán của mình: "Chắc nó là một thành viên của viện nghiên cứu Số 8 phụ trách tuần tra Konimis, động vật không sợ "Bệnh vô tâm", cũng không lo lắng đến việc điện từ hỗn loạn ở khu vực trung tâm mang đến ảnh hưởng gì."

Thương Kiến Diệu "ôi" một tiếng:

"Tôi nên nói chuyện tử tế với nó, nói cho nó biết hai nước giao chiến không chém sứ giả."

Gnawa đã học được cách không nói chuyện theo ý nghĩ của Thương Kiến Diệu, bởi vì suy nghĩ của người đồng đội này thay đổi liên tục, ông ta nói thẳng:

"Tôi đề nghị bây giờ rút khỏi Konimis, tập hợp với mấy người Đại Bạch, đề phòng viện nghiên cứu Số 8 tập kích."

"Càng nguy hiểm càng phải mạo hiểm, lão Gnawa à." Thương Kiến Diệu một lần nữa dùng câu nói của Ngô Mông để đáp lại.

Anh cười bổ sung thêm:

"Tôi rất muốn xem, người của viện nghiên cứu Số 8 làm sao không gặp trở ngại ở khu vực chồng chéo với "Thế giới mới", cũng muốn nhìn xem, sau khi tôi đã ẩn giấu ý thức nhân loại, lão Gnawa ông khởi động chức năng ẩn thân của áo giáp thông minh sinh học "Tắc kè hoa", họ còn tìm được chúng ta không."

"Anh cần phải xử lý cả mùi của bản thân..." Gnawa hỗ trợ bổ sung chỗ thiếu.

Tiếp đó ông ta còn nói thêm:

"Trên đường anh không được bật đèn pha, như vậy không kiểm tra được thi thể dọc đường, tiếp tục đi về phía trước có ý nghĩa gì?"

Thương Kiến Diệu đáp lại không chút do dự:

"Lần này thăm dò ít nhất phải làm rõ căn nguyên của vấn đề đại khái là gì."

"A, loại trừ hoặc khẳng định khả năng là tiếp điểm Thế giới mới."

"Vậy chúng ta phải mau chóng đi sâu vào." Một khi đã làm ra quyết định, người máy thông minh như Gnawa tuyệt đối sẽ không lưỡng lự, ngập ngừng.

"Được!" Thương Kiến Diệu xoay người, hơi cong lưng, bày ra tư thế chuẩn bị chạy.

Trong quá trình này, anh sử dụng thuốc sinh học mà công ty cung cấp để che giấu mùi của cơ thể.

Nhưng sau đó Thương Kiến Diệu cũng không chạy như bay, vẫn đứng im tại chỗ.

"Có cần tôi đếm một, hai, ba chạy không?" Gnawa thấy Thương Kiến Diệu vài giây không nhúc nhích, tốt bụng hỏi.

Thương Kiến Diệu lắc đầu:

"Không cần."

"Chỉ là tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề."

"Vấn đề gì?" Gnawa gặng hỏi.

"Không phải lúc trước chúng ta bị một "Vô tâm giả" cao cấp tập kích sao?" Tư duy của Thương Kiến Diệu nhảy cóc nhanh đến mức khiến Gnawa cũng không theo kịp.

"Đúng vậy." Gnawa gật cái cổ bằng kim loại: "Việc này có vấn đề gì?"

Thương Kiến Diệu nghiêm túc nói:

"Lúc đó tôi bị ảnh hưởng, quên mất cách sử dụng năng lực, giống như đầu óc bị trúng năng lực tương tự "Tứ chi thiếu sót động tác", mất vài chục giây mới hoàn toàn khôi phục."

"Nếu "Vô tâm giả" cao cấp kia mới có cấp bậc "Biển khởi nguồn", tôi chỉ mất cùng lắm vài giây là có thể thoát khỏi hiệu quả tương ứng, hơn nữa mức độ chịu ảnh hưởng cũng không sâu như vậy."

"Tôi nghi ngờ hắn là "Vô tâm giả" cao cấp cấp bậc "Hành lang tâm linh"."

"Nhưng một "Vô tâm giả" lấy cái gì để chiến thắng các hòn đảo sợ hãi, bóng ma tâm lý? Hắn dựa vào cái gì để thăng cấp?"

Đây là việc mà một sinh vật không có trí tuệ không thể hoàn thành.

Số liệu đếm không xuể tiến vào máy chủ của Gnawa, nhanh chóng giải toán.

Qua vài giây, Gnawa nói:

"Đây là suy đoán lúc trước, sau đó không phải đã chứng thực người thức tỉnh thời kỳ đầu không cần phải tiến vào "Đại sảnh Quần Tinh" sao?"

"Đại sảnh Quần Tinh, Biển khởi nguồn, Hành lang tâm linh đều nghi là bị một sự tồn tại nào đó xây dựng nên, hoặc là do những người nghiên cứu ở thế giới cũ lưu lại."

"Nói cách khác chính là, cho dù người thức tỉnh không dựa vào "Đại sảnh Quần Tinh", không vượt qua "Biển khởi nguồn", không thăm dò "Hành lang tâm linh", cũng có khả năng nâng cao năng lực của mình bằng một con đường tắt nào đó, độ khó lớn hơn.

"Nếu không nhất định phải vượt qua "Biển khởi nguồn", thì chưa chắc đã cần vượt qua hòn đảo sợ hãi, bóng ma tâm lý."

Thương Kiến Diệu như hiểu ra:

"Những "Vô tâm giả" cao cấp này thuộc về trạng thái đó?"

"Tạm thời vẫn chỉ là suy đoán." Gnawa cũng không chắc chắn.

Ánh mắt của Thương Kiến Diệu một lần nữa nhìn vào chỗ sâu trong sương mù, thấp giọng hô lên:

"Một, hai, ba, chạy!"

Anh vọt đi như một mũi tên, dưới sự hỗ trợ của thiết bị khung xương quân dụng, dù bị liệt một tay, vẫn chạy khá vững vàng, lưu loát, tự nhiên.

Gnawa theo phía sau.

Lúc này, Thương Kiến Diệu không quan tâm đến thi thể trên đường phố nữa, mà đi thẳng về nơi ẩn sâu trong màn sương mù.

Anh mạnh mẽ khống chế sức lực, không để lòng bàn chân bao phủ kim loại va chạm với mặt đất tạo thành âm thanh rõ ràng.

Sau khi chạy một hồi như vậy, Thương Kiến Diệu đột nhiên nghiêng người, cầm súng trường "Chiến sĩ điên cuồng", bóp cò về phía một con ngõ bị bóng tối bao phủ.

Chỗ đó có bóng người chuyển động, có tính công kích rõ ràng.

Cùng lúc đó, Gnawa cũng giơ cánh tay phải lên, nhắm vào một cửa sổ của tòa nhà chênh chếch bên phía khác.

Pằng pằng pằng!

Gnawa và Thương Kiến Diệu đồng thời hoàn thành một lượt bắn.

Lần này, để đề phòng điện từ bị quấy nhiễu khá mạnh, họ không dùng cách nhắm bắn chính xác, mà dùng hỏa lực trực tiếp bao trùm.

Trong tiếng pằng pằng, cửa sổ thủy tinh rào rào vỡ nát, bức tường bên cạnh con ngõ nhỏ, mặt đất lát xi măng đều lỗ chỗ vết đạn.

Hai bóng người cũng bị đạn bắn xuyên qua, nhưng hệt như bắn vào mặt nước, không gây ra tổn thương gì.

"Ảo ảnh?" Gnawa dừng bắn, bình tĩnh đưa ra một khả năng.

Hai bóng người lần lượt làm việc của mình, một người nhào vào góc ngõ nhỏ, cắn xé bóng tối, dường như nơi đó có một con mồi thơm ngon, một người thông qua cửa sổ, đáp xuống bên đường, lảo đảo vài cái, "ngã lăn" xuống đất.

Thương Kiến Diệu "à" một tiếng:

"Ảo ảnh giống Flora, Barnard?"

"Nhưng nó không giống hình ảnh chồng chéo từ "Thế giới mới", mà giống cảnh tượng sau khi Konimis gặp tai họa hơn." Gnawa nhanh chóng phân tích: "Do điện từ hỗn loạn ghi lại?"

Thương Kiến Diệu nghe vậy, mừng rỡ nói:

"Điều này chứng tỏ hướng đi của chúng ta không sai!"

"Chúng ta đã khá gần căn nguyên của vấn đề rồi!"

Ý của anh là, vì sao lúc trước không gặp các chuyện tương tự, mà bây giờ lại đụng phải, bởi vì đây là khu vực trung tâm xảy ra tai họa nên mới tồn tại tình huống này.

"Chắc vậy." Gnawa vô tư đáp lại.

Thương Kiến Diệu vung tay phải đang cầm súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" lên:

"Vậy chúng ta tiếp tục đi sâu vào!"

Sát rìa Konimis, lối vào vùng núi phía tây.

Đám người Tương Bạch Miên để xe jeep đỗ ở vị trí sâu hơn trong rừng cây, tránh "nhân viên tuần tra" của viện nghiên cứu Số 8 phát hiện.

"Không liên lạc được với họ nữa rồi." Trương Khứ Bệnh mặc thiết bị khung xương quân dụng không thử tiếp nữa: "Trạng thái điện từ nơi đó càng đi sâu càng kém?"

Bạch Thần gật đầu, nói với vẻ hơi lo âu:

"Càng đi sâu vào, càng có khả năng gặp phải người của viện nghiên cứu Số 8, họ sẽ không để cho người khác điều tra rõ rốt cuộc lúc trước Konimis đã gặp phải điều gì."

"Họ hoàn toàn có thể học cách làm ở thành phố Đài, cho đạn đạo tầm xa quét sạch mọi thứ, chôn vùi thành phố này..."

Tương Bạch Miên không hiểu lắm về chuyện lần này.

"Có lẽ vấn đề sâu trong Konimis không thể nào điều tra rõ ràng, viện nghiên cứu Số 8 quả thực chỉ muốn ngăn cản không cho vấn đề phát tán rộng, mà dựa vào đạn đạo oanh tạc không giải quyết được vấn đề." Long Duyệt Hồng suy đoán.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Hiện giờ tôi chỉ hi vọng "Này" và lão Gnawa đừng đụng phải người của viện nghiên cứu Số 8, đợi sau này chuẩn bị đầy đủ hơn rồi tính."

"Đúng vậy, đúng vậy." Long Duyệt Hồng vội vàng phụ họa.

Lúc này, Bạch Thần mím môi một cái, nói:

"Tổ trưởng, cô có cảm thấy xung quanh chúng ta yên tĩnh quá mức không?"

Nghe thấy câu hỏi của Bạch Thần, Long Duyệt Hồng mới phát hiện, trong cánh rừng bên cạnh nhóm người mình dường như ngay cả gió cũng đã ngừng lại.

Vừa rồi còn không phải thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận