Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 966: Ăn thịt người

"Ăn thịt người?" Thương Kiến Diệu lập tức hăng hái.

Anh dùng giọng điệu như đối ám hiệu để nói:

"Giữa những hàng chữ viết đầy ăn thịt người?"

Bóng dáng người phụ nữ liếc nhìn tên này, nghi hoặc hỏi lại:

"Anh đang nói gì?"

Thương Kiến Diệu "à à" hai tiếng, nghiêm mặt hỏi:

"Làm sao cô biết họ đang lặng lẽ ăn thịt người?"

Bóng dáng người phụ nữ kia còn chưa lên tiếng, cả khu nhà ở thuộc viện nghiên cứu Số 4 trở nên ảm đạm.

Mặt trời trên cao không biết đã bị mây đen che khuất từ lúc nào, không khí bốn phía dường như ở trong trạng thái sắp đón một cơn mưa xối xả, áp lực, nặng nề, làm cho người ta khó thở, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bóng người phụ nữ kia rõ ràng run rẩy một chút:

"Ngài, ngài đột nhiên trở nên rất yếu ớt, sau đó, mọi người chết đi, đều chết hết!"

Trong giọng nói của cô ta mang theo nỗi sợ hãi khó diễn tả, giống như người bị tâm thần.

Câu trả lời của cô ta cũng không khớp với câu hỏi của Thương Kiến Diệu, dường như gặp phải kích thích tương ứng, sinh ra lời nói mê có sự liên quan nhất định nhưng lại không kín kẽ.

Thương Kiến Diệu tò mò gặng hỏi:

"Sao cô phát hiện ra ngài đột nhiên trở nên suy yếu?"

"Ngài là vị Chấp tuế nào?"

Bóng người phụ nữ kia lại nhìn xung quanh vài lần, há miệng run rẩy đáp:

"Ngài ở, ngài ở trong căn phòng sâu trong phòng thí nghiệm."

"Ngài vẫn luôn ở đó!"

"Rất giống với sếp tổng..." Thương Kiến Diệu "coi trọng tình cảm" nhất thời lo lắng.

Anh nghiêm túc nói:

"Chúng ta phải xác nhận một việc trước, "ngài" mà cô nói là trai hay gái, hay là nó, hay là thần linh?"

Bóng người phụ nữ kia nhìn Thương Kiến Diệu vài giây như nhìn một kẻ ngu :

"Nói chuyện lâu như vậy, anh còn không biết chúng ta đang nói đến Chấp tuế sao?"

"Vậy à." Thương Kiến Diệu đề nghị: "Hay là tôi bật một bài hát làm nhạc nền nhé? Như vậy có không khí nói chuyện."

Bóng người phụ nữ kia rốt cuộc nhận ra người này rất kỳ cục, nhưng vì đây là giấc mơ, không nghĩ được nhiều như vậy, cũng không giải quyết được gì.

"Tôi không cần tạo ra bầu không khí như phim ma." Cô ta bác bỏ đề nghị của Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu sờ cằm, kéo đề tài về quỹ đạo:

"Sao cô xác định ngài đang ăn thịt người, ngài chỉ đột nhiên suy yếu mà thôi."

"Sau khi mọi người chết đi, ngài lại trở nên bình thường! Chuyện này xảy ra rất nhiều lần!" Bóng người phụ nữ kia run rẩy, khiến người ta có cảm giác đang phải chịu cơn rét mùa xuân.

Thương Kiến Diệu vỗ tay "bôm bốp":

"Cô thật lợi hại, chứng kiến chuyện này mà vẫn sống tiếp được!"

"Cô làm thế nào vậy? Dạy tôi chút."

Bóng người phụ nữ kia đột nhiên đông cứng ở đó, môi mấp máy, không biết đang nhớ ra chuyện gì.

Cả giấc mơ trở nên thâm trầm, ánh sáng vốn vẫn đang tồn tại đột nhiên rút đi về nơi xa, giống như cách nơi này cả một thế giới.

Trong bóng đối dường như có một đôi mắt đang chậm rãi mở ra.

Tuy Thương Kiến Diệu to gan, đã từng trải nhiều, nhưng giờ phút này vẫn cảm thấy như bị dội một chậu nước lạnh, tiếp đó bị kéo tới trời băng đất tuyết đứng chịu phạt.

Thế là cả người anh bị đông cứng, dường như hóa thành một tượng băng, suy nghĩ của các nhân cách khác nhau vừa hiện lên trong đầu lại lập tức bị phá nát, khó mà thành hình.

Bóng người phụ nữ kia cũng có cảm thụ tương tự, đáy lòng dâng lên cơn sợ hãi như thủy triều bao phủ linh hồn cô ta.

Cô ta không nhịn được nữa, bóng dáng nhanh chóng nhạt đi.

Theo đó, giấc mơ vỡ tan thành từng mảnh.

Trời sập, đất lún, tất cả đều biến mất.

...

Khách sạn U Mộng, Tarnan, trong phòng ngủ của bà chủ.

Ainol chợt mở mắt, hét lên một tiếng.

Sau đó, cô ta thở hồng hộc, nhớ lại mấy hình ảnh trong giấc mơ vừa rồi.

Qua hồi lâu, cô ta lấy lại tinh thần, lẩm bẩm:

"Cũng không xảy ra chuyện gì... ngủ tiếp, ngủ tiếp."

Thực ra cô ta vẫn luôn biết lúc trước bản thân có thể sống sót, sau đó còn đến Tarnan sống ung dung nhiều năm như vậy là một vấn đề rất lớn, nhưng cô ta theo thói quen trốn tránh hiện thực, không suy nghĩ sâu xa ở giữa rốt cuộc ẩn giấu vấn đề gì.

Sống được chăng hay chớ, có thể qua được một ngày thì hay một ngày!

Trong lúc suy nghĩ hiện ra trong đầu, Ainol kéo chăn, nằm xuống, dung tư thái lợn chết không sợ nước sôi, nhắm hai mắt lại, cơn buồn ngủ lại dâng lên.

Cô ta muốn ngủ bù cho lúc trước.

Trong căn phòng thuê bên phố Nam của "Tổ điều tra cũ", thành phố Cỏ Dại.

Thương Kiến Diệu vừa ra khỏi phòng đã thấy Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần ngồi vây quanh chiếc bàn vuông, ăn bánh ngô và bánh bao nhân khác nhau mua ở dưới lầu, Gnawa thì đứng bên cửa sổ, hoạt động cơ thể, đề phòng một vài linh kiện vì lâu không dùng mà xuất hiện tình huống rỉ sét.

"Có kết quả không?" Tương Bạch Miên hỏi một câu trước, sau đó chỉ vào bàn, nói với Thương Kiến Diệu: "Có nhân đậu, nhân thịt, nhân rau... Hai năm qua thành phố Cỏ Dại thực sự rất yên ổn, chủng loại điểm tâm sáng cũng trở nên phong phú hơn."

Thương Kiến Diệu cầm bánh bao nhân thịt lên cắn một miếng, nhồm nhoàm nói:

"Có kết quả nhất định."

"Hỏi được chuyện Chấp tuế nuôi nhốt không?" Long Duyệt Hồng lập tức quên mất mình còn đang cầm bánh bao và sữa đậu nành.

Hiện giờ kinh phí hoạt động của họ rất dồi dào, không cần phải uống nước lọc ăn bánh ngô.

"Không." Thương Kiến Diệu vẫn luôn thành thực: "Nhưng đã hỏi ra một vài tình huống khác."

Anh kể lại những gì đã xảy ra trong giấc mơ một lượt.

"Rõ ràng mọi người đều đã chết, vì sao chuyện này còn xảy ra nhiều lần?" Nghe xong, Long Duyệt Hồng đưa ra nghi vấn của mình.

Hắn không hiểu lắm những gì chủ nhân căn phòng nói trong giấc mơ, cảm thấy rất hoang đường, trước sau mâu thuẫn.

Lẽ nào một người có thể chết nhiều lần?

Tương Bạch Miên suy tư rồi nói:

"Lời nói trong giấc mơ không thể coi toàn bộ là thật."

"Tuy lúc một người nằm mơ, vô cùng thiếu sự tự chủ, khả năng cao không nói dối, nhưng những chuyện xảy ra trong giấc mơ sẽ mang đến những ảnh hưởng cảm xúc khác nhau, từ đó dẫn ra các đáp án riêng biệt, mà những chuyện đó lại là kết quả của sự kết hợp giữa ký ức và tưởng tượng, không chắc đã tương đương với hiện thực."

Thấy Long Duyệt Hồng và Bạch Thần nghe xong đều mờ mịt, Thương Kiến Diệu lại tỏ vẻ "thì ra là vậy, tôi đã hiểu cả rồi", Tương Bạch Miên giải thích thêm:

"Đơn giản mà nói, lời nói mớ của chủ nhân căn phòng "506" có thể là kết quả của nhiều chuyện kết hợp lại."

"Ví dụ như, Chấp tuế lặng lẽ "ăn thịt người" quả thực đã từng xảy ra nhiều lần, nhưng mấy lần trước không khiến cho viện nghiên cứu Số 4 bị hủy diệt và người nơi nào đó bị tử vong tập thể, chỉ là ảnh hưởng hoặc nên nói liên lụy đến số ít tập thể người, thậm chí chỉ giới hạn trong đối tượng nghiên cứu của phòng thí nghiệm, mà điều này bị chủ nhân căn phòng tình cờ phát hiện ra, dẫn đến một loạt chuyện đằng sau."

"Vậy à..." Long Duyệt Hồng nghe mà cảm thấy nặng nề.

Ánh sáng đỏ lóe lên vài cái trong mắt Gnawa, ông ta nói:

"Chấp tuế nuôi nhốt nhân loại là muốn bồi dưỡng cho bản thân, hồi phục khỏi sự suy yếu?"

"Ít nhất nhìn từ câu trả lời trước mắt của chủ nhân căn phòng thì chính là như thế." Tương Bạch Miên không dám nói quá chắc chắn.

Long Duyệt Hồng thở hắt ra:

"Trong công ty chưa từng xuất hiện sự kiện một lượng lớn công nhân viên tử vong tập thể."

Hắn ám chỉ giữa các Chấp tuế cũng có sự khác biệt, "Tư Mệnh" chưa chắc đã là nuôi nhốt nhân loại, mà giống lợi dụng trí tuệ của nhân loại, nghiên cứu về phương diện sinh học hơn.

"Công nhân viên không có, nhưng những người tình nguyện tham gia vào các loại thí nghiệm thì sao?" Thương Kiến Diệu lạnh lùng đáp lại.

Long Duyệt Hồng nhất thời không nói được gì.

Giây tiếp theo, Bạch Thần lặng lẽ nắm lấy tay trái hắn.

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, nói với Thương Kiến Diệu:

"Gần đây anh đến căn phòng "506" nhiều chút, hỏi vấn đề này từ các góc độ khác nhau, khai thác nhiều chi tiết hơn, tiện cho chúng ta lắp ghép và tái dựng lại sự kiện."

"Ừm, tạm thời đừng chạm đến đề tài vì sao vị kia có thể sống sót, cảm thấy nó vô cùng nguy hiểm."

"Đúng vậy, đúng vậy." Thương Kiến Diệu lựa chọn phụ họa: "Lúc đó chúng tôi suýt chết rồi, cũng may chủ nhân căn phòng lại sụp đổ trước chúng tôi."

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Các anh ở trên xe nghỉ ngơi một hồi đi. Chủ nhân căn phòng có vẻ như đã từ bỏ chống cự, cho nên cứ dần dần từng bước là được, đừng quá sốt sắng."

"Được rồi, chúng ta sửa soạn một chút, chuẩn bị xuất phát, từ vùng hoang dã Hắc Trảo đi vòng đến Băng Nguyên."

Một chỗ nào đó trên Băng Nguyên, trong một thung lũng có nhiệt độ không giống xung quanh.

Trưởng lão Lawton của thành phố Tuế Mạt đứng bên cạnh cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống cảnh tượng các cư dân làm việc, đôi lông mày nhíu thật sâu, mãi không giãn ra.

Giờ phút này, cảnh tượng này, khiến ông ta cứ muốn hát lên câu gì đó, cảm thấy ngôn ngữ không bằng lời hát.

Sự kích động tương tự đã nhiều lần xuất hiện trong lòng ông ta, là một người thức tỉnh có nhiều kinh nghiệm, đã thăm dò đến chỗ sâu trong "Hành lang tâm linh", Lawton biết chuyện gì đang xảy ra.

Đây là di chứng để lại sau khi ông ta rơi vào hôn mê, bị "phẫu thuật" trong căn phòng "131", là một loại chấn thương tinh thần, cần thời gian và sự điều trị tương ứng mới bình phục được.

Nhưng Lawton không phiền não về chuyện này, trong quá trình thăm dò những căn phòng khác nhau trên "Hành lang tâm linh", đây không phải là lần đầu tiên ông ta bị thương như vậy, ông ta đã sớm chuẩn bị về cả hai phương diện tâm lý và vật chất.

Ông đang phiền muộn vì sau đó có lẽ mình còn phải tiếp tục thăm dò căn phòng "131" vừa quái dị, vừa nguy hiểm, dường như có liên quan đến Chấp tuế kia.

Bởi vì, trong chớp mắt rơi vào hôn mê, ông ta có chút cảm giác quen thuộc.

Điều này có nghĩa là cánh cửa dẫn đến "Thế giới mới" mà ông ta vất vả khổ sở truy tìm rất có khả năng ở sâu trong căn phòng "131".
Bạn cần đăng nhập để bình luận